Hắn híp mắt nhìn nàng: "Vũ
Lâu? Tần Vũ Lâu?"
Nàng không biết trả lời như thế
nào, hơi gật đầu thừa nhận thân phận của mình.
Hắn bật cười: "Lão già Tần
Khải Canh này, lá gan thật to, dám đem con gái gả cho ta."
"Lam Tranh, ngươi thật kỳ
quái, có cần gọi y quan không?" Có phải vì bị kích thích mà giờ ý thức lại
càng mờ mịt không.
Lam Tranh vừa nghe nàng nói
thế, liền thu lại nụ cười, tay ôm lấy trán: "Đầu ta vẫn còn hơi đau… Phải
nghỉ ngơi một chút, ngươi đừng làm phiền ta, đi ra ngoài mau đi." Hắn liếc
qua khe hở của bàn tay, nhìn trộm Vũ Lâu, thấy nàng bất động, giọng điệu lại
càng cứng rắn: "Ngươi không nghe thấy gì sao, ta bảo ngươi đi ra
ngoài!"
Quả nhiên là nàng lo lắng thừa
rồi, tên nhóc này vẫn đáng ghét như trước đây.
Mới vừa rồi suýt chút nữa là
chảy nước mắt vì hắn rồi, thật là cực kỳ ngu xuẩn mà.
"Thiếp cáo từ, Vương gia
nghỉ ngơi đi."
Ra khỏi phòng ngủ, nàng không
biết đi đâu, lại qua chỗ Phi Lục. Làm Vương phi như nàng thật uất ức, đêm động
phòng thì loạn cả lên, cuộc sống bây giờ cũng lộn xộn rối tung. Phi Lục thương
tiểu thư nhà mình, lại học theo Chân thị định thuyết phục Vũ Lâu: "Tiểu
thư, đêm qua ả Băng Sơ đã mò lên giường Vương gia rồi, người cũng không quản,
ta thấy, đúng là ngài không thích Vương gia thật, nếu đã vậy, sao không dao sắc
chặt đay (Giải quyết dứt
khoát), chấm dứt tất cả đi. Sau khi hồi phủ,
để phu nhân tìm cho tiểu thư một hôn sự khác tốt hơn."
Vũ Lâu đang tức giận không có
chỗ xả, đưa tay bóp lấy mặt Phi Lục nói: "Không được có ý tưởng đen tối
giống mẹ ta. Tần Vũ Lâu ta biết thua bao giờ chứ, dù là ta muốn đi, cũng không
phải bây giờ. Bị người ta bắt nạt, thì phải bắt nạt lại. Thẩm Băng Sơ dám làm
cho ta bị khinh thường, ta cũng sẽ phải cho nàng ta biết tay!"
"Tiểu thư, người thật oai
phong!"
"Đừng có nịnh bợ, ta bảo
em đi điều tra về Thẩm Băng Sơ, kết quả thế nào rồi?"
"Tiểu thư mà không nhắc
thì em quên khuấy mất. Triệu Cửu nói, Thẩm Băng Sơ thỉnh thoảng có đi đến một
tiểu viện ở trong một ngõ nhỏ, còn về phần tiểu viện đó là của ai, thì vẫn đang
điều tra."
"Hừ." Vũ Lâu cười:
"Không cần tra ta cũng có thể đoán được, chỉ sợ là…" Nàng ghé sát vào
tai Phi Lục: "Có lẽ Vương quản gia cho nàng ta ra ngoài mua tiểu viện. Ta
muốn kiểm tra sổ sách, hắn thấy sắp bại lộ, không bằng tiên hạ thủ vi cường (Ra tay trước thì chiếm được lợi thế), gọi ả hồ ly Thẩm Băng Sơ này về gây phiền phức với
ta, muốn ép ta rời đi đây mà, nằm mơ đi!"
Qua hơn mười năm không ngừng
đấu tranh cùng cha mẹ, tính dai dẳng của Vũ Lâu được bồi dưỡng rất tốt.
Hôm sau, Vũ Lâu đúng giờ mão
thức dậy, tránh cho Thẩm Băng Sơ đến tìm Lam Tranh. Hắn vẫn ngủ nướng như
thường ngày.
"Vương gia, Vương gia, dậy
thôi."
Lam Tranh nằm trên giường, càng
cuộn người vào trong chăn làu bàu: "Thật phiền phức…" Vũ Lâu gọi hai
tiếng không thấy hiệu quả, chán nản ngồi bên cạnh giường, thúc thủ vô sách (Bó tay không có cách nào), bỗng bị hắn ôm lấy kéo vào trong giường.
"Vũ Lâu, ngủ cùng ta một
lúc…"
Nàng giãy dụa: "Mau thả ta
ra!"
"Không thả!" Lam
Tranh trả lời dứt khoát, ôm chặt lấy nàng không buông, vùi đầu vào ngực nàng:
"Không cho ngươi đi!" Hắn cứ dán chặt lấy nàng như vậy, giống y như
bộ dạng lúc trước khi bị ngất, bao nhiêu công lao của nàng chảy hết về biển
Đông mất rồi, hắn không thay đổi chút nào cả.
Nàng cũng không muốn hết hy
vọng nhanh như thế, thử thăm dò: "Lam Tranh, ngươi có nhớ cây quạt đó không?"
"Hả? Quạt gì?"
Quả nhiên là quên rồi, lại hỏi:
"Chuyện tối hôm qua, chắc ngươi nhớ rõ chứ."
"Đêm qua làm sao?"
Được lắm, tên này phát bệnh
xong lại quên sạch rồi, Tần Vũ Lâu buồn bực, thở dài, thật uổng công.
"Vũ Lâu, Vũ Lâu, ngươi làm
sao vậy?" Hắn dụi tới dụi lui, cười hỏi.
Bà đây đương nhiên là vì tên
không tim không phổi nhà ngươi mà tan nát lòng đây! Nàng hết cả hy vọng, đẩy
hắn ra, nằm ngay đơ như cá chết: "Để ta chết đi cho xong…"
Lam Tranh đưa tay sờ sờ ngực
hắn: "Để ta sờ sờ xem tim ngươi còn đập không."
Vũ Lâu xấu hổ đẩy tay hắn:
"May dậy đi còn dùng bữa sáng."