Phi Lục thấy tiểu thư nói năng
thô lỗ, biết ngay là nàng đã thực sự tức giận, nàng không dám hỏi lại nữa, sợ
mang họa vào thân. Vừa theo tiểu thư quay về phòng ngủ của Vương gia, đã thấy
ngay Băng Sơ đang ngồi trong lòng Lam Tranh, giọng dịu dàng ướt át đùa giỡn
cùng hắn, thấy nàng và tiểu thư đi vào, cũng chỉ liếc mắt một cái, không đứng
dậy thi lễ, mà tiếp tục uốn éo nói chuyện với Vương gia.
Phi Lục lại nhịn không được,
tức khí muốn hét lớn.
"Phi Lục!" Vũ Lâu
ngăn không để nàng quá xúc động, sau đó cười nói với Băng Sơ: "Không biết
Băng Sơ muội muội đi đâu mà vội quay về chăm sóc cho vương gia, chắc đã vất vả
trên đường rồi, thật khổ cho muội muội."
Băng Sơ nhìn Vũ Lâu, liếc một
cái, ý khinh mạn (Khinh thường,
ngạo mạn) hiện rõ trong mắt, nhưng ngữ
khí cũng rất cung kính, vẫn dịu dàng như trước: "Ba tháng trước nô tỳ biết
được tin Lam Tranh sẽ thành thân, nên nhất thời tức giận bỏ đi… Nhưng càng
nghĩ, càng không quên được Lam Tranh, mới mặt dày mà quay lại đây, thực sự nô
tỳ đã không có mặt mũi nào mà quay về." Nói xong liền khóc nức nở, Lam
Tranh gạt gạt nước mắt nàng ta, chợt hiểu ra nói: "Thì ra đây là lý do
ngươi bỏ đi à."
"Đúng vậy, Lam
Tranh…" Đôi mắt Băng Sơ đẫm lệ, mảnh mai như thể vừa chạm vào sẽ vỡ nát.
Lưu Hi đứng ở bên cạnh, đã quá
hiểu tính tình của Vũ Lâu, rất sợ nàng không kiềm chế được mà bùng nổ, lo lắng
nhìn nàng.
Nhưng Huệ vương phi thấy hai
người Băng Sơ và Vương gia ôm ôm ấp ấp, tâm tâm sự sự, lại vẫn mỉm cười:
"Thì ra là như vậy, xem ra, là do bản phi nhập phủ, nên Băng Sơ mới rời
đi."
"Nương nương ---"
Băng Sơ bỗng nhiên thoát khỏi vòng tay của Lam Tranh, quỳ trước mặt Vũ Lâu nức
nở: "Nô tỳ không có ý đó, nô tỳ không dám tranh đoạt tình cảm cùng nương
nương, xin nương nương đừng hiểu lầm nô tỳ, hu hu…"
"Băng Sơ, ngươi quỳ trước
mặt nàng làm gì!" Lam Tranh không hiểu đây là màn diễn trò của Băng Sơ tốt
đẹp, chạy nhanh đến nói với Vũ Lâu: "Ngươi mau đỡ nàng lên đi!"
Vũ Lâu vội đỡ Băng Sơ đang khóc
như đứt từng khúc ruột, an ủi: "Muội muội làm gì thế, mau đứng lên nói
chuyện. Dù sao muội cũng là người cũ của điện hạ, tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không gây
khó khăn cho muội."
Băng Sơ lấy tay áo che mặt,
rưng rưng nói: "Vậy, tức là tỷ tỷ đồng ý cho Vương gia nạp nô tỳ làm thiếp
sao?"
Hả? Nàng đồng ý lúc nào? Vũ Lâu
ngẩn người. Đúng lúc đang thất thần, khuỷu tay chạm nhẹ vào người ngọc, ai nha
một tiếng, liền gục trên mặt đất nức nở: "Nương nương, người không đồng ý
thì thôi, sao lại đẩy nô tỳ như thế." Không đợi Vũ Lâu kịp phản ứng, nàng
ta nhìn về phía Lam Tranh, khóc thút thít tố cáo: "Lam Tranh, Băng Sơ sai
rồi, không nên nói ra, làm nương nương tức giận, Băng Sơ sẽ rời khỏi Vương phủ,
tìm nơi khác sinh sống."
Lam Tranh nghe cố nhân vừa quay
về nói thế thì hoảng hốt, cũng không tra rõ nguyên do, nói với Vũ Lâu:
"Sao ngươi lại đẩy nàng, bình thường ngươi quát ta cũng không nói, giờ lại
bắt nạt cả Băng Sơ!"
Được lắm, ra vẻ sợ hãi à, Vũ
Lâu bùi ngùi thở dài, vớ phải củ khoai lang nóng bỏng tay rồi, một ả khóc như
lê hoa đái vũ (Hoa lê dưới
mưa) hắt nước đen lên người ta, một tên
ngu dại trì độn không nhìn thấu chân tướng sự việc, hai kẻ này hợp lại, sẽ làm
nàng phiền lòng đến chết mất thôi.
Vũ Lâu cúi người đỡ Băng Sơ,
Băng Sơ vừa thấy nàng đến, không chịu để cho nàng đỡ, liền đẩy nhẹ: "Đừng
đụng vào ta…"
Vũ Lâu liền thuận thế ngã
xuống, kêu một tiếng ôm lấy cổ tay, nhíu nhíu mày. Rên lên. Phi Lục cực kỳ phối
hợp, kêu lên: "Tiểu thư, người làm sao thế?"
"Đau…" Vũ Lâu đau đớn
cắn môi than nhẹ: "Đau quá, chắc là bầm tím rồi." Nói xong nước mắt
đã tràn đầy, vừa khẽ nhắm, đã chảy xuống hai gò má.
Nếu có người nói ta bắt nạt
nàng thì phải làm sao? Đương nhiên là phải ra vẻ ta còn yếu đuối hơn nàng ta,
không thể nào bắt nạt được nàng ta. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đánh nhau với ca
ca, dù thua hay thắng, nàng cũng đều lấy bộ dạng mỏng manh yếu ớt để chiếm được
sự đồng tình của cha mẹ.