Trong phòng ngủ, Lam Tranh ngồi
trên giường, ánh mắt trống rỗng, thất thần. Vũ Lâu tức tối lau tóc cho hắn, rồi
nén giận nói: "Không phải ngươi đang ở trong phòng hay sao, sao lại chạy
ra ngoài làm gì? Trời mưa to như thế, còn không chịu vào nhà trú mưa nữa! Nếu
lại cảm lạnh thì sao, ngươi định làm thế nào?!"
Lam Tranh giương mắt lạnh lùng
nhìn nàng: "Ngươi quản ta!"
Không gặp một canh giờ, hắn lại
cứng đầu rồi, vì vừa nghe thấy cha nói đã làm hại Lam Tranh, nên nàng cũng
không vì hắn cáu kỉnh mà tức giận như bình thường, lại mỉm cười nói: "Ta
mà bỏ mặc ngươi thì ai quản được ngươi." Làn mi dài của Lam Tranh chợt
buông xuống, giọt nước mưa trong suốt vẫn còn đọng bên trên, trong lòng hờn
giận, lại vô thức khẽ bĩu môi, khiến Vũ Lâu nhìn hắn đáng yêu như đứa trẻ nhỏ
đang làm nũng, không kìm được thổi mạnh vào mũi hắn một cái, cười nói: "Để
ta đi sai phòng bếp làm canh gừng, lát nữa đút cho ngươi uống."
"Không uống." Lam
Tranh ngã xuống giường, nằm úp mặt xuống.
Vũ Lâu thấy hắn kỳ quái, ngồi
bên cạnh hỏi han: "Ngươi làm sao thế? Vừa không gặp một lúc, ngươi lại
quậy gì vậy? Ai chọc làm ngươi không vui à?"
"Không có ai chọc ta
cả."
Vũ Lâu ghé vào vai hắn cười:
"Ai bắt nạt Lam Tranh của chúng ta nào, nói ta biết đi, ta sẽ dạy cho hắn
một bài học."
Trong lòng Lam Tranh đang rối
loạn, không có tâm tư mà đùa giỡn, bả vai khẽ run lên, đẩy nàng ra xa:
"Đừng làm phiền ta, tránh ra."
Nếu như bình thường, Vũ Lâu sẽ
ném lại một câu: "Ai thèm quản ngươi làm gì!" sau đó thoải mái mà rời
đi, nhưng lúc này, biết được nguyên nhân hắn trở thành như vậy là do sai lầm
của cha nàng, trong lòng nàng cũng thấy vô cùng áy náy, nên cực kỳ nhường nhịn
hắn, nàng bắt chước bộ dạng thường ngày của hắn, bám dính vào Lam Tranh:
"Lam Tranh, Lam Tranh, có tâm sự gì, nói cho ta biết đi, nói cho ta biết
đi……"
Lam Tranh bực mình trừng mắt
nhìn Vũ Lâu một cái, sau đó vùi đầu vào giữa đống chăn: "Ta đau đầu, ngươi
đừng làm phiền ta nữa!"
"Đau đầu, có phải ốm rồi
không, để ta sờ xem, đầu có nóng không."
Huệ vương hay Tấn vương thì
cũng có gì khác đâu…… Trong đầu hắn lại hiện ra những lời này, đưa tay gạt bàn
tay ấm áp của nàng ra, giọng điệu phiền chán: "Không cần ngươi giả vờ quan
tâm!"
Rốt cuộc nàng cũng không thể
nhịn được, cầm khăn ném vào người hắn: "Ngươi phát điên cái gì thế?"
Lam Tranh nhặt khăn lên ném lại
vào người nàng: "Ngươi biến đi cho ta!"
Nàng nhìn hắn một chút, rồi hừ
một tiếng, quay người xuống giường, đi ra khỏi phòng. Chờ nàng đi rồi, Lam
Tranh ôm chặt lấy chăn, lòng càng thêm buồn bực.
Hắn tự nhận rằng mình bình tĩnh
hơn người bình thường rất nhiều, cũng ít khi xử lý công việc dựa trên cảm tính.
Khi hắn vẫn còn là một thiếu niên, luôn tuân theo nguyên tắc: "Nội cử bất
tị thân, ngoại cử bất tị cừu" (Xử lý việc trong nhà không vì nể tình thân, xử lý việc
bên ngoài không bỏ qua kẻ thù), sẽ không bao
giờ tùy tiện mà nương tay cho ai, hay xử sai ai cả.
Cho nên, hắn hận là hận Thái tử
và Tần Khải Canh, về phần Vũ Lâu, con gái của lão, dù nàng là con gái của kẻ
thù, nhưng trong mắt hắn, đó là tội nghiệt của cha nàng, không liên quan gì đến
nàng cả, thân phận đầu tiên của nàng bây giờ là Vương phi của hắn.
Dù sao, nếu hắn thật sự có tâm
tư muốn trả thù, tra tấn nàng, thì nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi.
Tần Khải Canh quá coi thường
hắn, một nam nhân mà lại phát tiết hận thù lên đầu nữ nhân, thì không chỉ hèn
mọn mà còn yếu đuối nữa.
Người như vậy càng không thể
làm việc lớn.
Nhưng Tần Vũ Lâu lại làm hắn vô
cùng thất vọng, nàng gả cho hắn, đã không đứng về phía hắn, mà lại che chở cho
kẻ thù của hắn. Hắn đối xử tốt với nàng, để nàng dùng thân phận Vương phi mà ở
bên cạnh hắn, nhưng nàng lại phụ tâm tình của hắn.
"Lam Tranh……"
Lam Tranh ngồi dậy, nhìn Vũ Lâu
quay lại hỏi: "Ngươi quay lại làm gì?"
Vũ Lâu bê bát canh gừng, ngồi
xuống giường, cười nói: "Đừng quậy nữa, mau uống canh gừng cho ấm
nào." Nàng thổi nhẹ một thìa rồi đưa đến bên miệng hắn: "Nào."
Lam Tranh ngửi mùi gừng cay nồng mũi đã thấy khó chịu, đẩy thìa ra: "Không
uống."
Vũ Lâu bất đắc dĩ nhếch khóe
miệng: "Không uống thì không uống." Đưa bát cho thị nữ cầm rồi cho
các nàng lui xuống. Nàng muốn dỗ dành Lam Tranh, cố gắng sắm vai một người tốt
hiểu ý người khác: "Rốt cuộc là ngươi làm sao? Có chuyện gì không vui thì
nói với ta."
"Có thật muốn làm ta vui
không."
"…… Nếu ngươi không vui,
không quậy phá gì ta, ta cũng không thoải mái."
Lam Tranh hỏi: "Nếu ta và
cha ngươi cùng ngã xuống sông, ngươi cứu ai?"
Vũ Lâu thấy hắn hỏi chuyện kỳ
cục, nghĩ một chút rồi đáp: "Cứu ngươi." Trong lòng Lam Tranh dễ chịu
được một chút, nhưng lại thấy Vũ Lâu nói tiếp: "Vì cha ta biết bơi
mà." Khiến tim hắn lại u ám trở lại.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
"Nếu cha ngươi cũng không biết bơi."
Vũ Lâu mở trừng hai mắt:
"Cứu ngươi, thân thể cha ta rất tốt, có thể giãy dụa một lúc."
Lại thu hẹp điều kiện:
"Nếu thân thể cha ngươi và ta giống nhau."
Nàng hơi thấy phiền rồi:
"Vẫn cứu ngươi."
Lam Tranh nghĩ đến điều kiện
lần này đã rất chặt chẽ rồi, kết quả khiến hắn rất vừa lòng, sắc mặt cũng khá
hơn: "Thật à?"
Nàng đưa ra lý do: "Bởi vì
ngươi mà chết, thì cả nhà ta chẳng ai sống được."
"………" Nội thương……
Nội thương trầm trọng……
Lam Tranh không biết nên nói gì
cho tốt, tâm lạnh xuống như cơn mưa to ngoài kia. Vũ Lâu thấy hắn có vẻ mất
hứng, cười ha ha nói: "Hỏi mấy câu chẳng có ý nghĩa gì thế này làm gì? Có
phải vì ta đi gặp cha ta, để ngươi một mình trống vắng đúng không?" Nàng
nghĩ, chắc sau khi nàng rời đi, Lam Tranh cũng chạy đi tìm nàng, vì nàng đang
nói chuyện với cha, tìm không thấy nàng, lại gặp mưa nên mới cáu kỉnh đây mà.
"Dấm chua của cha ta mà
cũng ăn!" Vũ Lâu cười, lấy tay chỉ chỉ vào trán hắn trách: "Không
được ăn dấm chua vô lý như thế!"
Lam Tranh hừ giọng.
Vũ Lâu ôm lấy mặt hắn, bẹo bẹo
má: "Thái độ gì đây hả, nói sai cho ngươi sao."
Hắn mà lại bị Vương phi của
mình ôm lấy mặt nghịch ngợm! Hắn ngăn tay nàng lại, xoa xoa mặt trừng mắt nhìn
nàng.
"Ngươi còn có sức mà trừng
ta, không bằng đi học thuộc bài đi có phải hơn không." Nói xong nàng liền
hối hận, cái này không phải là ngầm nói cho Lam Tranh nàng cũng có ham muốn hay
sao.
"Đọc cái quỷ, ông đây mười
mấy năm trước đã…" Chưa nói xong, hắn bỗng hiểu được ý của nàng, che miệng
cười xấu xa: "Không đợi được hả?" Lại dùng ngón trỏ chọc chọc người
nàng: "Tiểu nương tử động lòng xuân phải không!"
Vũ Lâu vừa xấu hổ vừa giận dữ
xoay mặt đi, cũng không nổi giận như bình thường. Hắn lại thử thăm dò ôm nàng,
Vũ Lâu từ chối một chút rồi cũng kệ hắn. Lam Tranh liền đè nàng xuống giường,
hôn dồn dập lên mặt nàng. Hắn nhịn nhiều ngày rồi, cuối cùng cũng chờ được nàng
đồng ý, tất nhiên sẽ không chịu buông tha, nhưng lại sợ vừa vào trận nàng muốn
chạy trốn, nên phải giao hẹn trước: "…… Đã đồng ý thì phải theo đến cùng,
không được trốn……"
Mặt Vũ Lâu đỏ như mặt khỉ,
ngượng ngùng nói: "Trời mưa to thế này, ta còn chạy đi đâu được nữa."