Tần Khải Canh ta tuy sinh ra ở
kinh thành, nhưng luôn ở Hoa Đình, quê hương của ông nội. Không thể không thừa
nhận, ta có chút thiên phú về đọc sách thánh hiền, dễ dàng thi được vào trường
huyện. Cũng ở đây, ta đã gặp Tử Nhạc, con gái của Lãnh tiên sinh.
Ta luôn tự hào vì mình có trí
tuệ hơn người, và gia thế ưu tú, nên một danh hiệu tú tài nho nhỏ ở Hoa Đình
không thỏa mãn được ta. Nơi ta đặt chân đến chỉ có thể là kinh thành, đề danh
trên bảng vàng làm rạng rỡ tổ tông. Vì thế, khi nhận được sự quan tâm của Tử
Nhạc, dù ta biết, cũng đành giữ khoảng cách với nàng.
Nếu không định cưới người ta,
thì không nên trêu đùa nàng. Tiếc là, thời trẻ, ta bị thói ham hư vinh làm mờ
mắt, Tử Nhạc lại đẹp như thế, mọi người đều biết nàng thầm mến ta, sự hâm mộ
của bạn học khiến cho ta không thể dừng trò chơi nguy hiểm đó lại được. Ta đối
với nàng, vừa gần vừa xa, biến mình thành một tài tử phong lưu trong tiểu
thuyết, trình diễn một câu chuyện tình yêu say đắm đầy đau khổ với giai nhân.
Có chút gia vị này, những bài
vở buồn tẻ trở nên thú vị hơn rất nhiều. Nhưng gia vị chỉ có thể là gia vị, khi
buổi tiệc tan, nó sẽ mất đi giá trị tồn tại. Gần tới kỳ thi, cha ta cũng thúc
giục ta quay về kinh thành, trong đầu ta lúc đó chỉ tràn đầy tham vọng được
đứng trên Kim Loan điện, làm sao còn có thể suy nghĩ đến trò chơi tình ái đó
nữa.
Ta rời đi vội vàng, còn không
kịp nói lời từ biệt với Tử Nhạc.
Bởi vì trong mắt ta lúc này,
chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm đến, nhưng đối với nàng, lại như
một nhát kiếm xuyên tim.
Sau khi trở lại kinh thành, ta
chỉ tập trung chuẩn bị cho kỳ thi, không hề để tâm đến chuyện gì khác. Mối tình
với Tử Nhạc đã bị ta ném ra khỏi đầu từ lâu. Nhưng ngay trước khi ta chuẩn bị
khoa cử, thì một sự kiện xảy ra, đã cải biến hoàn toàn vận mệnh của ta.
Ta không vào trường thi, lại
trực tiếp làm quan, tất cả là do ta vô tình quen được Vương Phức, con gái chính
dòng của Tề Quốc công (Con vợ cả), cũng chính là Hoàng hậu nương nương tương lai.
Ngày ấy, ta theo cha ruột vào
phủ Tề Quốc công làm việc, cha được gọi vào, còn ta không có tư cách bước vào
trong phủ, chỉ có thể chờ ở cửa lớn. Thời điểm đó, ta mới ý thức được, trên thế
gian này, giữa người và người có sự chênh lệch vô cùng lớn. Ta chỉ là một người
dân ở tỉnh lẻ, bước vào kinh thành như ếch ngồi đáy giếng.
Hôm đó trời rất lạnh, ta đứng
trước cửa phủ một hồi thì người đông cứng. Bỗng cửa lớn phủ Tề Quốc công mở ra,
một cô gái mặc váy gấm hoa đi đến trước xe ngựa, dừng chân, nhíu mày rồi hỏi:
"Đá kê chân đâu?"
Bọn hạ nhân biết mình lo liệu
không chu toàn, vội vã chạy vào phủ tìm.
Nàng chép miệng, rồi đột nhiên
quay đầu nhìn về phía ta, cười vẫy tay: "Ngươi, lại đây, để ta kê chân lên
xe ngựa."
Cha ta dù gì cũng là quan tứ
phẩm, ta là con nhà quan gia, làm sao có thể làm loại chuyện này, vì thế, ta
thở dài thi lễ nói: "Tiểu thư, tại hạ là con trai của Tần Mẫn, không phải
nô bộc của Vương phủ."
Cô gái đó nhìn ta từ trên xuống
dưới, cười khanh khách nói: "A, chỉ là con trai của một viên quan nhỏ, sao
lại không phải là nô bộc của ta. Nếu hôm nay ngươi làm đá kê chân của bản tiểu
thư, ta sẽ thưởng cho ngươi làm quan tứ phẩm."
Ta ngẩn người, dù ta tham gia
khoa cử có thành tích tốt, thì cũng phải đi các địa phương hẻo lánh vài năm mới
có thể quay về kinh thành.
"Còn không mau lại
đây." Nàng lại vẫy tay với ta.
Đúng lúc này, một tiếng quát
lớn truyền đến: "Thanh nhi, muội lại làm càn nữa!"
Ta quay đầu, thấy một cô gái có
vẻ lớn tuổi đi ra, ăn mặc còn lộng lẫy hơn người thiếu nữ đang đứng trước mắt
ta này, nhưng nhìn cách búi tóc thì có vẻ nàng ta đã thành thân rồi.
Mọi người nhìn thấy nàng ta,
đều thi lễ nói: "Tương Vương phi."
Nàng kia nói: "Thì ra Phức
tỷ tỷ còn chưa quay về vương phủ à."
Vương Phức cũng không đáp lại
cô ấy, mà quay sang nói với ta: "Muội muội của ta không hiểu chuyện, đắc
tội công tử rồi."
"Hừ, tỷ tỷ xen vào chuyện
của người khác làm gì, ta hứa cho hắn làm quan, hắn chỉ ước gì được làm đá cho
ta kê chân ngay thôi ấy." Cô gái kia kiêu căng nói. Sau đó ta mới biết,
nàng ta là Vương Dận, muội muội thứ dòng (Con vợ lẽ) của Hoàng hậu nương nương
Vương Phức. 'Dận' khi đọc lên nghe giống tiếng thanh, nên nhũ danh được gọi là
Thanh nhi, cũng là Hiền phi nương nương sau này rất được Hoàng thượng sủng ái.
Vương Phức nhìn lướt qua, nói
với Vương Dận: "Thì ra là như vậy, vậy ta cũng cho hắn làm quan, để hắn
không cần phải làm đá kê chân cho muội." Dứt lời, nàng bình tĩnh đối mắt
cùng đối phương. Vương Dận chỉ là con thứ dòng, đương nhiên không thể so được
với thế lực của Vương Phức, đành hừ một tiếng rồi bắt nô tỳ khác quỳ xuống làm
đá kê chân, lên xe ngựa bỏ đi.
Vương Dận dựa vào sự sủng ái
của bà nội, nên vô cùng kiêu căng, không được người khác yêu thích. Điều này
cũng liên lụy tới Tấn vương sau này cũng không được người trong Vương gia
thích.
Ta vốn nghĩ rằng lời hứa hẹn đó
chỉ là màn đấu võ mồm của hai tỷ muội kia mà thôi, không ngờ ngày hôm sau, ta
thực sự nhận được một chức quan, tuy nhỏ nhưng lại được ở lại kinh thành, so
với những người khổ sở học hành còn bị điều đi khắp bốn phương thì không biết
ta may mắn hơn gấp bao nhiêu lần.
Cứ như vậy, ta vì tình cờ gặp
gỡ mà được ở lại kinh thành, chờ cơ hội thăng quan. Cũng trong năm đó, ta cưới
Chân thị làm vợ, và có con trai cả là Viễn Địch.
Một năm sau, dưới sự trợ giúp
của Vương Phức, Tương Vương lật đổ Thái tử, trở thành người đứng đầu Đông Cung,
hai năm sau đó, Hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, nhưng vẫn tiếp tục sử dụng
niên hiệu Thịnh Tuyên của tiên đế. Vương Phức trở thành Hoàng hậu nương nương,
cũng trong năm đó, sinh hạ Tứ Hoàng tử Tĩnh Thần. Không biết vì nguyên nhân gì,
mà thân thể Tĩnh Thần rất yếu đuối, luôn sống trong sự lo lắng sẽ bị chết yểu.
Mà, họa vô đơn chí chính là,
Vương Dận, muội muội của bà không những tiến cung, còn được Hoàng thượng sủng
hạnh, thăng tiến cực kỳ nhanh.
Tuy Tĩnh Thần được lập làm Thái
tử, nhưng mọi người đều lo lắng, vị Thái tử này sẽ sống được bao lâu.
Mùa đông năm Thái tử được ba
tuổi, trời giáng đại tuyết, nhũ mẫu không chăm sóc hắn cẩn thận, để hắn bị cảm
lạnh, sốt cao liên tục. Ta nắm bắt thời cơ, đề cử Phương gia có quan hệ thân
thiết với Tần gia lên Hoàng hậu, nhưng vì đi cửa sau, nên các đồng sự ở Thái y
viện không tín nhiệm, xa lánh hắn.
Phương gia đến xem bệnh, kê
đơn, cứu được Thái tử từ quỷ môn quan trở về, không chỉ có danh vọng của hắn
nước lên thì thuyền lên, mà ngay cả ta cũng chiếm được sự tin tưởng của Hoàng
hậu.
Có cây đại thụ là gia tộc họ
Vương chống đỡ, ta làm quan trong triều cũng thuận lợi hơn rất nhiều.
Ngay khi ta đang hăng hái nhất,
thì lại xảy ra một chuyện.
Ngày ấy, vừa hạ triều, ta bị
người gọi đến Cung Cảnh Hoa. Khi ta đang đứng cúi đầu chờ Hoàng hậu nương
nương, thì đột nhiên có người gọi tên ta, ta ngẩng lên, bất ngờ nhìn thấy Tử
Nhạc.
Tuy chỉ là một cung nữ, nhưng
dung mạo của nàng thực sự vượt xa những phi tần khác.
Nàng nhìn ta, mắt lạnh như
băng, không hề chất vấn một lời vì sao ta vứt bỏ nàng. Nhưng nàng lại nói rất
nhiều chuyện khác, nói rằng sau khi ta đi, nàng tham gia tuyển tú nữ, vì xuất
thân thấp hèn nên không được phong phi tần, mà tới làm cung nữ ở Cung Cảnh Hoa.
Rồi nàng cười lạnh: "Cũng
tốt, làm ở Cung Cảnh Hoa, có rất nhiều cơ hội để thăng tiến, giống như Khải
Canh ngươi vậy. Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ngày ta lộ diện, cũng sẽ là
ngày ngươi diệt vong."
Khí khái dám yêu dám hận của
nàng khiến ta sợ hãi. Chỉ bằng dung mạo của nàng thôi, thì rất có khả năng
Hoàng hậu sẽ thưởng nàng cho những thân vương mà bà cần mượn sức. Nếu nàng được
sủng ái, thì dù không giết được ta, cũng có thể hủy hoại tiền đồ của ta.
Nhưng trong tất cả những giả
thiết của ta, lại không hề có giả thiết, nàng leo được lên long sàng của Hoàng
thượng.
Mà nàng, đã làm được điều đó.