Vũ Lâu không quan tâm đến chính
sự. Tuy nàng rất mạnh mẽ, anh dũng, nhưng đối với nàng, thì chuyện đấu tranh
quyền lực vẫn là chuyện của nam nhân. Lam Tranh nhận ra điểm đó, nên trừ việc ngẫu
nhiên kể cho nàng nghe vài câu về hành động của Tấn vương, thì rất ít đề cập
đến chuyện triều chính. Chờ sau khi Tấn vương rời khỏi kinh thành đi nhận đất
phong, thì nàng càng ít biết đến chuyện tranh chấp đảng phái trong triều hơn.
Sau khi Thái tử kế vị, Tấn
vương rời đi. Vũ Lâu rất khó mà đoán được cảm giác của hắn, nhưng chắc là cũng
không dễ chịu gì. Ngay cả Tần Vũ Lâu nàng cũng khó mà tin được Lam Tranh lại
thật sự làm Hoàng đế.
Ngày đại điển (Ngày kế vị), Vũ Lâu ôm con đứng nhìn về phía chính điện, nói với bọn nhỏ: “Cha các
con làm hoàng đế rồi, là vui hay buồn đây?” Nói xong, trong mắt nàng thoáng
hiện lên một tia cô đơn: “… Phải vui mới đúng nhỉ…”
Vì sao trong lòng nàng luôn có
cảm giác xa lạ. Nàng vẫn giúp Lam Tranh tranh quyền đoạt lợi, nhưng khi hắn
thực sự làm Hoàng đế, nàng lại thấy phiền muộn gì đây?!
Nghe nói, khi tiễn Tấn vương
đi, vẻ mặt của Lam Tranh cũng hơi thương cảm, buồn bã. Nếu là người không biết
rõ nội tình tranh đấu, thì chắc chắn sẽ nghĩ họ đúng là huynh đệ tình thâm. Tân
đế tự mình tiễn Tấn vương ra tận xe, chúc hắn thuận buồm xuôi gió tới đất
phong.
Tạm thời đuổi được Tấn vương
đi, Lam Tranh thuận lợi đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên của hắn, là để sắc phong
con trai trưởng làm Thái tử. Thánh chỉ này vừa hạ xuống đã bị Thừa tướng ngắn
lại, lý do, đương nhiên là chỉ con trai trưởng mới có thể lập thành Thái tử, mà
mẹ của đứa bé bây giờ thân phận lại thấp kém.
Lam Tranh đã đoán trước phản
ứng của bọn họ, chẳng qua, hắn muốn thử một chút thôi.
Vì thế, hắn hạ thánh chỉ thứ
hai, lập Tần thị làm Đức phi.
Đã sinh hạ hoàng tử, thì dù là
cung nữ cũng có tư cách trở thành phi tần.
Lễ sắc phong Đức phi đã qua
được hơn một tháng, chẳng mấy chốc mà xuân lại sắp về, cây cối đâm chồi nảy
lộc.
Từ sau lễ sắc phong, Vũ Lâu
cũng rất ít khi gặp được Lam Tranh. Nàng biết hắn là tân đế mới đăng cơ, có
nhiều chuyện phải làm, nên nàng cũng không muốn gây thêm phiền phức cho hắn.
Tối hôm đó, nàng ngủ rất sớm.
Không biết qua bao lâu, bỗng thấy eo ngưa ngứa, nàng đưa tay ra, lại chạm vào tay
người khác, liền bừng tỉnh dậy, ngồi bật dậy: “Người…”
Chưa kịp gọi người đến cứu, đã
bị người đó bịt miệng lại.
“Nào… là ta.”
Vũ Lâu trợn trừng mắt, nhìn
hình dáng của người kia trong bóng đêm, rồi lại nghe giọng người đó, quả nhiên
là Lam Tranh.
Nàng tức giận giãy ra khỏi tay
hắn, vỗ ngực cho đỡ sợ: “Sao chàng đến mà không báo một tiếng, tối muộn thế này
mới đến, làm ta sợ muốn chết.”
Lam Tranh buông tay: “Ta phê
tấu chương rồi ngủ quên mất, đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối rồi. Ta bỗng nhớ nàng,
nên tới thăm nàng, mà nàng lại ngủ rồi…”
Nàng nói: “Ta ngủ, thì chàng
cũng nên gọi ta dậy chứ. Chàng làm thế này khiến ta tưởng là thích khách.”
Hắn cười: “Thích khách á? Giở
trò với nàng thì phải gọi là hái hoa tặc mới đúng.”
Vũ Lâu trừng mắt lườm hắn một
cái: “Còn biết mình là hái hoa tặc cơ đấy!” Nàng vừa dứt lời, đã bị hắn đẩy
ngã, cười nói: “Đúng, đêm nay ta đến để hái đoá hoa là nàng đây!”
Nhiều ngày không gặp, vừa gặp
đã muốn hoan ái trên giường, nàng không vui nói: “Ta không có hứng thú, chàng
dừng tay đi, nếu không ta sẽ tức giận.”
Nghe nàng nói vậy, Lam Tranh
ngẩn người. Hắn làm hoàng thượng, chỉ toàn ra lệnh cho người khác, chứ chưa bị
người ta quát lại như thế bao giờ, liền cười hi hi quấn quít lấy nàng không
rời: “Nàng thật to gan, dám kháng chỉ không tuân theo à.”
“Đừng có làm bộ!” Vũ Lâu dùng
sức đẩy hắn xuống, tức giận xoay mặt vào trong, quay lưng về phía hắn.
Lam Tranh chọc tay vào xương
sườn của nàng, quậy phá nàng: “Vũ Lâu, Vũ Lâu, chơi với ta đi.”
Nàng cũng biết là mình kỳ quái,
rõ ràng muốn gặp hắn, nhưng vừa thấy mặt thì không biết vì sao lại thấy giận
dỗi.
Thật là, nàng vốn định nói vài
lời tình cảm cơ mà.
“Vũ Lâu… Vũ Lâu… sao nàng lại
không cần ta?” Hắn túm tay áo nàng lắc lắc, chưa được vài cái đã kéo lệch cả
vạt áo lót của nàng, lộ ra hơn nửa bờ vai trắng mịn như ngọc.
“Ta…” Nàng quyết định nhân cơ
hội này, thổ lộ một chút nỗi buồn tương tư. Nhưng còn chưa kịp sắp xếp cẩn thận
lại xem nên nói với hắn thế nào cho dịu dàng, thì đã cảm thấy vai nóng rần lên.
Hắn đang cúi người, hôn lên bờ vai lộ ra của nàng. Vì thế, nàng làm sao còn có
tâm tư mà nói chuyện với hắn nữa, hung hăng đẩy mạnh hắn ra, kéo chăn che mặt
buồn bực.
Lam Tranh cười cười, hắn đã
quen với việc nàng muốn mà còn từ chối, nên ôm lấy nàng từ phía sau: “Đã nhiều
ngày như vậy rồi, ta không tin nàng không nhớ ta, không muốn ta.” Nói xong,
không thấy nàng đáp lời, hắn cười ha ha xấu xa hai tiếng, rồi đưa tay xoa ngực
nàng: “Dù sao, ta cũng rất nhớ nàng…”
Nàng không phản ứng làm Lam
Tranh thấy kỳ quái, nếu như bình thường, hắn dám làm càn thế này đã bị nàng
nhéo vào tay rồi.
Hắn vội kéo vai nàng lại xem
nàng thế nào, thì thấy nàng đang ôm chặt lấy miệng, cố gắng không để lộ tiếng
khóc ra, nhưng nước mắt đã rơi đầy.
Thấy nàng khóc, hắn lại cười ha
ha.
Nàng giận dữ: “Chàng cười cái
gì? Nhìn thấy vui lắm hay sao?”
Hắn ôm mặt nàng nói: “Giả vờ
khóc đúng không? Nếu muốn ta yêu nàng thì nàng cứ nói thẳng, sao lại phải lòng
vòng làm gì.”
Nàng nhìn hắn, mặt trầm xuống,
lau nước mắt rồi nức nở: “Tuỳ chàng nghĩ thế nào thì nghĩ.”
Lam Tranh nằm xuống cạnh Vũ
Lâu, cười: “Cả ngày nàng cứ khóc sướt mướt như oán phụ thế này à. Ta còn chưa
nạp phi đâu, nếu ta mà thực sự làm như vậy, nàng một mình trông phòng trong
thâm cung đại viện này, không phải là sẽ khóc đến chết hay sao.”
Vũ Lâu nói: “Nếu có một ngày
như vậy, ta sẽ thắt cổ tự sát.”
Lam Tranh ôm nàng: “Nàng bỏ
được các con à?”
“Vậy ta sẽ ôm con nhảy xuống
giếng.”
“Hả? Nàng điên à?!” Lam Tranh
xoay người, đè lên người nàng: “Nàng hay ghen tuông như vậy, đêm nay trẫm phải
trừng phạt nàng thật thích đáng mới được.” Nói xong, hắn liền đưa tay cởi xiêm
y của nàng. Nhìn thấy hai bầu ngực trắng tuyết, tròn đầy của Vũ Lâu, dục vọng
kìm nén bao nhiêu ngày nay bỗng dâng trào khiến động tác của hắn hơi hỗn loạn.
Nàng cảm thấy nơi tư mật của
mình bị lộ trước mặt hắn, liền thuận theo bản năng khép chân lại bảo vệ mình,
miệng thì ngăn cản: “Lam Tranh, không được.” Nhưng nghe tiếng hắn thở dốc, nàng
biết không thể ngăn cản được hắn. Quả nhiên, hắn làm sao chịu nghe nàng được,
mạnh mẽ kéo chân nàng ra, động thân đi vào.
Ban đầu vẫn còn khô khốc, nhưng
chỉ một lát sau đã nhanh chóng trơn ướt để hắn dễ dàng ra vào.
Dục hoả qua đi, hắn mới thấy
hành động của nàng rất khác thường. Nàng cắn môi, tay túm chặt ga giường, trên
trán đều là mồ hôi lạnh.
Hắn sợ hãi đến lạnh người, vội
lau mồ hôi cho nàng: “Nàng làm sao vậy?”
Vũ Lâu cắn răng: “… Chàng đi
ra…”
Hắn cúi đầu nhìn theo phân thân
của mình đang rút ra khỏi người nàng, còn mang theo cả vết máu nhàn nhạt…
“Nàng ngốc à, sao không nói với
ta là nàng đau?”