Trời đã vào thu từ lâu, dù cảnh
sắc có tươi đẹp thế nào, thì tới mùa này cũng trở nên tiêu điều hoang vắng.
Trong phòng đặt chậu than, vô
cùng ấm áp. Lam Tranh đi Cung Cảnh Hoa thỉnh an Hoàng hậu, Vũ Lâu nghĩ hắn về
sẽ lại quậy nàng, sợ lúc đó cởi hết y phục lại bị cảm lạnh, nên sai cung tỳ
mang nhiều than vào hơn.
Tối hôm qua ngủ không ngon, giờ
ở trong phòng ấm áp khiến nàng chỉ nằm một chút đã buồn ngủ rồi.
Đang lúc mơ màng thì nghe giọng
cung tỳ nói: "Tham kiến điện hạ." Nghĩ đến Lam Tranh đã trở lại, dựa
theo thói quen trước kia, nàng cũng không để ý, tiếp tục chợp mắt.
Tiếng bước chân dồn dập tiến
lại gần, dừng trước giường, đột nhiên cổ nàng bị bóp chặt, giọng nói hung dữ
vang lên: "Nàng dám phản bội ta?"
Vũ Lâu giãy dụa cố gắng thoát
khỏi gọng kềm của hắn, ngồi dậy, ho khan mãnh liệt vài tiếng, nói: "Ngươi
làm gì thế?" Hắn chưa từng thô bạo như vậy với nàng, nàng chưa kịp thích
ứng.
"Nàng dám phản bội
ta?" Hắn quát to, vì quá phẫn nộ mà toàn thân run lên, chỉ vào nàng mắng:
"Lúc nào ta cũng dễ dàng bỏ qua cho nàng, kết quả, là sau lưng ta nàng lại
bày mưu tính kế muốn hại ta!"
Vũ Lâu hiểu ra chuyện nàng lén
gặp Tấn vương đã bị lộ: "Ngươi nói rõ ra đi!"
"Nàng còn có mặt mũi bắt
ta nói rõ ràng sao?! Chính nàng làm gì chẳng lẽ không tự biết?!" Lam Tranh
không kìm được lửa giận, giữ tay nàng, kéo nàng ném xuống đất, hận không thể
dẫm ngay một cước vào nàng: "Vì sao Tấn vương lại nói với Hoàng thượng
trong cung nghi có người dùng hình nhân? Không phải ngày đó nàng nghe được ta
và Hoàng hậu nói chuyện, lén báo cho hắn hay sao! Ta đã không kiêng kỵ gì nàng,
vậy mà nàng lại phá vỡ chuyện của ta!"
Ta tin tưởng nàng như vậy, vậy
mà nàng……
"Ngươi không làm hại được
người khác, nên chạy về trút giận lên ta à?" Chuyện gì đến cũng phải đến,
Vũ Lâu quỳ trên đất cười lạnh: "Chẳng qua, ta chỉ không muốn cho ngươi làm
hại Tấn vương thôi, cũng không ngăn cản gì kế hoạch của ngươi cả, ngươi vẫn có
thể gây sóng to gió lớn, dựa vào lý do bị người khác dùng hình nhân hãm hại, để
khôi phục lại thành Huệ vương cơ trí ngày xưa mà. Ta để lộ tin này cho hắn,
cũng chẳng phá hỏng chuyện gì của ngươi cả."
"Nàng nhận rồi? Thật sự
nàng đâm sau lưng ta? Đem kế hoạch của ta nói cho Tấn vương?" Chính tai
hắn nghe nàng thừa nhận sự phản bội, trái tim lại thêm một lần băng giá.
Vũ Lâu đứng lên nói: "Đúng
là ta nói cho hắn."
"Nàng!" Lam Tranh giơ
cao tay muốn đánh, nhưng lại dừng lại giữa không trung, không xuống tay nổi,
hắn cắn môi, kìm nén nước mắt nói: "Dù nàng không hiểu chuyện, ta cũng
chưa từng tổn thương nàng đến một ngón tay, vậy mà nàng…… nàng……" Vì nước
mắt trào lên khiến hắn không nói được, dừng một chút, nuốt nước mắt xuống, hắn
mới nói tiếp: "Nàng nghĩ ta chịu đựng nàng, nhân nhượng nàng, là vì sợ võ
công của nàng hay sao? Nực cười, nếu ta thực sự có ý làm hại nàng, đã sớm gọi
người đến phế võ công nàng đi rồi, làm sao để cho nàng diễu võ giương oai như
thế?"
Vũ Lâu lần đầu tiên thấy Lam
Tranh tức giận đến thế này, cũng hơi lúng túng: "……Lam Tranh……"
Hắn cười mỉa mai, sự tức giận
đã bị sự đau thương cuồn cuộn kéo đến che lấp hết: "…… Không đáng, thật sự
là không đáng…… Nàng căn bản là không đáng để ta đối xử tốt với nàng như
vậy……"
Vũ Lâu ngẩn người, đến lượt
nàng nở nụ cười: "Ha ha, có ý gì thế, ngươi tốt với ta? Ngươi nói hay
thật, chỉ biết lấy tính mạng của gia đình ta, ép ta vào khuôn khổ, như vậy là
tốt hay sao? Sao ta không biết rằng bị người ta ép giao hoan là chuyện tốt
thế?"
Lam Tranh nghe nàng nói, lòng
đau thương đến cực điểm, cố nén nước mắt: "Ta đoạt lấy cô, vì cha cô nợ
ta. Còn bây giờ, ta chơi chán rồi, cô cút đi! Cút xa ra, đừng để ta nhìn thấy
cô nữa‼!"
Vũ Lâu hít một hơi, môi bị cắn
nát cũng không thấy đau: "Ta chờ câu này đã lâu rồi. Ta sẽ…… không bao giờ
xuất hiện, làm bẩn mắt ngươi nữa!" Nàng lướt qua người hắn, định bước ra
ngoài.
Hắn bỗng gọi nàng lại:
"Chờ một chút."
Vũ Lâu xoay người, thầm nghĩ,
nếu hắn giữ nàng lại, có lẽ nàng sẽ thay đổi ý định.
"Cô nghĩ mình có thể đi
như thế sao?" Lam Tranh cười lạnh: "Độc Cô Lam Tranh ta, dù có từ bỏ
thứ gì, thì vẫn là của ta."
Hắn vỗ vỗ tay, đột nhiên có vài
Ngự lâm quân xông vào, không nói lời nào liền túm lấy Vũ Lâu. Vũ Lâu nghĩ dù
mình có đánh được bọn họ cũng không chạy thoát ra khỏi cung, nên không giãy dụa
gì.
"Điểm huyệt nàng!"
"Vâng!"
Vũ Lâu bị điểm huyệt, toàn thân
không có lực, Lam Tranh tiến lên ôm lấy nàng, cho những người khác lui ra
ngoài. Hắn đưa nàng tới giường, vuốt ve mặt nàng, nhướng mày cười: "Ta đã
nói rồi, đời này kiếp này nàng là của ta, nếu ta không muốn, thì đến chết nàng
cũng không thoát được khỏi ta. Giờ mặc dù ta chơi đã chán rồi, có thể thả nàng
đi, nhưng không thể tùy tiện như thế được. Nàng là của ta, dù đi đến chân trời
góc biển, nàng cũng vẫn là của ta!"
Vũ Lâu không biết được hắn định
làm gì, vì sợ hãi mà chỉ có thể nhìn lại hắn, không nói câu gì.
Lam Tranh sụt sịt: "Không
phải nàng hướng về Tấn vương sao? Không phải là cảm thấy ta không tốt hay sao?
Hử? Không sao, ta thả nàng đi, nàng có thể đi tìm hắn rồi."
"Lam Tranh…Ngươi…"
"Đừng gọi ta!" Lam
Tranh kéo rách vạt áo của nàng, vo tròn lại nhét vào miệng nàng, sau đó túm lấy
chăn phủ lên mặt nàng, rưng rưng nói: "Nàng phản bội ta…Ta muốn cho nàng
biết, nàng là ai."
Lam Tranh lau nước mắt, đứng
dậy sai người lấy một que sắt đến. Một đầu nhọn, một đầu có một miếng sắt đen
tròn, Lam Tranh từng sai thợ đúc khắc một chữ [Lam] trên mặt miếng sắt đó. Vừa
rồi hắn lại để người ta làm thêm một cái cán ở đầu kia.
Hắn đưa que sắt đó vào trong
chậu than, ngồi xuống giường xốc chăn lên, thấy ánh mắt quật cường của Vũ Lâu
trừng trừng nhìn hắn.
"Nàng vẫn luôn muốn rời
khỏi ta, từ đầu đến cuối đều như thế, ta luôn chịu đựng, luôn hy vọng một ngày
nàng có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng mà nàng……" Hắn nắm lấy vai nàng, oán
hận nói: "Cho dù ta trao cả trái tim cho nàng, nàng cũng không nhìn tới.
Nhưng không sao, ta sẽ khiến nàng cả đời này phải nhớ rõ, ha ha."
Hắn quay lại thấy que sắt đã
đỏ, đứng dậy cầm lên, tay trái kéo yếm nàng ra, để ngực nàng lộ hết. Thấy đáy
mắt nàng tràn ngập sự hoảng sợ, hắn rút miếng vải trong mồm nàng ra.
Vũ Lâu nhìn thấy que sắt đỏ
hồng, cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng đập vào mặt, khiến nàng run lên:
"Ngươi…… ngươi…… muốn làm gì?"
"Không phải nàng muốn rời
khỏi ta sao? Đi đi, bất kể nam nhân nào vui vẻ với nàng cũng sẽ biết, nàng là
của ta."
Vết sẹo chữ [Lam] trên ngực
nàng, là dấu ấn của hắn.
Lam Tranh ngơ ngẩn nhìn chằm
chằm vào ngực Vũ Lâu, một tay đè vai nàng, còn tay kia ấn que sắt vào ngực trái
nàng. Lửa nóng trên mặt sắt chạm vào da thịt, những tiếng lít chít phát ra cùng
một làn khói nhẹ, mùi khét bay khắp phòng.
Trong nháy mắt miếng sắt kia ấn
xuống, Vũ Lâu chỉ hét ra một tiếng thảm thiết, nhưng lập tức không có tiếng
động nào nữa. Lam Tranh đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy miệng nàng lộ vết máu nhàn
nhạt, nàng cắn môi để chịu đựng sự đau đớn.
Dù như vậy, nước mắt của nàng
vẫn không thể khống chế mà chảy ra, nức nở.
Hắn chấn động mạnh, chợt tỉnh
táo lại. Vội vàng ném cây sắt đi, ôm lấy nàng, hôn lên nước mắt của nàng, chính
hắn cũng khóc đến mơ mơ hồ hồ, miệng không ngừng gọi tên nàng. Nhưng dù hắn có
gọi nàng thế nào, nàng cũng cắn chặt răng không nói một câu.