Nghe nàng nói muốn xuất cung,
Lam Tranh thầm nghĩ, Tần Vũ Lâu, nàng lại dùng chiêu này. Trước kia, cứ mỗi lần
cãi nhau là nàng lại muốn trốn đi thật xa, làm cho hắn phải quấn lấy, chạy đi
đón nàng về. Lần này lại bổn cũ soạn lại.
“Nàng bỏ được các con sao?” Lam
Tranh cho là mình tìm được tử huyệt của nàng, cười nói: “Ta nhất quyết không
thể để nàng đưa Hoàng tử ra khỏi cung.”
Nhắc đến con, Vũ Lâu lạnh lùng
quay đầu nhìn hắn, khẽ mở miệng, lãnh đạm nói: “Chàng đã ôm con đi rồi, dù ta
không xuất cung, cũng đâu gặp được con.” Không chờ Lam Tranh đáp lời, nàng lại
cười lạnh, tiếp tục nói: “Hay là chàng muốn nói, nếu từ nay về sau ta ngoan
ngoãn thuận theo chàng, thì chàng sẽ trả con lại cho ta?”
Nàng nói thẳng những lời Lam
Tranh định nói ra, khiến hắn không còn biết nói gì hơn.
Thấy hắn im lặng, ánh mắt nàng
càng thêm sâu: “Dù sao, trước giờ chàng vẫn vậy, luôn muốn uy hiếp ta phải đi
vào khuôn khổ. Nếu chàng đã ôm con đi rồi, thì chàng tìm cung nhân khác nuôi
dưỡng đi. Dù có trả lại cho ta, vài ngày nữa chàng không hài lòng, cũng sẽ lại
cướp đi thôi.”
Từ “cướp” nghe thật chói tai!
Hắn cảm thấy không hợp lý, nói: “Ta là phụ hoàng của bọn nhỏ, chẳng lẽ không
được đưa hai đứa đến bên mình sao?”
Nàng đã quen với việc hắn già
mồm át lẽ phải, nên cũng không muốn cãi cọ nữa, cười phì một tiếng rồi đi đến
bên giường, thả người nằm xuống.
Lam Tranh bị nàng lạnh nhạt, hờ
hững đứng một bên. Hắn cũng ấm ức, vốn muốn bắt nàng cầu xin hắn, không ngờ Tần
Vũ Lâu nàng lại trở nên cứng rắn hơn, làm ra vẻ chẳng có gì quan trọng cả.
Nhưng mà, nàng trước giờ vẫn
thế, dù hắn là thân vương, là Thái tử, hay là Hoàng đế, dù hắn mang thân phận
gì, nàng cũng vẫn đối xử với hắn theo một cách duy nhất. Muốn đánh thì đánh,
muốn mắng thì mắng, muốn cãi nhau, thì cứ thoải mãi mà cãi nhau.
Ví dụ như bây giờ, nàng quay
lưng về phía hắn, không cử động, không lên tiếng, như xác chết, khiến hắn vô
cùng tức giận.
“Tần Vũ Lâu!”
“Ừm?”
“Nàng ngồi dậy cho ta!”
“Nếu không thì sao?” Giọng nói
của nàng không nghe ra là vui hay buồn, thản nhiên nói: “Chàng muốn gì? Lại
phạt ta vào giáo phường tư à? Hay là làm nô dịch? Hay giết người nhà của ta?
Những việc chàng làm với ta… cũng chẳng có gì mới mẻ…”
Lam Tranh trợn mắt… nghe nàng
nói vậy, nàng cũng thật đáng thương…
Nàng nói: “Giờ con cũng không
bên cạnh ta, ta cũng chẳng còn ràng buộc gì nữa rồi.”
Hắn thấp giọng nói: “Nếu nàng
nhớ con, ta sẽ sai người đưa về cho nàng là được.”
Nàng cười lạnh: “Ngài ngàn vạn
lần đừng làm thế, hoàng ân mênh mông như vậy, thần thiếp không nhận nổi.”
Nếu vài câu trước là than thở,
thì những lời này là vì chọc giận hắn. Lam Tranh không chịu nổi, bực tức đứng
dậy kéo vai nàng, mạnh mẽ dựng nàng ngồi dậy: “Nàng đừng không biết tốt xấu!”
Mặt Vũ Lâu không chút thay đổi,
lẳng lặng nhìn hắn rồi cười lạnh: “Ôi, sao ta lại quên mất nhỉ. Ta vẫn còn mẹ,
còn cháu. Ta phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu chọc giận ngài, thì có khi còn
không giữ được mạng của họ nữa ấy chứ.”
Lam Tranh giận đến không thở
nổi: “Tần Vũ Lâu, nàng muốn chọc ta tức chết đi phải không.”
“Ái chà, chỉ thế mà đã có thể
chọc giận ngài, thì coi như ta cũng có chút thành tựu.” Nàng cười lạnh, giãy ra
khỏi sự trói buộc của hắn, lại thả người nằm xuống giường. Lam Tranh nhìn bóng
lưng nàng mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu cứ tiếp tục cãi vã với
nàng, chỉ càng to chuyện thêm chứ không giải quyết được gì cả. Hắn nói: “Tự
giải quyết cho tốt.” rồi xoay người rời đi.
Chờ hắn đi khuất, Vũ Lâu ngồi
dậy, ôm chân, vùi đầu vào đầu gối, nước mắt lại rơi… Đang lúc nàng khổ sở lau
nước mắt chợt nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thì ra Lam Tranh đã quay lại.
Lam Tranh ngồi xuống cạnh nàng,
lau nước mắt cho nàng, cười hì hì nói: “Ta biết mà, ta vừa đi là nàng sẽ khóc
nhè ngay. Đã biết như vậy rồi còn cố tình chọc tức ta.”
Vũ Lâu kéo tay hắn ra: “Không
phải khóc vì chàng.”
“Mặc kệ nàng khóc cho ai, thì
cũng đều là vì ta.” Lam Tranh lại bày ra bộ dạng đánh cũng không chạy, lau nước
mắt cho nàng, dịu dàng nói: “Là tại ta không tốt, được chưa? Đừng khóc nữa, mắt
sưng hết lên, nhìn xấu lắm.”
Vũ Lâu dùng đôi mắt to ngập
nước nhìn hắn, đôi môi anh đào chu lên, phun ra một câu: “Cách xa ta ra một
chút.”
Lam Tranh tự dặn mình phải
nhịn. Vừa rồi, khi đi tới cửa, hắn còn thật sự suy nghĩ, tuy cả hai người đều
sai, nhưng cứ tranh cãi mãi ai đúng ai sai thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Hắn là
nam nhân, rộng lượng một chút, hạ mình giống mọi lần, dỗ dành nàng vui vẻ là
được. Chờ đến khi gió thổi mây tan, ai còn nhớ đến chuyện đúng sai nữa.
“Vũ Lâu, là ta không đúng,
không nên lừa nàng…” Mặc dù là nàng lừa ta trước.
Nàng khóc nức nở, không đáp
lời.
“Các con, ta cũng không phải
thật sự muốn đưa chúng đi, chỉ muốn doạ nàng một chút thôi.”
Vừa nói xong, thì Vũ Lâu vừa
rồi còn đang im lặng khóc bỗng ngẩng vụt đầu lên, trợn mắt nhìn hắn, sau đó,
nàng xắn tay áo lên đánh hắn: “Làm gì có ai doạ người như chàng chứ, chàng có
tim không vậy? Chàng biết rõ ta sợ mất con, còn đối xử với ta như vậy! Độc Cô
Lam Tranh, ta đúng là xui xẻo nên mới sinh con cho chàng! Hu hu hu…”
Lam Tranh bị nàng đánh cũng
đau, vội tránh ra, đứng sang bên cạnh, ấm ức nói: “Còn không phải tại nàng nói
trước, là nàng hối hận vì phải gả cho ta, tình nguyện gả cho Tấn vương còn gì…”
Là tại nàng chạm vào cái vảy
ngược của hắn, chạm vào tử huyệt của hắn.
Vũ Lâu cắn môi nói: “Quả nhiên!
Sống cùng với chàng, nói sai một câu cũng không được phải không?”
“Nàng nói như vậy, làm ta nghĩ
nàng không tình không nghĩa với ta mà.” Hắn dừng lại, rồi than thở: “Dù sao
nàng cũng không yêu ta…”
“Lam Tranh… Chàng tới đây, lại
gần đây!” Nàng vẫy tay gọi hắn, thấy hắn không động đậy gì, nàng chớp mắt: “Ta
không đánh chàng!” Lúc này Lam Tranh mới bước lại gần: “Không được tập kích bất
ngờ đâu, nàng đánh đau lắm.”
Vũ Lâu ôm cổ hắn, dịu dàng nói
khẽ vào tai hắn: “Lam Tranh, ta yêu chàng…”
Câu thổ lộ chân tình khiến lòng
hắn vui như hoa nở, đang định mỉm cười đáp lại nàng thì Vũ Lâu đã nói tiếp:
“Nhưng mà, ta không biết còn có thể yêu chàng bao lâu…” Nói xong, nàng buông
hắn ra, lại ngồi xuống giường cúi đầu không nói. Lam Tranh cố gắng mỉm cười:
“Nàng nói sớm có phải tốt rồi không, mọi chuyện đã không ồn ào như bây giờ.”
“… Ta mệt mỏi quá… muốn xuất
cung… ở ngoài mấy ngày…”
Đây là lần thứ ba nàng đưa ra
yêu cầu này.
“Nhất định phải đi sao? Nếu
nàng không muốn gặp ta, thì chúng ta sẽ rời xa một vài ngày, ta tuyệt đối sẽ
không đến làm phiền nàng.”
Nàng lắc đầu: “… Ta muốn xuất
cung, không liên quan gì tới chàng…”
“… Nàng muốn đi bao lâu?” Lam
Tranh hỏi.
“Không biết, bao giờ muốn về ta
sẽ quay về.”
Quá tuỳ hứng, Lam Tranh không
muốn đáp ứng, nhưng lại nghĩ, để nàng đi ra ngoài ít thời gian, giải toả tâm
trạng cũng không phải là chuyện không tốt. Nếu muốn gặp nàng, thì hắn xuất cung
tìm nàng là được.
“Được, ngày mai ta sẽ cho phép
nàng xuất cung. Đồng thời công bố với bên ngoài là Đức phi bị bệnh, đóng cửa
không gặp ai.”
“Tạ chủ long ân.”
“Ta đã đáp ứng nàng tất cả rồi,
nàng cười một cái đi.”
“…” Nàng lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn run người, nhỏ giọng than
thở: “Không cười thì thôi.”