Nhẫn nhịn.
Không uống thì không uống.
Tần Vũ Lâu trải rộng chăn uyên
ương, thấy trên nệm gấm đã có một tấm lụa trắng, để nghiệm chứng sự trong sạch
của nàng. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bi thương, khiến nàng không
khỏi xoay người lại nhìn phu quân.
"Ô hô --- mệt chết bản
Vương rồi!" Độc Cô Lam Tranh đẩy Tần Vũ Lâu ra, lăn lên giường. Chui vào
trong chăn, hắn nhanh chóng thấy là lạ, với tay lấy mảnh lụa trắng ra, nhíu
mày, chăm chú nhìn: "Đây là thứ quái quỷ gì!" Rồi vứt xuống đất.
Tần Vũ Lâu nhìn mảnh lụa rơi
xuống đất, giống như lòng của nàng lúc này vậy.
Tiếp tục nhẫn.
Hắn là một tên ngốc, giờ nàng
đã hoàn toàn hiểu rõ.
Tần Vũ Lâu, ngươi đường đường
là một thiên kim tiểu thư hiền lương thục đức, không thể có dáng vẻ thất thố
được. Tính mạng của ca ca ngươi còn đang bị phụ thân của đồ ngốc này nắm trong
tay.
Độc Cô Lam Tranh bỗng như nhớ
ra gì đó, đột nhiên ngồi dậy: "Ngươi nhanh lên, cởi y phục ra, sau
đó…"
Tần Vũ Lâu cảnh giác nhìn hắn:
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó… mẫu hậu nói
là ngươi sẽ biết." Hắn hiếu kỳ cười hỏi: "Cuối cùng là chuyện gì? Bản
Vương thật muốn biết."
Tiếp tục nhẫn lần nữa.
Tần Vũ Lâu cứng ngắc tự gỡ mũ
phượng xuống, tháo dải lụa, cởi giá y tùy tiện ném trên mặt đất. Bò lên giường,
ngồi xuống bên cạnh Độc Cô Lam Tranh, nói: "Để ta nói cho điện hạ biết
nhé, sau đó ấy à, ta sẽ kể cho người một câu chuyện xưa, rồi chúng ta sẽ ngủ
say cho đến bình minh."
"Được, được, bản Vương
thích nhất là nghe chuyện xưa!"
Đúng là tên ngốc. Trong lòng
Tần Vũ Lâu lệ rơi thành sông, cắn răng nói: "Thuở xưa, có một bé gái, từ
nhỏ đã bị thân mẫu của mình đặc biệt huấn luyện, để đủ tư cách trở thành một
Vương phi. Ban đầu, nàng muốn được gả cho một Vương gia thông minh cơ trí,
nhưng vì nhiều nguyên nhân, mà không thể không gả cho một người khác…"
"Sau đó thì sao?"
"Cô bé này rất buồn bực,
phiền muộn, buồn bực đến mức hận không thể tự sát ngay trong đêm động
phòng…"
Hắn nghe đến đó, lập tức hứng
thú, liền hỏi: "Nàng kia đã chết rồi à?"
"Ngươi thật sự nghe mà
không hiểu ta nói gì à?"
"Mau kể cho ta, nàng ta
chết rồi sao?"
Tần Vũ Lâu hận không thể chết
luôn cho xong: "Đã chết."
"Rồi sau đó?"
"Không có sau đó, đã chết
rồi."
"Thật nhàm
chán."
"Đúng vậy… Cuộc đời của ta
đúng thật nhàm chán." Ngoại trừ bốn chữ "tâm như tro tàn", nàng
thật sự tìm không ra tính từ khác.
Độc Cô Lam Tranh hừ một tiếng,
nằm thẳng trên giường. Kéo hết chăn sang bên người mình. Tần Vũ Lâu sầu não
ngồi yên một lúc, đau thương dần biến thành phẫn nộ, tức giận túm lấy góc chăn,
kéo qua bên mình.
"Ngươi làm cái gì
thế!" Độc Cô Lam Tranh gào thét: "Ngươi đi ra mau--"
"Ta là Vương phi của điện
hạ, đương nhiên phải ở chỗ này!"
"Thật đáng ghét!"
"Như nhau thôi!"
"Hừ!"
Độc Cô Lam Tranh hung hăng
trừng mắt nhìn Tần Vũ Lâu một lúc, rồi lại nằm xuống, quay lưng về phía nàng.
Tần Vũ Lâu tức giận nắm chặt tay, một lần lại một lần tự nhủ, ngàn vạn lần
không thể vì tức giận nhất thời mà đánh hắn, đánh hắn không chỉ ca ca mất mạng,
mà tính mạng của cả nhà đều bị liên lụy. Kiềm chế lửa giận, nàng cũng đưa lưng
về phía hắn rồi nằm xuống.
Chăn trên người bị đối phương
kéo đi, làm cho thân mình Tần Vũ Lâu chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh lộ ra.
Giằng lại.
Lại bị kéo mất.
Giằng co.
"Hừ---"
Đầu Tần Vũ Lâu bị đập một cái,
nàng ngồi dậy, thấy Độc Cô Lam Tranh đang cầm gối, điệu bộ còn muốn đánh nàng
tiếp, lại chít chít nói: "Ngươi ức hiếp bản Vương, bản Vương sẽ mách mẫu
hậu…"
Không thể chịu nổi.