Lúc này, Vương Lân đang bị
thương, vô cùng suy yếu mới mở miệng nói: “Điện hạ, đừng lo cho ta… Ngài phải
mau quay về kinh thành… Đừng để Tấn vương đến trước…”
Vũ Lâu nói: “Vũ Dương hầu nói
rất đúng, Lam Tranh, giờ tất cả đều phụ thuộc vào chàng, chỉ cần chàng lên kế
vị, diệt trừ Tấn vương, thì chúng ta mới có những ngày bình yên được. Giờ chàng
hãy quay về kinh thành đi, ta sẽ quay về Kim Lăng, đến nơi của cha mẹ Phi Lục
tìm con. Vân Triệt và Phi Lục hộ tống Vũ Dương hầu về kinh thành. Không lâu nữa
đâu, chờ chàng kế vị, chúng ta sẽ tụ hội ở kinh thành.”
Lam Tranh nhíu mày: “Vậy ca ca
của nàng thì làm sao bây giờ? Thả hắn đi à? Nàng thử hỏi xem Vũ Dương hầu có
đồng ý không?”
Vũ Lâu đương nhiên không dám
nhìn Vương Lân, cúi đầu nói: “… Giờ không phải lúc nói những chuyện này, chàng
mau quay về kinh thành, việc đó quan trọng hơn.”
Lam Tranh hừ nhẹ: “Nàng bảo ta
đi, lỡ gặp Tấn vương phục kích thì làm sao? Hắn có thể sắp xếp cho Tần Viễn
Địch đến gây rối, chẳng lẽ còn không làm chuyện khác sao?” Nói xong, hắn điểm
mạnh vào huyệt đạo của Tần Viễn Địch, ép hắn tỉnh lại.
Tần Viễn Địch ho khụ khụ hai
tiếng, mở mắt oán hận nhìn Lam Tranh: “Độc Cô Lam Tranh, ngươi là tên khốn
kiếp!”
“Thời gian của chúng ta không
còn nhiều, nếu ngươi vẫn muốn nguyền rủa ta, thì chờ lúc khác đi.” Lam Tranh
nói: “Ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, rốt cuộc có phải Tấn vương sai khiến ngươi
hay không?”
“Chẳng lẽ đối địch với ngươi
còn nhất định phải bị người khác sai khiến mới làm được hay sao? Oán thù giữa
ta và ngươi, còn cần người khác nói nữa à?!”
Lam Tranh cười lạnh nói mỉa:
“Ngươi đúng là tên ấu trĩ ngu ngốc, bị lợi dụng còn không biết. Sao trên đời lại
có kẻ ngu ngốc như ngươi chứ. Vận khí của Tấn vương đúng là tốt thật, còn tìm
được ngươi.”
Vũ Lâu thấy ca ca bị Lam Tranh
chọc giận, cũng vội kéo Lam Tranh sang bên cạnh, rồi quỳ xuống trước mặt Tần
Viễn Địch nói: “Tấn vương sai huynh đi trước, đến gây tổn thương cho muội muội
và hai cháu của mình, sao huynh lại liều lĩnh tin người như vậy? Rốt cuộc đâu
là người thân, đâu là người ngoài? Chẳng lẽ huynh không thể phân định rõ ràng
hay sao?”
Tần Viễn Địch nghe xong, liền
quay mặt đi, hừ một tiếng, cố tình không hợp tác.
Vân Triệt nói: “Giết hắn đi,
tránh để Tấn vương lại lợi dụng.” Giọng điệu vô cùng thản nhiên, tuỳ hứng.
Lam Tranh nói: “Ta đồng ý. Dù
ta có bỏ qua cho hắn, nhưng hắn đã phạm trọng tội, nhất định không thể sống
được.”
Việc mưu hại Thái tử hắn có thể
không truy cứu, nhưng thương thế của Vũ Dương hầu, Tể tướng không thể không
truy cứu.
Vũ Lâu vẫn nhận ra giọng điệu
của Lam Tranh là uy hiếp chứ không phải thật sự muốn làm thế.
Nàng rưng rưng nói với Tần Viễn
Địch: “Ca ca, huynh mau nói đi, huynh và Tấn vương còn có âm mưu gì? Mau xin
tha thứ đi, để Thái tử và Hầu gia bỏ qua cho huynh.”
Vương Lân yên lặng nghe, không
tỏ thái độ gì.
Tần Viễn Địch cũng vẫn im lặng.
Vũ Lâu tức giận, lau nước mắt nói: “Không nói cũng được, chúng ta đi! Để mình
hắn ở lại đây tự sinh tự diệt. Loại người này, giữ lại chỉ gây phiền thêm cho
người khác!”
Phi Lục nghe xong, vội khóc lóc
khuyên Tần Viễn Địch và Vũ Lâu đừng hành động theo cảm tính, trong phòng nhất
thời ồn ào vì tranh cãi. Tiếng khóc của Vũ Lâu và Phi Lục cứ nức nở không ngớt.
Lam Tranh không nghĩ được gì,
lại bị tiếng khóc của hai người làm cho thêm buồn bực, liền đi ra cửa hít thở
một chút. Nhưng vừa đẩy cửa, một mũi tên lửa xé gió lao đến, chạm vào cánh cửa,
bùng cháy lên.
“Mau trốn đi! Có người muốn
thiêu chết chúng ta!”
Vũ Lâu chợt nghe bên ngoài có
tiếng vó ngựa dồn dập, định đẩy cửa sổ ra nhìn, nhưng còn chưa kịp đẩy đã có
một loạt mũi tên lửa phá cửa sổ lao vào, bắn xuống mặt đất. Lửa gặp cỏ khô cháy
lên rừng rực.
“Mau trốn xuống đây!” Vân Triệt
nhớ đến hầm ngầm trên mặt đất, vội lật tấm ván che lên, lộ ra một hố sâu, hắn
vừa lắc người né mũi tên, vừa chạy tới gần Tần Viễn Địch, không nói lời nào đạp
thẳng hắn ta xuống hố.
Vũ Lâu nhảy xuống theo, Lam
Tranh đỡ Vương Lân theo sau, Phi Lục không bị thương, đi lại nhanh nhẹn là
người xuống cuối cùng.
Dưới hầm chỉ toàn tuyết đọng
khiến mọi người lạnh rùng mình, nhất là Vân Triệt, hắn hét ầm lên, thà chết
cháy còn hơn. Vũ Lâu nghe có tiếng nước chảy phía sau vách tường hầm, liền nghĩ
có thể có đường đi phía sau, liền mạnh mẽ đạp thẳng vào tường. Vách tường sập
xuống, một con đường ngầm tối đen hiện ra trước mắt.
“Hả?” Lam Tranh cảm thấy kỳ
quái: “Ngôi miếu đổ này mà cũng có đường ngầm à?”
Vân Triệt bĩu môi: “Chẹp, huynh
không biết đâu, hoà thượng rất giàu có, nên những tên trộm cướp xung quanh đây
không ít, những miếu thờ hơi lớn một chút bao giờ cũng có đường để chạy trốn.”
Lam Tranh trừng mắt với hắn:
“Đi thôi, ngươi thì biết nhiều lắm đấy!”
Vũ Lâu vừa gỡ dây thừng cho Tần
Viễn Địch, vừa nói: “Đừng ồn ào nữa, chạy trốn quan trọng hơn! Mọi người mau đi
đi.” Vừa nói xong, xà nhà bị đốt cháy rơi thẳng xuống chân Tần Viễn Địch.
“Không thể nào… Tấn vương sẽ
không… Tấn vương sẽ không làm thế…” Tần Viễn Địch lẩm bẩm.
“Ca ca, huynh nhìn thấy chưa?”
Tần Vũ Lâu oán hận: “Đừng có khăng khăng giữ niềm tin của mình nữa.” Nàng cởi
dây trói cho Tần Viễn Địch xong, đẩy hắn vào đường hầm: “Chạy mau!”
“… Ta không đi! Ta muốn hỏi hắn
cho rõ ràng!”
“Ôi trời ơi!” Vũ Lâu bực mình:
“Huynh muốn hại tất cả mọi người chết ở đây sao?”
“Mặc kệ hắn!” Lam Tranh túm lấy
tay Vũ Lâu, kéo nàng vào đường hầm. Vũ Lâu khóc, hét to: “Ca ca… Ca ca… huynh
mau chạy đi……”
Lúc này, mái ngói bắt đầu ầm ầm
rơi xuống, chia cắt giữa Vũ Lâu và Tần Viễn Địch. Mùi khói bụi gay mũi khiến
nàng khó thở, vội bịt miệng lại, muốn hô lên nhưng khói bụi mịt mù khắp nơi,
nàng không thể nhìn thấy Tần Viễn Địch.
Lam Tranh mạnh mẽ kéo Vũ Lâu
trốn vào sâu trong đường hầm, bất chấp nàng gào khóc gọi ca ca.
Ở trong đường hầm tối đen như
mực không biết bao lâu, tuyết đọng lạnh đến thấu xương, bỗng Vân Triệt đi đầu
đột nhiên mừng rỡ kêu lên: “Có ánh sáng.”
Hắn dùng sức đẩy mạnh, gió lạnh
bên ngoài thổi thẳng vào.
Mọi người đi ra khỏi đường hầm,
Vân Triệt nhìn quanh, đây là một sườn núi khác. Bị gió thổi qua, quần áo vừa
ngấm nước đều đông cứng hết, cử động cũng khó khăn.
Vũ Lâu quỳ xuống đất, nàng còn
không đủ sức để khóc nữa, chỉ ngã vào lòng Lam Tranh nói: “Sao huynh ấy lại ngu
ngốc như thế? Vì sao không chịu đi?”
Lam Tranh không nghĩ ra lời nào
để an ủi, đành yên lặng lau nước mắt cho nàng, ôm chặt nàng vào lòng.
Mọi người trầm mặc, chỉ có
tiếng khóc nức nở của Vũ Lâu và Phi Lục vang lên giữa cánh đồng bát ngát, một
cảm giác vừa mờ ảo, vừa thê lương.
Một lúc sau, Lam Tranh nói: “…
Chờ ngôi miếu bị đốt cháy hết, mấy tên thích khách sẽ mất thời gian vào kiểm
tra thi thể. Chúng ta phải nắm bắt chặt chẽ thời gian này để hành động.”
Vân Triệt chống cằm, nhíu mày
nói: “… Gần đây chắc chắn sẽ có thôn trang, chùa miếu thì phải có người hương
khói chứ…” Hắn đi tuần tra một vòng, đột nhiên phát hiện nhiều đốm lửa bên dưới
chân núi, bèn kích động hô lên: “Có người!”