Dù có là sắt đá mà bị Lam Tranh
bám dính cũng phải đầu hàng, nói gì người thường. Vũ Lâu đành phải chịu, chỉ
mong hắn đừng có quậy nữa. Lam Tranh thấy nàng có biến đổi, dán vào nàng một
lúc, cũng không có hành động quá đáng gì. Vũ Lâu nhớ đến hà bao của công chúa
Hâm Nghi vẫn còn đang ở phường thêu, liền đứng dậy định đi lấy. Lam Tranh nghĩ
đến hà bao đó là do Tấn vương đưa, tức giận chế nhạo: "Cái đồ hỏng đó, mà
sao ngươi coi như bảo bối vậy, có phải là của tình lang tặng không?"
"Là của công chúa Hâm Nghi
đấy." Vũ Lâu trừng hắn: "Nhưng mà là Tấn vương đưa đến, thì sao
hả?"
Lam Tranh tức muốn ói máu:
"Ngươi dám nhận rồi hả?"
"Ta không làm chuyện gì
thương thiên hại lý, thì có gì mà không dám nhận?"
Lam Tranh thấy nàng có vẻ tức
giận thật sự, lại có ý khác. Hắn làm ra vẻ sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Cáu cái
gì chứ, ta chỉ hỏi chút thôi mà."
Vũ Lâu ném cho hắn một cái nhìn
khinh thường, định xuống giường chạy đi. Lam Tranh ngăn nàng lại: "Ta phái
người đi lấy, hôm nay nóng thế này, đừng đi." Lam Tranh xuống giường, gọi
một tên thái giám tin cậy, thấp giọng nói: "Ngươi đi lấy hà bao Vương phi
để lại ở phường thêu, giao cho tú nữ khác sửa lại. Sau đó đem trả cho Hâm Nghi
công chúa."
Chờ thái giám lĩnh mệnh đi rồi,
Lam Tranh lại quay về nằm ôm Vũ Lâu, nhì nhèo nài nỉ nàng sinh con cho hắn. Vũ
Lâu nghe cũng đã mềm lòng, nhưng vẫn còn băn khoăn, nên chưa đáp ứng hắn.
Đến lúc ăn cơm tối, vì tất cả
món ăn đều là đồ được chuẩn bị sẵn để trị bệnh cho Vũ Lâu, nên Lam Tranh ăn
cũng không hợp khẩu vị, ăn bừa vài miếng rồi ném đũa không ăn nữa. Hắn quay
sang muốn đút canh gà cho Vũ Lâu. Nàng thấy hắn ân cần, lại nghĩ hắn định gây
rối gì đó, nên nói sao cũng không chịu uống. Đẩy qua đẩy lại, canh gà văng hết
cả lên người Lam Tranh.
Dù hắn có tốt tính, cũng không
nhịn được nữa. Vuốt mặt, tức giận nói: "Ta có lòng tốt mà bị ngươi xem như
lòng lang dạ thú, ngươi nghĩ gia đây yêu thích ngươi hay sao. Ở đâu thì quay về
đó đi!" Vũ Lâu chỉ chờ hắn nói những lời này, lập tức ném đũa, đứng dậy
bước đi.
Đúng lúc này, tiểu thái giám
chạy vào bẩm báo: "Vương gia, người ở Cung Cảnh Hoa tới truyền ý chỉ của
Hoàng hậu nương nương, tuyên Tần thị yết kiến."
Trong lòng Vũ Lâu hơi lo lắng.
Sợ cái gì thì cái đó đến. Chắc chắn là Hoàng hậu trách phạt tội nàng dám rời
khỏi phường thêu rồi.
Đều là tại Lam Tranh hết, nàng
oán hận nhìn hắn. Mặt Lam Tranh căng thẳng, đến gần nàng, bốn mắt nhìn nhau.
Đột nhiên, hắn đặt hai tay lên vai nàng, cúi xuống mút vào cổ nàng một cái thật
mạnh. Nàng đưa tay đẩy ra, sau đó xoa xoa chỗ vừa bị hắn hôn: "Ngươi làm
gì vậy?!"
Cho nàng bùa phù hộ, đã không biết
ơn lại còn đánh ta nữa!
Lam Tranh giục nàng: "Mẫu
hậu gọi ngươi đấy, đi nhanh đi!"
Vũ Lâu lại lườm hắn một cái rồi
mới đi theo thái giám.
Mặc dù trời đã về chiều, nhưng
vẫn nóng kinh khủng. Lúc đến được Cung Cảnh Hoa, hai má Vũ Lâu ửng hồng, nghe
thái giám truyền nàng vào, bất chấp mồ hôi đầm đìa, nàng vội cúi đầu, chạy
nhanh vào trong, ruột rối như tơ vò.
"Tội thần chi nữ Tần thị
khấu kiến Hoàng hậu nương nương. Nương nương thiên tuế."
Vài canh giờ trước, Hoàng hậu
bị Lam Tranh quậy phá, phải đáp ứng yêu cầu của hắn, cho Tần Vũ Lâu đi theo
hắn. Nhưng đến khi bình tĩnh lại, lại nghĩ đến lỗi của Tần Vũ Lâu, sợ Lam Tranh
mang nàng đi, sẽ bị nàng làm hại. Hơn nữa, vừa mới hạ chỉ phạt nàng chưa được
vài ngày, giờ lại được phu quân cũ đưa về bên cạnh, uy nghi của bà cũng bị hao
tổn. Nên lại cho gọi Vũ Lâu tới, định xem thái độ của nàng có chuyển biến gì
hay không, có làm thất vọng tình cảm của Lam Tranh hay không.
Hoàng hậu vừa liếc mắt đã nhìn
thấy dấu hôn đỏ ửng trên cổ Vũ Lâu. Nhìn là biết Lam Tranh làm rồi, tính hắn
nôn nóng không nhịn được, lại động vào Tần thị. Nếu Tần thị lại có thai, thì
nói sao cũng là huyết mạch của hoàng thất, không thể để lưu lạc. Nhưng nếu bỏ
qua cho nàng ta, thì cũng không xong. Bà nhìn chằm chằm Tần Vũ Lâu một hồi, rồi
phất tay chán nản nói: "Được rồi, đi về hầu hạ Huệ vương đi."
Bà còn phải suy nghĩ, bàn tính
cho cẩn thận mới được.
A? Vũ Lâu chỉ hận không thể
biến ngay trước mắt Hoàng hậu, vội vàng hành lễ rồi bước từng bước nhỏ ra
ngoài. Đến khi ra ngoài điện, mới dám đưa tay lên lau mồ hôi lạnh.
Thái giám vừa đưa nàng tới khẽ
nói: "Theo nô tài về cung Sùng Lan thôi." Dù Vũ Lâu không muốn, nhưng
vừa rồi Hoàng hậu nương nương đã nói 'về hầu hạ Huệ vương', nàng cũng đành phải
theo.
"Đừng trách nô tài nhiều
chuyện, Hoàng hậu nương nương vô cùng cưng chiều Thái tử và Huệ vương điện hạ.
Nếu ngài muốn……" Thái giám vừa đi vừa nói: "Thì nên nghe theo ý chỉ
của Hoàng hậu nương nương, hầu hạ Huệ vương thật tốt vào."
Vũ Lâu bất chấp tất cả, lại
bước vào Cung Sùng Lan, thấy Lam Tranh cũng không nói gì. Lam Tranh cũng vẫn
còn tức vừa rồi nàng vô lễ, hai người giằng co, ai cũng không chịu lên tiếng
trước. Rốt cuộc Vũ Lâu không nhịn được hỏi: "Hà bao đã mang đến
chưa?"
Ha, câu đầu tiên là hỏi cái thứ
quỷ đó hả. Lam Tranh nói: "Ta ném đi rồi."
"Đó là đồ của công chúa
Hâm Nghi, sao ngươi lại ném đi?"
"Nếu nàng ta có tức giận,
thì tới tìm ta, ta chịu trách nhiệm."
Vũ Lâu bị hắn chọc tức, mãi
cũng không nói được câu nào, xoay người rời khỏi hắn, ngồi bên thềm đá ngoài
đại điện giận dỗi. Đến lúc mặt trời xuống núi, trời đã dần khuya, thị nữ gọi
nàng, nói Vương gia tìm nàng, nàng mới cố kéo tinh thần lên, chuẩn bị quay về
đối phó với Lam Tranh.
Lam Tranh ngồi trên giường
trong tẩm điện, người chỉ mặc mỗi trung y, thấy nàng đến, hắn cười nói:
"Ngươi về rồi à."
Người ta nói, không đánh người
tươi cười. Vũ Lâu cũng không thể chống đối hắn được, tùy tiện ứng phó: "Ừ,
ta có thể đi đâu được."
Lúc này, thị nữ bưng một chậu
nước vào, Lam Tranh rửa sạch tay, nói với nàng: "Phải bôi thuốc rồi, mau
cởi xiêm y ra." Vũ Lâu lại xấu hổ, nghe lời hắn, để hắn lại bôi thuốc cho
nàng giống lúc trưa.
Vũ Lâu đang muốn mặc lại y
phục, thì bị Lam Tranh giữ lại: "Đừng mặc, cởi hết ra đi, để ta xoa bóp
cho ngươi."
"…… Không, không……"
Vũ Lâu xấu hổ: "Ta muốn đi tắm."
"Phương Bàng nói, ngươi
không được ngồi thùng tắm, sẽ bị viêm đấy……" Lam Tranh nói: "Nếu
không được tắm, để ta lau rửa cho ngươi."
"Trong cung nhiều người
như vậy, ta sai thị nữ làm là được rồi, hoặc tự làm cũng được, không phiền đến
ngươi."
"……" Lam Tranh nhìn
Vũ Lâu, ánh mắt vô cùng chân thành: "Ngươi để ta làm đi, đều là tại lá thư
ta viết không tốt, khiến nhà các ngươi thê thảm như vậy…… Ngươi để cho lòng ta
được thanh thản một chút đi, được không, được không, được không……."
"Được, được!" Đừng có
lặp đi lặp lại nữa.
Nói rồi nàng cởi xiêm y để hắn
lấy khăn lau người cho mình. Tuy Lam Tranh đã nói, trên người nàng có gì hắn
chưa từng thấy qua đâu, nhưng hắn nhìn lâu như vậy, lại cứ động chạm vào nàng,
hắn cũng không chịu nổi. Thân mật với nàng thì không được, chịu không nổi cũng
không có cách nào. Nhịn thật là khó chịu, hắn ném khăn đi: "Mệt quá, không
lau nữa, ngươi tự làm đi!" Hắn quay đầu nằm xuống giường.
Kế hoạch của hắn vốn là như thế
này. Không phải Tần Vũ Lâu nàng muốn bỏ rơi hắn, tìm cành cao khác hay sao. Hắn
sẽ đối xử thật tốt với nàng, để nàng có hy vọng lại được trở lại làm Vương phi,
sẽ cư xử tốt lại với hắn. Không phải nàng muốn thông đồng với Tấn vương hay
sao, thế thì hắn sẽ quản lý nàng thật chặt chẽ, để ngay cả thái giám nàng cũng
không thể gặp được. Không phải dám giết đứa con của hắn sao, vậy hắn sẽ lại làm
cho nàng mang thai lại một lần nữa. Không phải nàng rất ghen tị hay sao, chờ
khi nàng sinh đứa bé xong, đừng nói là khôi phục thân phận, hắn sẽ cưới nữ nhân
khác, để Tần Vũ Lâu nàng cái gì cũng không thể đạt được. Đuổi nàng đi Liêu
Đông, làm một nữ nhân bị chồng ruồng bỏ.
Nhưng mà…… có lẽ hắn đã đánh
giá thấp sức ảnh hưởng của Vũ Lâu với hắn.
Hắn buồn bực, rối rắm quay lại,
liếc mắt nhìn "kẻ gây họa", thấy nàng xiêm y hững hờ, trần ra nửa tấm
lưng thon và bờ vai xinh đẹp, dáng người yểu điệu, yêu kiều, đầu hắn ong một
tiếng, chờ đến lúc hắn hồi phục lại tinh thần, thì người đã đặt dưới thân hắn
rồi.