Nghề Vương Phi

Chương 216: Chương 216: Giải độc




Nghe thấy cô bé trước mặt tự xưng là Hâm Nghi, Vũ Lâu lập tức mời nàng vào trong nói chuyện. Lúc đóng cửa, nàng còn cẩn thận nhìn xung quanh xem có ai theo dõi không.

"Cô yên tâm, Cửu ca cũng không biết ta trốn ra." Hâm Nghi nhíu mày, ôm vai nói: "Từ sau khi bị Thái tử hạ độc, Cửu ca luôn tìm thời cơ để trả thù……"

"Công chúa, chúng ta vào trong nói sau, ở đây gió lớn, lạnh lắm."

Hâm Nghi lắc đầu: "Ta không vào đâu, nói ngắn gọn vài câu thôi, nếu đi quá lâu, bọn nha hoàn sẽ đi tìm ta mất."

Giờ khắc này, gương mặt công chúa Hâm Nghi có thân hình trẻ con kia ánh lên vẻ u buồn lo lắng không hợp với bề ngoài của mình chút nào.

"Cửu ca bị người ta hạ độc, huynh ấy quả quyết là do Thập ca gây nên……" Hâm Nghi ra hiệu cho Vũ Lâu ghé tai lại gần, rồi lén nói cho nàng biết kế hoạch của Tấn vương.

Dứt lời, lại hỏi Vũ Lâu: "Cô nghe rõ chưa? Mau phái người đi tìm Vũ Dương hầu, bảo huynh ấy nhắc nhở Thập ca, ngàn vạn lần đừng để bọn họ thực hiện được mưu kế."

Vũ Lâu gật đầu lia lịa: "Công chúa yên tâm, ta nhất định sẽ nhắn lại."

"Lần trước Thập ca giúp ta, lần này ta giúp huynh ấy cũng là việc nên làm. Tĩnh Thần ca ca đã đi rồi, ta không muốn hoàng thất lại nổi sóng gió…… Đều là ca ca của ta mà…… Ôi……" Hâm Nghi nói: "Ta phải đi rồi, không tiện ở lâu. Tính mạng của Thập ca, nhờ cả vào cô."

Vũ Lâu mở cửa cho Hâm Nghi, ló đầu ra xác nhận không có người khả nghi mới để Hâm Nghi đi ra ngoài. Đi được vài bước, nàng lại xoay người nói với Vũ Lâu: "Có người hại Tấn vương, đổ oan cho Thái tử, giờ Tấn vương đang nghĩ chắc chắn là Thái tử ca ca hại huynh ấy, nên sẽ đối phó với Thái tử……"

"Ta sẽ phái người báo cho Thái tử biết, nhất định không để hắn gặp nguy hiểm."

Hâm Nghi bi thương nói: "Ta không muốn nhìn cảnh huynh đệ tương tàn nữa……"

Hâm Nghi không thể nán lại nữa, báo xong với Vũ Lâu, nàng vội vã rời đi. Vũ Lâu xoay người quay về y quán, ngồi ở nội đường suy nghĩ tin tức mà Hâm Nghi vừa nói.

Lam Tranh nói gian tế bên cạnh Tấn vương, là chỉ Hâm Nghi sao? Nhưng liệu có thể tin được nàng không? Nếu nàng là do Tấn vương cố tình phái đến để đánh lạc hướng thì làm sao bây giờ?

Đang nghĩ ngợi thì Phương Lâm đi đến, nhìn vẻ mặt như có thâm thù đại hận của nàng liền nói: "Cô lại rối rắm cái gì vậy? Bao giờ thì cô mới có thể sống thư thái được hả?"

Phương Lâm là một tên không có lập trường, tuy ngoài mặt hắn lạnh lùng, nhưng không hề phân biệt địch ta, ai cần hắn cũng giúp, nếu để hắn biết nàng đang đối phó với Tấn vương thì e là không hay lắm.

"Sao cô lại nhìn ta mà lắc đầu thế?"

"Không có gì." Vũ Lâu cười: "Ngươi tìm ra cách giải độc cho Tấn vương chưa?"

Vừa hỏi đến, Phương Lâm đã cau mày: "Ta cũng đã có chút manh mối về loại độc mà Tấn vương trúng phải, nhưng cách giải thì…… không dễ tìm chút nào."

"Nói chuyện đừng có nói nửa vời!" Vũ Lâu nghe thấy Phương Lâm nói có tiến triển, vội hỏi: "Vậy Tấn vương trúng độc gì?"

"…… Lúc trước ta có nói với cô rồi, khi ta vân du giang hồ, có lần gặp nguy hiểm, suýt mất một chân thành tàn phế rồi." Đến giờ nghĩ lại hắn vẫn còn thấy sợ: "Ta ở lại một vùng quê, đến nửa đêm có mưa nhỏ, ta tỉnh lại, thì nhìn thấy một con nhện to như cái bát đang ăn chân ta."

Vũ Lâu vừa nghe đã sợ run người: "Nhện to bằng cái bát á? Chẳng lẽ ngươi không có cảm giác gì hay sao?"

"Một chút cảm giác cũng không." Phương Lâm nói: "Cả chân ta đều tê tê dại dại, may là trời mưa, chứ không thì chân ta đã bị chúng ăn sạch rồi."

"Chúng?"

"Ừ." Phương Lâm cảm thán: "Một đám nhện lông vừa dài vừa cứng!"

Vũ Lâu run cả người, nhếch nhếch miệng: "Ngươi nói nghe sợ muốn chết đi được!"

"Ta vội chạy ra lấy đồ nhóm lửa, đốt lên để xua đám nhện đi. Hôm sau, ta đến một thôn trang, người trong thôn đó nói, nhện có hoa văn đó là nhện đất sống ở nơi này, trong nọc độc của chúng có chất gây tê, khiến cho người bị cắn mất tri giác, để chúng ăn lúc nào không biết. Người đó còn nói cho ta biết, thân của loại nhện này có độc, dân bản địa nếu oán hận ai, sẽ nghiền nhện thành bột phấn để đầu độc người ta. Loại độc này, sau khi tiến vào gan, sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể…… Chỉ cần hơi phát lực, nhất định sẽ nôn ra máu." Cuối cùng Phương Lâm mới nói ra câu mấu chốt nhất: "Tình trạng giống như Tấn vương bây giờ."

"Vậy một người khỏe mạnh vũ dũng nếu trúng loại độc này, không phải sẽ biến thành một thư sinh yếu nhược, trói gà không chặt hay sao?"

Phương Lâm nói: "Ừ, đây là chỗ độc ác nhất, không lấy mạng người ta, nhưng sau khi trúng độc, thì cũng coi như nửa tàn phế, cả đời không thể vận lực. Đối với người nông dân, nếu không thể làm ruộng thì cũng coi như đi vào con đường chết rồi."

"Nói vậy, ngươi đã biết từ trước loại độc mà Tấn vương trúng phải đúng không?"

Phương Lâm thở dài: "Biết……"

"Vậy sao lại nói là không biết?"

Phương Lâm buông tay nhìn trời: "Vì ta đã đánh mất phương thuốc giải độc rồi. Trong vòng một khắc sau khi trúng độc, nếu uống ngay thuốc giải thì có thể giải được hoàn toàn độc tính. Nhưng thời gian càng lâu, dược hiệu sẽ càng kém."

Vũ Lâu nghe xong, nảy ra ý hay, lập tức kéo cổ áo Phương Lâm nói: "Vậy mau phái người đi đến thôn kia đi!"

"Lúc đó ta bị nhện cắn, đầu óc mê man, địa hình nơi đó lại rất phức tạp, ta đã quên thôn đó ở đâu rồi!" Phương Lâm tránh khỏi tay nàng, ôm cổ nói: "Sao cô càng ngày càng lỗ mãng thế!"

"Ngươi đừng quan tâm ta lỗ mãng hay không nữa, mau nhớ ra đi!" Nàng vén tay áo, làm bộ xoa xoa tay.

Phương Lâm lùi về sau từng bước: "Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong mà. Tuy ta đã đánh mất phương thuốc, nhưng trong đầu vẫn nhớ kỹ một phần, có điều, còn thiếu một vị thuốc, làm thế nào cũng không nghĩ ra được."

Phương thuốc giải độc, chỉ cần thiếu một vị là đã khác rất nhiều rồi.

Vũ Lâu thất vọng: "Ngươi ấy, sao lại không nhớ ra cơ chứ."

"Không ngờ cô lại quan tâm đến Tấn vương như vậy." Phương Lâm nói: "Quái lạ, rốt cuộc là cô giúp ai? Lấy lòng cả hai nam nhân sẽ không có kết quả tốt đâu."

Vũ Lâu thấy hắn hiểu sai, vội giải thích: "Không phải ta giúp Tấn vương, chỉ là muốn chữa khỏi cho hắn, để rửa sạch hiềm nghi cho Lam Tranh thôi."

"À." Phương Lâm không tin: "Cô nói sao thì là vậy đi." rồi xoay người rời đi.

"Chờ đã! Ngươi viết lại phương thuốc đó đi, xem ta có thể nhớ ra manh mối gì có liên quan đến vị thuốc còn lại không."

Phương Lâm không hề tín nhiệm vị "đồ đệ" nửa chừng nửa vời này: "Độc dược không thể tùy tiện nghịch được, sao thế, cô muốn làm thần dược, tinh thông tất cả các loại thảo dược à?"

"……" Vũ Lâu nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: "Dù chỉ có một tia hy vọng thì cũng phải thử. Nếu có không đúng thì cũng coi như ta mở mang đầu óc."

"Được rồi, để ta viết cho cô xem."

Phương Lâm cầm bút, viết phương thuốc ra, Vũ Lâu nhìn những tên dược cổ quái kia mà ngạc nhiên, không thể tìm ra manh mối gì.

Bỗng nhiên, trong đầu nàng như có ánh sáng chớp qua.

"…… Phương thuốc này, hình như ta đã từng nhìn thấy ở đâu đó rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.