Trong đầu Vũ Lâu vẫn còn vang
vọng câu nói vừa rồi của Lam Tranh, nếu bọn họ là huynh muội…Nàng sẽ làm sao?
Làm sao bây giờ……
Nụ hôn của hắn nóng cháy, ấn
xuống môi nàng, mang theo cảm giác nóng bỏng của lửa Địa ngục. Nàng chưa bao
giờ nghĩ giữa bọn họ lại có quan hệ như vậy, nhưng nếu Lam Tranh đã nói, theo
cá tính của hắn thì cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
Cảm giác tội lỗi mạnh mẽ trào
lên khiến nàng không kìm được mà giãy dụa khỏi vòng tay của hắn, nhưng sự phản
kháng của nàng lại khiến Lam Tranh càng dùng sức nhiều hơn, áp nàng xuống.
Nàng cắn hắn, hắn cũng không
chịu lùi. Nàng càng tăng thêm lực, nhưng cũng không ăn thua. Mùi máu tanh trong
miệng càng ngày càng nồng, Vũ Lâu nghĩ đến việc hai người cùng một dòng máu,
bỗng cảm thấy vị tanh này giống như độc dược, bóp chết sinh mệnh của nàng.
Lam Tranh đưa tay dập tắt nến,
trong bóng đêm nặng nề, nàng tiếp tục bị hắn cưỡng hôn.
"Bên phía ngươi có phát
sinh chuyện gì không?" Giọng nói nam nhân bỗng truyền đến từ bên ngoài
phòng.
"Không có."
"Vậy sang bên kia tuần
tra."
Thì ra là vệ binh của Ngự Lâm
quân đang tuần tra nên đi ngang qua.
Vũ Lâu không chống cự nữa, đợt
một lát sau không còn nghe thấy tiếng người, xung quanh nàng khôi phục sự tĩnh
lặng chết chóc, Vũ Lâu mới giãy dụa, cầm một quyển công văn bên cạnh đập Lam
Tranh, khiến đầu hắn đầy bụi,hắn mới chịu thả nàng ra.
Nàng quệt miệng, hét lên:
"Câu nói ngươi vừa mới nói kia, rốt cuộc là thế nào?"
Lam Tranh hỏi lại: "Câu
nào?"
"Ngươi nói, nếu chúng ta
là huynh muội... Rốt cuộc là thế nào?"
"Ta đoán thôi."
"Đoán thôi?" Vũ Lâu
rưng rưng: "Chẳng lẽ ngươi không có chút cảm giác tội lỗi nào hay sao? Nếu
là thật……"
"Nếu là thật thì nàng sẽ
làm thế nào?"
Vũ Lâu nghĩ đến hai người đã
làm đủ chuyện, nói: "Ta sẽ giết ngươi, sau đó tự tử."
"Nàng cam lòng sao?"
Lam Tranh thở dài: "Nhưng ta thì không nỡ để nàng chết."
"Ghê tởm‼!" Vũ Lâu
nói: "Huynh muội loạn luân…"
Lam Tranh cười khổ:"Nàng
căng thẳng như thế làm gì, ta chỉ nói là 'có thể' thôi mà."
"Nhưng ngươi nói rõ ra xem
nào, 'có thể' là thế nào?"
"Chiếc nhẫn ngày hôm trước
mà Vân Triệt đưa cho nàng, là nhẫn của Hoàng thượng. Ta đã hỏi qua người bên
cục Thượng Cung, cũng đã tìm ra, chắc chắn là của Hoàng thượng, không còn nghi
ngờ gì nữa." Lam Tranh nói: "Mà Hoàng thượng, chỉ có lúc sủng hạnh nữ
tử mà không lật thẻ bài (*) thì mới lấy trang sức trên người ra để tặng cho nữ
tử đó làm bằng chứng."
(*) Cái này chắc mọi người xem truyện, phim đã
thấy nhiều rồi, mỗi phi tử của Vua đều có thẻ bài, buổi tối trước khi đi ngủ,
thái giám sẽ mang khay đựng thẻ bài ra cho Vua chọn, vua lật trúng cái nào thì
đêm đó sẽ sủng hạnh phi tử đó. Còn trong trường hợp, vô tình nhìn thấy cô nàng
nào trong cung vừa mắt, bất chợt tinh trùng xông não, không kiềm chế được thì
sẽ tặng đồ trang sức để làm tin. (đúng là đồ heo giống >_
"Như vậy…… không phải là
Hoàng hậu sao?" Nếu sủng hạnh Hoàng hậu, đương nhiên không cần lưu lại
bằng chứng gì cả: "Làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ngươi nói cha ta cùng
Hoàng hậu…Vậy sao lại nói chúng ta là huynh muội?"
"Ta đã từng nói, cái tên
Lãnh Tử Nhạc của muội muội cha nàng nghe rất quen, hóa ra là Tĩnh Thần đã từng
nhắc tới cái tên này với ta."
'Lam Tranh, ngươi có biết
không? Mẹ ruột của ngươi thực ra là một nữ nhân tên là Lãnh Tử Nhạc.' Hắn nhớ
rõ vẻ mặt khinh bỉ của Tĩnh Thần khi nói những lời này với hắn, còn hắn thì lại
cực kỳ sợ hãi.
Vũ Lâu vô cùng bối rối, hoảng
sợ che miệng nói: "Ý ngươi nói là, mẹ ngươi……"
"Ta phái người đi Hoa Đình
điều tra, thì biết được, sau khi cha nàng vào kinh thành, Lãnh Tử Nhạc đã tham
gia tuyển chọn tú nữ tiến cung."
"Ý của ngươi là…Bà và cha
ta…tình cũ khó quên…nên đã có thai. Sau đó…" Vũ Lâu vươn tay, run rẩy chỉ
vào Lam Tranh: "Sinh ra ngươi sao?"
"Ừ, sau đó bị Hoàng hậu
mang đi." Trong lòng Lam Tranh đã sớm biết trước đáp án, nên vẻ mặt rất
bình tĩnh: "Ta không phải con ruột của Hoàng hậu."
Vũ Lâu kinh hãi không nói được
gì, một lúc lâu sau, nàng mới hít sâu một hơi: "Sao ngươi bình tĩnh thế?
Cứ như không phải đang nói chuyện của mình ấy."
"Vậy thì ta phải thế nào?
Đau khổ khóc lóc om sòm? La hét ầm ĩ?" Lam Tranh nói: "Nàng coi
thường ta quá, ta đã qua tuổi khóc nhè từ lâu rồi."
Từ cái ngày hắn biết được thân
thế của mình vào sáu năm trước, hắn đã vô cùng đau khổ, sự đau khổ này cắm rễ
trong trí nhớ của hắn, giống như đã trở thành một phần thân thể hắn.
Vũ Lâu vẫn không thể tin nổi:
"Sao ngươi có thể khẳng định ngươi không phải là con ruột của Hoàng
hậu?"
Lam Tranh buồn bã: "Ta đã
từng gặp Lãnh Tử Nhạc, nếu kẻ điên đó đúng là bà."
"Kẻ điên ư?"
Lam Tranh không muốn nói nữa,
chỉ nói với Vũ Lâu: "Nàng mau tìm đi, nếu tìm được, quả thật là Hoàng
thượng có sủng hạnh nữ tử rồi lưu lại chiếc nhẫn này làm bằng chứng, thì suy
đoán của ta là hoàn toàn chính xác."
Vũ Lâu gật đầu liên tục, nhanh
tay lật xem khởi cư chú, từng quyển một, rồi từng chồng một. Rốt cuộc, nàng
cũng tìm thấy một dòng chữ khiến nàng thực sự tan nát cõi lòng. Lam Tranh thấy
nàng ngây người ra, liền giật ngay quyển khởi cư chú trên tay nàng, quả nhiên,
ngày mùng chín tháng mười một năm Thịnh Tuyên thứ mười bốn, Hoàng đế đã sủng
hạnh một cung nữ họ Lãnh.
Vô cùng xác thực, không còn
nghi ngờ gì nữa.
Vũ Lâu cố gắng cười thoải mái:
"Lam Tranh, ngươi sinh vào tháng bảy năm Thịnh Tuyên thứ mười lăm, nếu
tính theo ngày thì đúng là long tử rồi, nên đừng đoán mò nữa."
"Vũ Lâu" Lam Tranh
nhẹ nhàng vuốt mặt nàng nói: "Tĩnh Thần nói cho ta biết, mẹ ruột của ta bị
giam ở một nơi bí mật. Ta đã đi tới đó, gặp một phụ nhân điên điên khùng khùng.
Người đàn bà kia…..nhìn về phía sau cười nói: Khải Canh, con của chúng ta đến
thăm ta…"
"Cha ta ông…ông phụ trách
việc trông coi Lãnh Tử Nhạc? Các người còn từng gặp nhau sao?"
Lam Tranh ôm lấy Vũ Lâu, cằm
đặt trên vai nàng: "Ta còn chưa kịp quay đầu lại nhìn, thì đầu đã bị đập
một cái. Sau đó ta không nhớ rõ nữa, đến khi tỉnh lại, thì chính là cái đêm bị
nàng dọa cho tỉnh."
Vũ Lâu không dám thở mạnh, thà
rằng cái gì nàng cũng không biết còn hơn. Nếu chuyện Lam Tranh nói là thật, thì
Tô Tiêu là ai?
Dường như Lam Tranh nghe được
tiếng lòng của nàng, liền nói: "Có thể Tô Tiêu mới thực sự là con của
Hoàng hậu. Lãnh Tử Nhạc là một cung nữ ti tiện, có cốt nhục của Hoàng đế, trong
khi con ruột của Hoàng hậu lại có tật ở chân, vì thế, bà đã tráo đổi hai đứa
trẻ. Nhưng Hoàng hậu lại không biết, thật ra đứa con của Lãnh Tử Nhạc không
phải là con của Hoàng đế, mà là con của Tần Khải Canh, tay sai tâm phúc của
bà."
Lam Tranh thở dài: "Nếu
không, thì nàng nghĩ vì sao sau khi ta tỉnh dậy không sai người giết luôn Tần Khải
Canh đi? Tuy nói là sẽ kinh động đến Thái tử, nhưng có thể biến thành chuyện
không may, giết chết lão ta cũng không có gì khó."
Vì một câu nói của Lãnh Tử
Nhạc, nên hắn không thể bỏ qua quan hệ huyết thống của mình và Tần Khải Canh.
Tim Vũ Lâu như bị cào xé, nghĩ
đến những chuyện giữa mình và Lam Tranh, nàng vươn tay tát hắn một cái, khóc
ròng nói: "Nếu đã thế này, sao ngươi còn theo ta? Ngươi đã biết rõ ràng
mọi chuyện, vì sao ngươi còn……"
Lam Tranh hôn lên nước mắt của
nàng, nhỏ giọng than thở: "Ta thích nàng, không thể khống chế được. Hơn
nữa, chỉ với một câu nói đó, thì ta cũng không dám xác nhận liệu mình có phải
đã nghe nhầm hay không. Chưa kể đến việc, nếu ta và nàng thực sự là huynh muội,
cha nàng biết chuyện, sao lại gả nàng cho ta, lão đâu phải đồ ngốc."
Lúc này Vũ Lâu mới ngừng khóc,
cố gắng mỉm cười: "Làm ta sợ muốn chết, cha ta chắc chắn không phải người
có thể làm những chuyện ngược với luân lý như thế."
Nhưng câu tiếp theo của Lam
Tranh, lại làm cho nụ cười của nàng phút chốc tan rã, không giữ được bao lâu.
Lam Tranh nói: "Nhưng sau
đó có một chuyện xảy ra, khiến ta lại lo lắng về vấn đề này. Vũ Lâu, nàng có
còn nhớ, cha nàng đã từng hỏi, 'con và Huệ vương có quan hệ vợ chồng thực sự
hay không' không?"