Màn đêm buông xuống, Lam Tranh
xuất môn tìm một vòng, cuối cùng cũng may mắn tìm thấy Vũ Lâu đang đùa giỡn với
Phi Lục trong một toà lương đình. Vũ Lâu nhìn thấy hắn vội vã đến, liền cho Phi
Lục lui xuống, ngồi ngay ngắn chờ đón Lam Tranh.
Nàng cầm một cây quạt tròn, búi
tóc được quấn tuỳ tiện lên cao, một vài sợi rủ xuống bên tai, gió đêm vừa thổi,
sợi tóc bay bay, chạm nhẹ qua làn môi anh đào, khiến vẻ đẹp của nàng càng thêm
quyến rũ, mê người. Từ trước tới giờ, Lam Tranh vẫn không có cách nào kháng cự
lại nàng. Chia cách bao nhiêu ngày, vốn đã rất nhớ nhung, lúc này vẻ đẹp mờ ảo
của nàng lại khiến Lam Tranh thất thần, chỉ lo đứng ngắm nàng chằm chằm, sự tức
giận vừa rồi cũng bay lên chín tầng mây.
“Tìm ta có việc gì sao? Giải
xong đề rồi à?”
Lúc này Lam Tranh mới nhớ ra
mục đích của mình: “Tần Vũ Lâu, nàng cố ý đùa giỡn ta phải không? Nếu nàng mất
trí nhớ, thì sao lại ra đề là viết ngược > chứ?”
Vũ Lâu cười nhạt: “Viết ngược> thì làm sao?”
“Đó là chiêu nàng đã dùng để
giáo huấn đế sư khi còn ở bên ta!” Hắn cười lạnh: “Hơn nữa, đề thi của những
người khác cũng không giống với ta. Nói cách khác, nàng cố tình ra đề này để
làm khó ta!”
Vũ Lâu mù mờ nhìn hắn: “Không
phải, đề thi này ở trong đầu ta, không biết vì sao ta nhớ rất rõ ràng, ấn tượng
rất sâu sắc. Còn về những chuyện khác, ta thật sự không nghĩ nhiều. Nếu để
ngươi nghĩ sai lệch đi, thì thật sự xin lỗi.”
Lời của nàng cũng có thể tin
tưởng được. Dù sao, trước đây nàng cũng chịu sự huấn luyện nghiêm khắc của mẹ
mình, nếu có khắc sâu trong trí nhớ thì cũng là chuyện bình thường thôi.
Vấn đề là, nàng nhớ rõ cái loại
đề biến thái này, mà lại không nhớ hắn. Xem ra, hắn còn không cả bằng>.
Trong lòng Lam Tranh hơi chua
xót. Hắn buồn bã ngồi xuống ghế đá trong lương đình, buồn bực cân nhắc xem sau
này nên làm thế nào. Không thể danh chính ngôn thuận mà đưa nàng về rồi, chẳng
lẽ thực sự phải dùng vũ lực sao?!
Dù nàng thật sự mất trí nhớ,
hay chỉ là giả vờ, thì dùng vũ lực với nàng đều không có kết quả tốt.
Phiền chết đi được! Lam Tranh
vò đầu bứt tai suy nghĩ. Hắn chợt phát hiện, cứ chuyện gì liên quan đến Vũ Lâu
là tâm tình hắn lại vô cùng rối loạn. Xử lý những chuyện liên quan đến nàng,
còn khó khăn hơn cả xử lý việc quốc sự.
Vũ Lâu thấy khí thế của hắn sụt
giảm, liền hỏi: “Tính tình tuỳ tiện liều lĩnh của ngươi hôm qua chạy đâu mất
rồi?”
Lam Tranh chỉ vào chính mình
nói: “Ta là Hoàng thượng, nàng là Đức phi, nàng có tin không?”
“Tin. Vân Triệt đã nói thân
phận của ngươi đúng là thế mà.”
“Vậy nàng có biết, nếu ta muốn
có gì đó, thì nhất định phải có không?!”
“Biết.”
“Vậy vì sao nàng không nghe
theo ta? Không cùng ta quay về?”
Vũ Lâu nói: “Ngươi cứ việc xử
phạt ta đi. Nhưng mặc kệ kết quả thế nào, ta cũng phải tuỳ hứng một lần đã.
Nghe nói trước kia cuộc sống của ta cũng không sung sướng gì. Ta mất trí nhớ,
quên mất ngươi. Làm lại một lần nữa, dù ngươi không cho, ta cũng phải thử.”
“Vì sao nàng biết cuộc sống của
nàng không sung sướng?!” Lam Tranh nói: “Mấy người Vân Triệt lừa nàng thôi! Nếu
nàng nhắc đến vết sẹo trên người nàng, thì ta đã nói rồi, nàng có thể đáp trả,
đóng một dấu lên người ta mà.”
Vũ Lâu lắc đầu: “… Ngươi đã là
Hoàng đế, làm sao ta biết vận mệnh sau này của mình thế nào? Ta không muốn tham
dự vào những cuộc tranh đấu, tranh sủng chốn hậu cung, nếu không cẩn thận, bị
thất bại thì cũng đồng nghĩa với việc bị biếm vào lãnh cung, cô độc thê lương
cả đời. Chỉ cần ngươi chịu buông tay, ta tình nguyện tìm một người nam nhân chỉ
thuộc về riêng ta, cho dù không quyền cao chức trọng, cho dù không phú quý vinh
hoa, nhưng cũng có thể bình bình yên yên sống một đời một kiếp.”
Lam Tranh kháng nghị: “Cái gì
mà tranh sủng chốn hậu cung chứ. Ta chỉ có một mình nàng mà còn không quản nổi.
Nếu ta muốn nạp phi, thì trong lúc nàng biến mất ta đã nạp lâu rồi, còn tới tìm
nàng làm gì?! Tam cung lục viện chỉ có một mình nàng là nữ nhân, nàng còn phải
tranh sủng với ai?!”
Vũ Lâu nói: “Ngươi không sợ
người trong thiên hạ bàn tán sao?”
“Tuỳ Văn Đế cũng chỉ sủng hạnh
một mình Hoàng Hậu Độc Cô Gia La, nhưng vẫn là một minh quân, thống nhất thiên
hạ.”
Vũ Lâu ra vẻ suy nghĩ, không
nói gì.
Lam Tranh nói tiếp: “Ta thật
lòng thật dạ yêu nàng, nhưng vì sao nàng một chút cũng không hiểu?” Nói xong,
hắn lại không khỏi chua xót cho mình.
Vũ Lâu thong thả bước vào trong
lương đình: “Dường như ngươi cũng không quá xấu xa như ta tưởng tượng.”
“Đương nhiên là ta không xấu
rồi.”
“Chà, vậy ta cho ngươi thêm một
cơ hội nữa. Nếu lần này ngươi đáp sai, thì đừng trách ta không cho ngươi cơ
hội.”
“Đề mục gì? Nếu còn bắt ta đọc
ngược >, thì ta không thể làm được đâu.”
“Chưa thấy đề mục thì làm sao
ngươi biết mình đáp không được? Không tự tin thì thôi vậy.”
“Ai sợ chứ, nàng chờ mà xem!”
Hắn không thể thua cả bốn lần được!
***
Cái gọi là đề thi phụ, được
người hầu đưa tới phòng Lam Tranh đang ở, nói là hôm sau sẽ tới lấy đáp án. Lam
Tranh nói người hầu đặt đề thi lên bàn rồi lui xuống. Hắn nhìn chằm chằm tờ
giấy đang gấp gọn gàng kia, bất an không yên lòng.
Hắn không dám nhìn, lỡ không
đáp được, thì đúng là phiền phức.
Một lát sau, Lam Tranh quyết
định mặc kệ sống chết cũng phải liều mạng mở ra.
Vừa mở đề thi, trong nháy mắt
nhìn thấy đề mục, hắn không khỏi cười khẽ: “Tần Vũ Lâu à Tần Vũ Lâu, nàng…”
Trên giấy chỉ có một hàng chữ:
[Lam Tranh, con gái của chúng ta tên là gì?]
Hắn mở cửa đi tìm Vũ Lâu, lại
thấy Vân Triệt đang đứng ở cửa.
Vân Triệt cười nói: “Ta đến để
dẫn đường cho tân lang, tỷ tỷ đang chờ huynh.”
***
Đêm tái hôn của Đức phi đương
triều Tần Vũ Lâu.
Cặp nến long phượng mạ vàng đã
đốt hơn một nửa, nhưng vẫn không thấy bóng dáng tân lang Độc Cô Lam Tranh đâu.
Dưới lớp khăn phượng là bộ dáng khí định thần nhàn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim
của Tần Vũ Lâu. Nàng ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, lẳng lặng đợi phu quân.
Bỗng nhiên, cánh cửa phát ra
một tiếng kẹt, nàng nghe tiếng người kia bước tới gần, dừng lại trước mặt nàng.
Lam Tranh nhìn Vũ Lâu mặc áo
tân nương, trùm khăn phượng ngồi ngay ngắn trên giường. Nhớ tới đêm hắn và nàng
thành thân lúc trước, hắn bị ngọc lưu ly cắt đứt tay, sau đó nàng liền tự xốc
khăn hỉ ra, vội vàng chạy tới xem vết thương cho hắn, rồi cãi lộn cả buổi tối,
hắn lại không khỏi mỉm cười.
Dưới lớp khăn hỉ, Vũ Lâu cũng
đang lo lắng bồn chồn. Rốt cuộc là Lam Tranh đang làm gì? Chẳng lẽ chàng đang
tức giận sao? Ngàn vạn lần đừng tức giận mà.
Tuy nàng cũng hơi quá phận,
không chỉ bỏ nhà đi, mà tới khi hắn tìm đến lại còn trêu đùa hắn. Nhưng mà, nếu
lúc đó nàng không bỏ đi, thì nàng cũng không biết phải điều tiết tâm tình của
mình thế nào. Cứ ở mãi trong kinh thành, nàng sẽ buồn bực đến chết mất.
Còn chuyện sắp xếp ba vòng thi
để làm khó hắn, cũng chỉ tính là sự trả thù nho nhỏ thôi, không thể để hắn lúc
nào cũng đùa cợt nàng được.
Dù lôi đài thế nào, thì kết quả
cũng là động phòng cùng hắn mà.
Lúc này, Lam Tranh mới nhẹ
nhàng nhấc khăn hỉ của nàng lên, nhìn thấy vẻ mặt nàng ngoan ngoãn, xấu hổ, khẽ
mỉm cười hiện ra trước mặt mình, hắn cũng không giấu được nụ cười.
Nàng là thê tử xinh đẹp nhất
của hắn, đời đời kiếp kiếp.
Hắn cúi người khẽ hôn lên môi
nàng.
Nàng xấu hổ đỏ mặt, vòng tay
lên ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói vào tai hắn: “Lam Tranh, ta yêu chàng.”
Hắn đã đợi bao lâu mới nghe
được những lời này của nàng.
Hắn hỏi: “Vĩnh viễn à?”
“Vĩnh viễn.” Nàng gật đầu thật
mạnh.
“Vậy nói cùng một lần đi.”
Nàng cười thật tươi: “Lam
Tranh, ta yêu chàng, vĩnh viễn.”
Lam Tranh nghe xong, vừa lòng
mím môi cười nói: “Cuộc đời này của ta, coi như không uổng phí.” Nói xong, hắn
đưa tay cởi giá y của nàng: “Lại đây, chúng ta bù đắp lại đêm động phòng.”
Vũ Lâu ngăn hắn lại hỏi: “Con
gái của chúng ta tên là gì? Chàng còn chưa nói mà.”
Lam Tranh suy nghĩ nát óc, cuối
cùng hắn bổ nhào về phía Vũ Lâu: “Để mai nghĩ tiếp, nàng lừa ta thảm thương như
vậy, xem tối nay ta giáo huấn tiểu yêu tinh nàng thế nào.”
Vũ Lâu bị hắn đặt dưới người,
đỏ mặt oán trách: “Chàng đúng là sắc phôi, không nghĩ được chuyện gì khác sao.”
Hoa sen nở rộ trong màn…
--- Hoàn chính văn ---