Vũ Lâu vốn tưởng rằng ca ca đã
qua đời, giờ nghe thấy hắn còn sống, nên vội vàng đi theo Vân Triệt vào trong
thư phòng. Không thấy ca ca đâu, Vũ Lâu đang định hỏi thì không biết Vân Triệt
làm thế nào, giá sách lại dời sang một bên, lộ ra một đường hầm phía sau.
“Sao ta không biết ở đây có mật
thất?”
Vân Triệt buông tay: “Ta nghĩ
là còn rất nhiều điều tỷ không biết ở căn nhà này.” Hắn đi trước, Vũ Lâu theo
sát phía sau.
Không gian bên trong không lớn,
chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế đặt sát vách tường. Trên giường là
một nam nhân toàn thân băng kín như bánh chưng, là Tần Viễn Địch. Hắn nhắm mắt
lại, nghe thấy tiếng bước chân, đôi môi nứt nẻ hơi giật giật, khàn giọng nói:
“Các ngươi đã trở lại rồi à?”
Vũ Lâu che miệng, cố gắng nuốt
nước mắt xuống, giữ giọng của mình thật vững vàng, nhưng vừa mở miệng thì nàng
đã không kìm được mà oà khóc nức nở: “Ca ca…”
Tần Viễn Địch đột nhiên mở to
mắt, cử động người: “Vũ Lâu!” Nhưng vì động tác quá mạnh, nên hắn lại ho sù sụ,
Vũ Lâu vội chạy tới đỡ hắn: “Ca ca, huynh mau nằm xuống…” Thấy vết thương trên
người hắn, nàng lại không kìm được, khóc nức nở.
Đối với thương thế của Tần Viễn
Địch, Vân Triệt không có chút đồng tình nào, hắn cầm ấm trà trên bàn, định rót,
nhưng trong ấm trống không, một giọt nước cũng không có, liền nhíu mày: “Phi
Lục đâu? Nước hết rồi còn chưa đun thêm à?”
Tần Viễn Địch nói: “… Cô ấy đi
lấy thuốc…”
Vân Triệt hừ giọng: “Đừng có
gọi quan binh về theo là được rồi.”
“Ca ca, muội nghe Vân Triệt
nói, huynh đi ám sát Tấn vương nên mới bị thương, thật thế sao?”
Tần Viễn Địch nghiến răng
nghiến lợi nói: “Hắn đáng chết, đã lợi dụng ta còn muốn giết ta diệt khẩu.” Vân
Triệt nghe vậy, châm chọc: “Còn không phải tại ngươi ngốc hay sao. Trách gì Tấn
vương chứ.”
Tần Viễn Địch bị câu này của
Vân Triệt làm cho tắc nghẹn, không thở được, liền ho sù sụ vài cái, khoé miệng
rớm máu. Vũ Lâu vội lau cho hắn rồi nói với Vân Triệt: “Huynh ấy đã thế này
rồi, đệ còn chọc tức huynh ấy làm gì.”
Vân Triệt bĩu môi: “Không phải
ta muốn cứu hắn đâu. Vì ta nể mặt tỷ tỷ nên mới đi tìm thi thể của hắn, ai ngờ
hắn lại ám sát Tấn vương, hừ, làm việc mà không chịu động não, bị người ta nói
cho vài câu cũng không chịu được à.”
Tần Viễn Địch ôm ngực, thoi
thóp nhìn Vân Triệt cười lạnh: “Vì Vũ Lâu mới cứu ta… Ta thấy là vì…”
Không chờ Tần Viễn Địch nói
hết, Vân Triệt đỏ bừng mặt, tức tối nói: “Ngươi đừng có nói lung tung! Coi
chừng ta tức lên sẽ tố giác ngươi!”
Khoé mắt Vũ Lâu vẫn còn ánh lệ,
nàng hết nhìn Vân Triệt lại quay sang nhìn ca ca của mình: “Hai người đang nói
gì vậy?”
Đúng lúc này, giá sách lại phát
ra tiếng động, một dáng người yểu điệu đi tới, vừa thấy Vũ Lâu, liền lập tức
buông gói đồ trong tay: “Tiểu thư… sao người lại ở đây?”
Vân Triệt cũng hỏi theo: “Đúng
vậy, vừa rồi vội vàng nên ta quên hỏi, sao tỷ lại xuất cung ra đây? Hoàng
thượng sao lại cho tỷ ra ngoài?”
“…Ta nói ta buồn chán quá, muốn
xuất cung giải sầu. Không ngờ đi tới đây lại gặp được mọi người.”
Vân Triệt cúi đầu: “Chúng ta
cũng không có chỗ nào để đi, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Chúng
ta cũng mới tới đây không bao lâu. Có lẽ trong vòng ba ngày nữa, tin tức Tấn vương
gặp chuyện sẽ truyền đến kinh thành, Hoàng thượng nhất định sẽ lùng bắt Tần
Viễn Địch khắp nơi.”
Vũ Lâu nhăn mặt: “… Vậy phải
làm sao cho tốt bây giờ, cũng không thể trốn mãi ở đây được.”
Vân Triệt cười lạnh: “Lãnh Tử
Nhạc đã ẩn nấp mười mấy năm ở đây, Tần Viễn Địch nếu trốn ở đây tám năm, mười
năm thì đã thấm vào đâu.”
Tần Viễn Địch đã biết nội tình,
nói: “… Đừng nói những chuyện này nữa, cha…”
“Chính ngươi cũng thừa nhận lão
ta chết cũng chưa hết tội mà.” Vân Triệt nói: “Không biết lúc trước là ai không
chịu nghe người khác khuyên, nhất quyết muốn giết chết chúng ta thế.”
Phi Lục nói với Vũ Lâu: “Tiểu
thư, người có thể cầu xin Hoàng thượng đặc xá cho thiếu gia được không? Người
cầu xin nhất định Hoàng thượng sẽ đồng ý mà.” Thấy Vũ Lâu lộ vẻ khó xử, Phi Lục
không khỏi hoài nghi: “ Sao vậy? Tiểu thư, không được sao?”
“Chuyện này…”
Vân Triệt nói chen vào: “Các
ngươi thật sự nghĩ Hoàng thượng bây giờ là bù nhìn à? Không lật đổ thế lực của
Hoàng hậu và gia tộc họ Vương, thì ngôi vị Hoàng đế của hắn liệu ngồi được bao
lâu? Lại còn muốn cầu xin cho Tần Viễn Địch, các người ngại chết không đủ nhanh
sao?! Các người quên mất đã đối xử thế nào với Vũ Dương hầu à?! Còn Tấn vương
nữa, nói gì thì nói, dù gia tộc họ Vương không vừa mắt Tấn vương, thì họ cũng
là người một nhà.”
Những lời hắn nói cũng là những
lời Vũ Lâu đang muốn nói. Nàng nhớ Lam Tranh đã nói với nàng, phải lợi dụng Tấn
vương và Vương thị đấu đá với nhau, thì hắn mới bình chân như vại được. Giờ bị
ca ca của nàng đứng giữa gây rối, nếu Tấn vương còn sống thì tốt, nhưng nếu hắn
đã chết, thì lấy gì để đối phó Vương thị đây?!
Nàng hỏi: “Tấn vương còn sống
hay đã chết?! Ca ca, huynh giết hắn rồi sao?!”
“Đâm gần trúng ngực, lành ít dữ
nhiều.” Tần Viễn Địch nói.
Vũ Lâu vò vạt áo: “Nếu hắn còn
sống thì may, nếu chết rồi, thì phiền phức lớn.” Lam Tranh nhất định sẽ tức
giận, Tần Viễn Địch phá huỷ kế hoạch của hắn, hắn nhất định sẽ không cứu huynh
ấy: “Các người cứ trốn cho kỹ… Để ta tìm cách, thử tìm hiểu xem ý Hoàng thượng
thế nào.”
Vân Triệt hừ lạnh: “Ta ngồi
trong đây làm gì cho buồn phiền chứ, ta muốn quay về Vân Nam.” Nói xong, hắn
nhìn thoáng qua Phi Lục, nhưng Phi Lục không phản ứng, chỉ nói với Vũ Lâu:
“Không sao, Thế tử đi rồi, nô tỳ sẽ ở lại đây chăm sóc thiếu gia.”
Vừa dứt lời, thì chợt nghe Vân
Triệt hung hăng đặt mạnh ấm trà xuống bàn, mọi người đều nhìn về phía hắn.
“Hết nước, ta đi lấy nước!” Hắn
cúi đầu, đi đến trước cửa mật thất, lại hung hăng đập nút cơ quan, mở rộng cửa,
nghênh ngang đi mất.
Vũ Lâu hỏi: “Đệ ấy làm sao
vậy?”
Phi Lục lắc đầu: “Em không
biết, chắc là tại ở đây buồn quá.”
“Ừm.” Vũ Lâu quan tâm nhất bây
giờ vẫn là sức khoẻ của ca ca, nàng dặn dò: “Ca ca, huynh ở đây dưỡng thương,
mọi chuyện đã qua rồi, đâu còn có đó.” Tần Viễn Địch thở dài, nhớ đến mọi
chuyện vừa xảy ra, hắn cười khổ nói: “Không ngờ ta lại suy bại tới tình cảnh
này.”
Phi Lục cười nói: “Cũng không
hẳn vậy, khổ tận cam lai, chỉ cần Hoàng thượng đặc xá cho thiếu gia thì mọi
chuyện sẽ ổn rồi, đúng không tiểu thư. Dù sao thiếu gia cũng là cậu của Hoàng
tử mà.”
Nhưng mà, Lam Tranh sẽ đặc xá
cho một người cậu bắt cóc chính cháu ruột của mình sao?!
Vũ Lâu xem xét qua vết thương
cho ca ca, thấy không còn gì nguy hiểm, mới thở phào một hơi, năng lực phục hồi
của ca ca vẫn luôn rất mạnh. Thoáng chốc đã đến giờ phải hồi cung, Vũ Lâu vội
dặn dò ca ca thêm vài câu rồi đứng dậy.
Ngay lúc đó, Tần Viễn Địch túm
lấy tay nàng, áy náy nói: “… Thật sự xin lỗi…”
Nàng buồn bã nhưng cố gắng
cười: “Đều là người một nhà, nói xin lỗi làm gì.” Dứt lời, nàng xoay người rời
đi.