Thì ra từ đầu hắn đã lừa gạt
nàng, vậy mà nàng còn ngốc nghếch hồ đồ, lúc nào cũng lo lắng cho hắn. Tần Vũ
Lâu thất vọng rơi lệ, cảm thấy mình thật quá đáng thương, quá thảm hại. Nhưng
việc đã đến nước này, không thể lại thua dưới tay hắn nữa. Nàng cố gắng kìm nén
nước mắt, ép mình nở nụ cười nói với hắn: "Giờ ngươi đã trả thù xong rồi
sao? Ngươi cảm thấy, chúng ta đã đủ thảm bại, đủ để xóa bỏ mối thù hận của
ngươi rồi sao?"
Vì bị sốt, nên cả người Lam Tranh
không còn chút khí lực nào, vừa rồi lại tranh cãi với nàng, giờ đã đến cực hạn,
hắn đưa tay xoa nhẹ mặt nói: "……Phải…… Tùy cô muốn nghĩ thế nào cũng
được……"
"Ta đã sai rồi, đã nhìn
lầm ngươi rồi……"
Nàng nói xong, xoay người muốn
đi. Lam Tranh thấy vậy, bất chấp sự suy yếu của mình, vùng dậy nắm lấy tay
nàng: "Nàng muốn đi đâu?" Vũ Lâu gỡ tay hắn ra: "Không phải là
ngươi sợ ta đi thông báo cho cả thiên hạ bí mật của ngươi, khiến cho đối thủ
một mất một còn của ngươi biết đấy chứ? Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm như
thế."
Dù giờ nàng đang nghĩ rằng
không phải Thái tử hại mình, nhưng ấn tượng mãnh liệt tích cóp từ đầu đến giờ,
vẫn khiến nàng không có cảm tình tốt với Thái tử.
Lam Tranh bị nàng dùng sức đẩy
mạnh, chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất, khó thở, hơi thở dồn dập mà đứt quãng:
"Ta biết cô không dám." Nói xong, đột nhiên dạ dày hắn quặn lên, che
miệng nôn khan không dứt. Vũ Lâu thấy hắn bệnh đến như vậy, nỗi lo lại thay thế
cho sự hận thù vừa rồi, vội vàng đỡ hắn lên: "Ngươi mau nằm nghỉ đi."
Đưa hắn đến bên giường, nàng
nói: "Ta không cãi cọ với ngươi nữa, chờ ngươi khỏe lại rồi nói sau."
Lam Tranh cười lạnh:
"Chẳng lẽ cô thật sự quan tâm ta hay sao!"
"Ta ít quan tâm đến ngươi
lắm sao?! Được, tâm ý trước kia của ta, coi như là để vứt cho chó gặm
rồi."
Lam Tranh nghiêng đầu liếc
nàng, đang muốn nói nữa, lại bị Vũ Lâu ấn xuống giường: "Ngươi đừng ép ta
nói chuyện với ngươi nữa, ta cũng không muốn nhân lúc ngươi sinh bệnh mà làm
tức chết ngươi đi." Hắn không chịu nghe, lại cố gân cổ lên mà cãi:
"Giết chết ta cô mới có tự do."
"Được rồi, được rồi! Vậy
ngươi chết nhanh một chút mới tốt." Nàng đúng là hết thuốc chữa rồi, đã
biết rõ chính hắn hại mình và người nhà ra thế này, còn đối xử tốt với hắn, kết
quả là lòng tốt cũng không được đền đáp. Nàng trừng mắt lườm hắn một cái, đứng
dậy bước đi. Lam Tranh giữ chặt tay nàng: "Ai cho cô đi."
"Ngươi quản ta à!" Gỡ
tay hắn lại rời đi.
"Cô…… Cô mà dám đi…… Ngày
hôm nay, cô mà bước ra khỏi cửa Cung Sùng Lan, ngày mai cô chờ mà phát tang cho
cả nhà cô đi."
Vũ Lâu dừng chân, quay đầu cười
lạnh: "Ta không định chạy trốn, nhưng Cung Sùng Lan lớn như vậy, ta không
muốn ở cùng phòng với ngươi, nên ta đi. Chẳng lẽ ngươi muốn lúc đang bệnh còn
phải nhìn mặt ta?" Nói rồi không đợi Lam Tranh phản ứng lại, nàng bước đi
luôn.
Lam Tranh bị nàng chọc tức,
mãnh liệt ho khan vài tiếng, nằm xuống giường, hắn đưa tay lên che mắt. Hắn rất
mệt, không muốn nghĩ nữa. Nhưng lại không nhịn được mà nghĩ đến nàng, oán trách
nàng.
Bọn thị nữ tiến vào, muốn hầu
hạ hắn, đều bị hắn đuổi đi hết.
Không cần người khác hầu hạ.
Không phải nàng muốn hắn ốm chết đi hay sao, vậy thì theo tâm nguyện của nàng
đi. Trong đầu hắn, các hình ảnh vặn vẹo hỗn loạn, hắn nửa mê nửa tỉnh, ngay cả
từng khớp xương cũng đau nhức vô cùng.
Yết hầu vừa đau vừa khô rát.
Bỗng nhiên có một luồng mát
lạnh chảy xuống cổ họng, hắn liền tham lam mút lấy nguồn nước mát lạnh này. Lam
Tranh mơ màng mở to mắt, trong ánh nến mờ ảo, hắn thấy nàng.
"Cô quay về làm gì?"
Vũ Lâu đỡ hắn ngồi dậy, nói:
"Uống nước đi." Loại thời tiết này, đến người bình thường còn không
chịu nổi nữa là người bệnh.
Lam Tranh cũng không dám đòi
hỏi nàng dùng miệng mớm hay linh tinh gì nữa, chỉ chậm rãi ghé mồm vào uống hết
chén nước.
"Đừng nằm vội, uống thuốc
luôn đi đã." Nàng bưng chén thuốc lại cho hắn, thấy hắn chần chừ, lại lạnh
nhạt nói: "Nếu ta muốn giết ngươi, thì trực tiếp trùm chăn cho ngươi ngạt
chết đi là xong, cần phải hạ độc hay sao?"
Lam Tranh nhìn nàng một cái,
yên lặng uống hết thuốc rồi nằm xuống. Vũ Lâu vò khăn, đắp lên trán cho hắn,
hỏi: "Có thấy khá hơn chút nào không?"
Lam Tranh nói: "Ta đã hại
cô thảm như vậy, cô không muốn trả thủ sao? Còn hỏi han ta ân cần như thế, ha
ha, có phải là muốn lấy lòng ta, cứu người nhà ra không? Ta cho cô biết, cô
đừng nằm mơ, ta không giết họ đã là khai ân rồi."
"Ta chỉ muốn hết lòng quan
tâm giúp đỡ ngươi, không nghĩ quá phức tạp như ngươi nghĩ."
"Hết lòng quan tâm giúp
đỡ? Tần gia các ngươi nợ ta những gì, cô còn chưa hiểu sao?"
Thấy Vũ Lâu không đáp lại, hắn
cũng coi như là mình đang chiếm thế thượng phong, nhắm mắt lại, không muốn đấu
võ mồm với nàng nữa. Hắn không muốn ngủ, nhưng ý thức lại không nghe lời hắn,
dần dần lịm đi. Vũ Lâu sợ hắn ra mồ hôi lại bị cảm lại, nên cẩn thận kéo chăn
ra cho hắn. Ánh mắt nàng dừng trên khuôn mặt hắn, không khỏi cảm thán. Bỏ đi
cái mặt nạ ngu dại, hắn nằm im lặng thế này, đúng là nhìn rất đẹp mắt.
Lam Tranh là nam tử đẹp nhất mà
nàng từng gặp, dung nhan thế này, đương thời không có mấy người có thể so được.
Ban đêm, hắn bắt đầu thấy lạnh,
ôm chặt lấy chăn, cả người run lên bần bật. Vũ Lâu muốn truyền ngự y, Lam Tranh
không cho: "Cô dám đi gọi ngự y, ngày mai ta sẽ phái người đi giết chết
cha cô." Rõ ràng là bệnh nặng thế này rồi, lại còn cố cãi lại nàng, nàng
muốn mời ngự y, còn hắn thà chịu bệnh cũng nhất quyết không gọi.
"Tùy ngươi, tốt nhất là ốm
đến hỏng đầu óc, ngốc luôn đi." Tuy rằng nói lời cay nghiệt, nhưng thấy
hắn lạnh run người, nàng lại không đành lòng, đỡ hắn nằm xuống xong, lại khẽ
nằm xuống bên cạnh, ôm chặt hắn vào lòng, sưởi ấm cho hắn.
Lam Tranh cảm nhận được hơi ấm
của nàng, dần dần bớt lạnh. Hắn đã biết nàng không hại đứa bé của hai người,
nàng đã chịu khổ quá nhiều rồi. Hắn cũng khổ sở thay cho nàng: "Vũ Lâu……
Thực xin lỗi……"
Ta đã hiểu nhầm nàng.
Nàng hừ giọng: "Đừng giả
vờ tốt bụng."
"…… Ta không phải người
như nàng nghĩ đâu……"
"Ngươi không hại nhà ta
sao?"
Hắn trầm mặc một lát rồi nói:
"Ít nhất, ta chưa từng hại nàng, tùy nàng có tin không….."
"Vậy vì sao ngươi phải giả
ngốc……"
"Ta không tin các ngươi,
ai ta cũng không tin……" Dù hiện giờ hắn đã bị Vũ Lâu biết hết, nhưng hắn
cũng sẽ không hoàn toàn thổ lộ tình cảm với nàng.
Lời của hắn giống như một tảng
đá lớn đè lên ngực nàng, nặng nề, khó chịu. Trong một đêm, mọi chuyện xoay
chuyển đến long trời lở đất. Từ khi thành thân với hắn đến nay, mở mắt ra,
dường như đã qua cả một đời.
Lam Tranh hiện giờ đang nằm kề
cận nàng đây, một chút nàng cũng không hề hiểu hắn.
Lam Tranh chui vào trong lòng
nàng, cọ cọ, động tác quen thuộc giống như lúc trước khiến cho nàng hoài niệm.
Tên Lam Tranh dính người ngu ngốc nhưng đáng yêu đó đều là giả, là người trước
mắt này đã tạo ra hắn, rồi lại hủy diệt hắn đi.
Lam Tranh nghe thấy nàng sụt
sịt mũi, lấy tay lau nước mắt cho nàng: "…… Khóc thảm ghê……"
"Ngươi và ta, chỉ là hai
người xa lạ. Ngươi chết ta cũng không thèm khóc."
Hắn cười: "Vậy, hàng đêm
hoan lạc với người xa lạ, cảm giác thế nào?"