Vũ Lâu không nói gì, oán hận
trừng mắt nhìn hắn.
Lam Tranh lại thầm cầu trong
lòng, đừng nói là muốn đi, đừng nói là muốn đi, đừng nói là muốn đi…
Vũ Lâu nhìn cửa, chán nản nói:
"Ngươi thắng rồi!"
"Hừ! Coi như cô cũng biết
điều!" Lam Tranh lén lau mồ hôi lạnh, quá nguy hiểm, sau này không thể tùy
tiện nói như thế, lỡ nàng bảo muốn đi, chẳng phải là hắn đâm lao phải theo lao
hay sao.
Đáy mắt nàng trầm xuống, buồn
bực nhìn Lam Tranh. Hắn giống như một kẻ xấu tội ác tày trời vậy, lúc nào cũng
muốn cưỡng đoạt nàng, nhưng mà, những lúc hắn đối xử tốt với nàng, thì nàng lại
chịu không nổi, chẳng lẽ nàng không thích hắn dùng lời ngon tiếng ngọt nói với
nàng, lại cứ muốn hắn phải quát nạt nàng mỗi ngày mới chịu được hay sao?
Hắn dùng tay trái kéo nàng
xuống giường, đẩy nàng ngã xuống rồi đè lên trên người nàng, cởi y phục nàng
ra. Vì thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, y phục trên người cũng dầy hơn, cánh tay
phải của Lam Tranh có thương tích, không động đậy được, nên hắn kéo tới kéo lui
mãi vẫn không lộ được một phân da thịt nào của nàng. Lam Tranh nhìn vẻ mặt thà
chết không chịu khuất phục của Vũ Lâu, tức tối nói: "Tự mình làm đi!"
"Không phải là ngươi
muốn…… hay sao, cởi bên dưới là được rồi."
"Hừ, ai nói thế, hôm nay
gia phải ở đây ôm cô cả ngày, dịu dàng ôn tồn mà chăm sóc cô." một tay lại
kéo vạt áo nàng ra: "Mau cởi ra đi, đừng để ta bực mình!" Vũ Lâu nuốt
nước mắt ngược xuống, hít một hơi khí lạnh, chậm rãi cởi y phục của mình theo ý
hắn.
Cơn mưa thu lại rơi ngoài cửa
sổ, đáp xuống mái hiên, lại phát ra tiếng kêu thánh thót như từng hạt trân châu
rơi.
"Nhìn cô kìa, làm gì mà có
vẻ thống khổ vậy? Đêm qua giao hoan với ta, không phải cô rên rỉ mê người lắm
hay sao!"
Từ sau khi Lam Tranh hồi phục,
lúc nào nàng cũng cảm thấy rất áp lực. Chỉ trong một đêm, Lam Tranh bên gối
bỗng trở thành người xa lạ, mà người xa lạ này nhanh chóng đoạt hết mọi quyền
lợi của nàng. Không thể làm trái ý hắn, không thể nói linh tinh, không thể gặp
người mà hắn không thích. Gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi, có bị trêu đùa
cũng phải chịu đựng.
Ý nguyện của hắn là tôn chỉ cho
sự tồn tại của nàng.
Ví dụ như bây giờ, nàng ngàn
vạn lần không muốn cởi xiêm y phục vụ hắn, nhưng cuối cùng lại vẫn phải nghe
theo.
Sự nhẫn nại của nàng từ trước
đến nay vô cùng tốt, để có thể đạt được mục tiêu nào đó, thì năng lực tiếp nhận
và kiên nhẫn của nàng luôn vượt xa sự tưởng tượng của người khác, khổ công đọc
sách, cần mẫn luyện đàn, tất cả đều chỉ vì để trở thành Vương phi của Độc Cô
thị. Lúc nàng phải đón nhận sự giáo dục hà khắc của cha mẹ, nàng luôn tự nói
với mình, nhẫn nại, nhẫn nại, chỉ cần đến ngày xuất giá là xong rồi. Gả cho tên
ngốc Lam Tranh cũng được, chỉ cần mượn sức của Hoàng hậu, cứu ca ca ra, thì dù
nhịn nhục mặc kệ hắn gây khó dễ thế nào cũng được. Nghĩ đến việc hắn không thể
khôi phục được, nàng cũng vẫn chấp nhận, muốn làm bạn cùng hắn trọn đời.
Yêu cầu của nàng rất đơn giản,
chỉ cần gia đình bình an là tốt rồi.
Nhưng hiện tại thì sao, nàng
còn khát khao cái gì? Nàng căn bản không nhìn thấy tương lai thế nào, cha mẹ,
ca ca đều ở Liêu Đông xa xôi, mỗi ngày nàng đều phải chịu sự uy hiếp của Lam
Tranh, nếu hắn không vui, chỉ cần một câu, thì Vũ Dương hầu sẽ không ngần ngại
mà lấy mạng họ. Bản thân nàng không có cách nào thoát thân…Làm gì có ai muốn bị
chi phối, áp bức đến thế này chứ.
Vì trấn an hắn, nàng có thể
nhẫn nhịn, nhưng phải chờ đến khi nào, chờ cho đến lúc hắn nhàm chán, tìm được
đồ chơi mới hay sao?
Thời điểm đó, liệu có còn xa
không…
Nàng từng thích Lam Tranh,
nhưng hắn chẳng qua là vì báo thù mà đeo mặt nạ, biểu hiện giả dối.
Tình cảm của nàng từ đầu đến
giờ đã là một sự sai lầm, cho dù là yêu, cũng chỉ như hoa trong gương, trăng
trong nước mà thôi!
Mặc dù thời tiết hơi se lạnh,
nhưng những nụ hôn của Lam Tranh lại khiến cả hai người dần trở nên khô nóng.
Lam Tranh buông đôi môi đã sưng đỏ của Vũ Lâu ra, thấy ánh mắt nàng thất thần
thì lòng cũng mềm lại, cúi đầu xuống hôn trán nàng, rồi đi dần xuống hai mắt,
vành tai. Vũ Lâu vốn không chịu nổi sự ôn tồn này của hắn, mặt nhanh chóng đỏ
hồng lên, cảm giác hơi thở của hắn nóng hổi phả vào tai khiến nàng bật ra một
tiếng ngâm nga. Lam Tranh được tiếng rên rỉ của nàng cổ vũ, lại dần hôn xuống
cổ, xương quai xanh của nàng…Trăn trở, lưu luyến trên bụng nàng, khiến nàng run
rẩy đến tê dại. Hắn vẫn tiếp tục đi xuống…
Vũ Lâu nhớ tới động tác hắn đã
từng làm, vội ngăn lại: "Đừng…đừng…"
Lam Tranh ngừng lại, ngẩng lên
từ giữa hai chân nàng, tay trái khẽ trêu chọc cằm nàng, cười nói: "Nàng
nghĩ gì thế? Nàng nghĩ ta định làm gì? Hả? Nói ra xem nào!"
Vũ Lâu tránh bàn tay hắn, xấu
hổ giận dữ không chịu nổi.
Lam Tranh cọ cọ vào cổ nàng,
quyết tâm truy hỏi: "Nào, nói xem nào, xem ta có làm được không."
"Hừ!"
Lam Tranh bị thái độ của nàng
làm cho bực tức, kéo quần áo che lên mặt nàng: "Đừng có bày ra cái bộ mặt
thà chết không chịu khuất phục ấy khiến gia ngột ngạt!" Đợi một chút, hắn
đoán là nàng vừa khóc, bèn xốc quần áo ra để nhìn, thấy Vũ Lâu vẫn hung tợn
trừng hắn.
"Được, cho cô xem, đỡ phải
để cho cô không biết ai đang ở bên trên mình!"
Hắn tách hai chân nàng ra, đặt
thân mình vào giữa. Thấy trong mắt nàng có ý chống cự, hắn lại nổi ý xấu, nhẹ
tay vỗ về bên trong đùi nàng, bàn tay còn lại khẽ vuốt ve dọc thân Vũ Lâu, khiến
nàng run rẩy lên từng cơn. Nàng vặn vẹo người muốn trốn thoát khỏi sự trói buộc
của hắn, không ngờ hắn lại thô bạo đi vào. Sự xâm chiếm đột ngột khiến nàng
không nhịn được khẽ thở nhẹ ra, nhưng âm thanh vẫn còn đang kìm nén ở cổ họng
thì miệng lưỡi đã bị hắn dây dưa, quấn quít, nuốt lấy. Thật ra, cho dù Lam
Tranh có không dùng môi ngăn lấy âm thanh của nàng, thì nàng cũng sẽ cố gắng
chịu đựng không phát ra tiếng, da mặt nàng rất mỏng, không muốn để cho cung tì
hầu bên ngoài thư phòng nghe thấy những tiếng động này.
Cánh tay phải của Lam Tranh bị
thương, chỉ dựa vào cánh tay trái nên không bao lâu đã mỏi nhừ. Hắn khẽ khàng
nói bên tai nàng: "Ôm ta."
Vũ Lâu liếc hắn một cái, rồi
cũng nghe lời, mười ngón tay nhanh chóng bám vào lưng hắn. Lam Tranh tuy chưa
cởi quần áo, nhưng cách một lớp vải mỏng, vẫn có thể cảm nhận được từng đầu
móng tay của nàng cào vào lưng, khiến hắn trở nên hưng phấn khó tả. Hắn bị nàng
cào nhẹ, càng lúc lại càng hưng phấn, không kiềm chế được, mà mút đến đỏ ửng
người đang nằm dưới thân mình. Sức chịu đựng của Vũ Lâu vô cùng lớn, mặc cho
hắn khiêu khích thế nào nàng cũng kiên quyết không bật ra âm thanh gì hết. Lam
Tranh phát hiện ra, cố ý đùa bỡn nàng, muốn nàng phải biểu lộ cảm xúc thật của
mình. Rốt cuộc Vũ Lâu cũng bại trận, bị hắn trêu đùa đến ý loạn tình mê, khẽ
phát ra những tiếng rên rỉ mất hồn.
Lam Tranh dán vào tai nàng,
nghe nàng thở dốc, hắn nhanh chóng đạt đến cao trào, nằm úp xuống người nàng
một lúc, hắn lại động đậy, nhìn chằm chằm vào mắt nàng hỏi: "Nàng đã thỏa
mãn chưa?" Vũ Lâu lườm hắn một cái không đáp. Lam Tranh lại cọ cọ mặt
nàng: "Không thì chúng ta làm lần nữa, vì nàng."
"Không cần."
"Đi nào, đi nào, đi
nào…" Hắn lặp đi lặp lại làm nũng.
Nàng đẩy hắn ra: "Để ta
đi."
Lam Tranh cười ôm lấy nàng:
"Ta ở đâu thì nàng ở đó."
"Ta cũng không được mặc
quần áo hay sao."
Thư phòng không thể so với tẩm
điện, hắn sợ nàng bị cảm lạnh, lại vội vàng lấy quần áo cho nàng: "Mau mặc
vào đi."
Vũ Lâu nhận xiêm y, mặc cẩn
thận, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị sẽ xuống giường chạy đi. Lam Tranh nhanh tay
túm lấy hông nàng kéo lại, ôm nàng vào trong ngực trêu đùa: "Nương tử định
chạy đi đâu, không thích phu quân hay sao?"
"Không thích." Trả
lời như đinh đóng cột.