Từ lúc nghe thấy cái tên Băng
Sơ này, sự nhiệt tình của Độc Cô Lam Tranh với Tần phủ liền giảm xuống mức đóng
băng, vội vàng phân phó hạ nhân chuẩn bị hồi phủ. Tần Khải Canh thấy Huệ vương
coi trọng người tên Băng Sơ này như thế, liền kéo con gái qua một bên:
"Con phải cẩn thận, đừng để người kia chiếm mất tâm của điện hạ."
Nàng nhẹ nhàng khoát tay, ý bảo
cha đừng lo lắng: "Chiếm mất cũng không sao, đỡ phải bám dính vào con,
phiền phức."
Chân thị cũng xen vào, mắng Vũ
Lâu: "Không thể nói thế được, nữ nhân mà không chiếm được tình cảm của phu
quân, thì còn trông cậy vào cái gì chứ!"
"Ách, con biết mà."
Hảo hán không so đo chuyện nhỏ, Vũ Lâu đồng ý với cha mẹ, cam đoan nhất định sẽ
toàn tâm toàn ý bổ nhào vào người Vương gia.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa Tần
phủ, lên xe ngựa quay về Phủ Huệ vương, nàng liền cười nhạt. Nàng không chiếm
được tình cảm của Độc Cô Lam Tranh, thế thì sao, nàng chỉ cần vẫn giữ được vị
trí Vương phi này, để Hoàng đế vì nể giao tình, mà mở ra đường sống cho ca ca
là đủ rồi, những việc khác, kiếp này nàng cũng chẳng hy vọng gì xa vời.
Đã sắp tới tháng mười hai,
tuyết to gió lớn, thời tiết cũng âm u ảm đạm, thật hợp với tâm trạng của nàng
bây giờ.
Vừa xuống xe ngựa, Vũ Lâu liền
nhìn thấy ngay một cô gái mặc đồ trắng xinh đẹp uyển chuyển đứng dựa vào sư tử
đá ngoài cửa Vương phủ. Tuy khoảng cách tương đối xa, không nhìn rõ được mặt
của nàng, nhưng vừa nhìn đã có cảm giác yểu điệu thướt tha như cành liễu trong
gió (Nguyên văn là
"nhược liễu phù phong"), cùng với
màu sắc của y phục, liền khiến cho người ta vừa thấy đã xót thương.
Nếu nàng mà là nam tử, nhìn
thấy một cô gái yểu điệu dường này, chắc chắn cũng sẽ mặt dầy mà tiến lên bắt
chuyện làm thân thôi.
Đang nghĩ ngợi, cô gái đó đột
nhiên ngẩng đầu, cất giọng mềm dịu như nước gọi một tiếng: "Lam
Tranh." Sau đó nhấc váy chạy về bên này.
"Băng Sơ ---" Giọng
Độc Cô Lam Tranh cũng không kém phần vui mừng.
Băng Sơ kiễng mũi chân ôm lấy
cổ Lam Tranh, giọng lại nũng nịu: "Lam Tranh ---" kêu đến trời rung
đất chuyển, làm cho Vũ Lâu hoàn toàn bái phục, sợ rằng cả đời này nàng cũng
không thể cất giọng nhu tình bằng một phần mười nàng ấy.
Băng Sơ ôm chặt lấy cổ Lam
Tranh, nghiêng mặt nhìn Vũ Lâu. Hai người vừa đối mặt, Vũ Lâu thầm thở dài,
gương mặt ghé ra cực kỳ xinh đẹp, mày liễu phóng đãng, đôi mắt hạnh lúng liếng,
môi đỏ mọng như đóa hoa lại khiến cho người ta sinh ra một cảm giác muốn che
chở, yêu chiều.
Thực đúng là một tiểu mỹ nhân.
Tần Vũ Lâu còn chưa có phản ứng
gì, Phi Lục đã bất bình thay tiểu thư nhà mình, kéo tay áo nàng, thấp giọng:
"Tiểu thư, tiểu thư, sao người không tát cho nàng một cái? Sao dám ôm
Vương gia trước mặt người như thế chứ?"
Vũ Lâu cười cười: "Băng Sơ
cô nương trở về lúc nào thế?"
Băng Sơ bĩu khóe môi như cánh
hoa đào, không trả lời câu hỏi của Vũ Lâu, lại quay sang hỏi Lam Tranh:
"Vương gia, người kia là ai vậy?"
"Ngươi mở to mắt ra mà
nhìn cho rõ, đây là Vương phi được chính thức sắc phong của Huệ vương điện hạ,
ngươi dám vô lễ!" Phi Lục thấy Băng Sơ khinh thường tiểu thư nhà mình,
giận dữ quát.
"À--- thì ra là Vương phi
nương nương, là Băng Sơ vô lễ." Băng Sơ ra vẻ bị Phi Lục dọa sợ, trốn
trong lồng ngực Lam Tranh: "Lam Tranh, người cầu xin nương nương đi, đừng
để nàng phạt ta."
Làm sao mà đảo mắt lại thành
nàng phạt nàng ta rồi, cứ như Vũ Lâu nàng là một yêu nữ lòng dạ hẹp hòi, thích
ghen tị vậy, rõ ràng nàng còn chưa kịp nói gì mà.