Vũ Lâu bị Lam Tranh đột ngột
xuất hiện dọa đến ngây dại. Thấy nàng ngẩn người, hắn lại hôn nàng một cái,
cười híp mắt như đường chỉ: "Ngạc nhiên đúng không, có nhớ ta không hả,
sao không nói gì."
Vũ Lâu giật mình, nhìn hắn từ
đầu đến chân một lần, thấy hắn không có vẻ tổn hại gì, như trút được gánh nặng.
Lập tức lại nhíu mày, kéo tay hắn ra: "Ngươi đến đây làm gì?!"
"Nhớ ngươi mà."
"……" Vũ Lâu cúi người
nhặt hà bao Tấn vương đưa lên, nói: "Ta không nhớ ngươi."
Biết là nàng không nhớ ta rồi,
nhớ Cửu ca chứ gì. Muốn câu dẫn hắn đúng không? Nằm mơ đi.
"Vì sao thế?" Lam
Tranh ra vẻ uất ức, kéo tay áo Vũ Lâu: "Sao ngươi lại không nhớ ta?"
Vũ Lâu trừng hắn: "Ngươi
thật sự không biết chuyện gì xảy ra hay sao? Nhờ phúc của ai mà ta phải ở trong
này chịu khổ thế?"
Lam Tranh nháy nháy mắt:
"Nhờ phúc của ai?"
"……" Châm chọc người
như hắn đúng là sai lầm, căn bản là hắn đâu có hiểu. Vũ Lâu tức giận, chỉ tay
vào ngực hắn: "Không phải ngươi thì là ai? Đều tại lá thư chết tiệt của
ngươi, đầu ta có vấn đề mới đi tin ngươi!"
Lam Tranh ngu ngốc đề ra ý
tưởng ngớ ngẩn, nàng đồng ý, nên mới tạo thành tình trạng bây giờ.
"Vũ Lâu…… đừng giận ta
mà……" Lam Tranh cúi đầu, lôi kéo tay nàng: "Ta biết sai rồi, ta có
thể cứu ngươi ra."
Vũ Lâu bán tín bán nghi:
"Nói nghe xem nào."
Lam Tranh ghé vào tai nàng, nhỏ
giọng nói: "Chỉ cần ngươi lại có thai…… Mẫu hậu nhất định sẽ đặc xá cho
ngươi."
Tai nàng là nơi mẫn cảm nhất,
bị hắn phun hơi thở nóng hổi vào, nàng khẽ run người, đỏ mặt đẩy hắn ra:
"Ngươi lại bày ra cái mưu ma chước quỷ gì thế?!"
"Sao lại là mưu ma chước
quỷ chứ, ta nghĩ bao nhiêu ngày này mới ra đấy. Nghĩ ra là đến nói cho ngươi
ngay, ngươi còn mắng ta nữa!" Hắn bất mãn than thở: "Ta suýt nữa thì
chết cháy mà ngươi cũng chẳng thèm quan tâm hỏi thăm ta……"
Vũ Lâu cũng đang muốn hỏi,
nhưng vừa rồi bị hắn ngắt lời nên quên mất. Giờ hắn nhắc tới, nàng liền nói:
"Sao tự dưng lại hỏa hoạn lớn như thế? Ngươi không bị thương chứ?"
Lam Tranh tiếp tục than thở:
"Ta nhắc ngươi, ngươi mới hỏi! Hừ!"
"………"
Không hỏi nữa. Thấy bộ dạng hắn
bây giờ, cũng không có vẻ gì là bị thương cả.
Vũ Lâu bỗng nhiên nhân ra, sao
xung quanh lại yên lặng như thế, đưa mắt nhìn mới thấy những tú nữ vừa rồi còn
đang nói chuyện phiếm đều quỳ hết xuống đất hành lễ với Lam Tranh. Mà vừa rồi
hai người bọn họ cãi nhau, đều bị mọi người nghe thấy hết rồi.
Vũ Lâu xấu hổ, nói với Lam
Tranh: "Mau cho các nàng đứng dậy đi."
Lam Tranh lắc đầu: "Không
cho, ai bảo ngươi hung dữ với ta!"
"Nhanh lên!" Nàng tức
giận dậm chân.
"Không cho." Lam
Tranh nói với mấy tú nữ: "Quỳ đến chết thì thôi."
"Ta sẽ tức giận thật
đấy."
"Chẳng lẽ vừa rồi là giả
à?"
"Hơn mười ngày không gặp,
khả năng ba hoa của ngươi lại tăng lên rồi!"
"Không chỉ ba hoa đâu,
năng lực của cái miệng này cũng tăng cao lắm." Lam Tranh ôm lấy cổ Vũ Lâu,
hôn môi nàng nói: "Có muốn thử một chút không?"
"………"
"Ôi ôi!" Lam Tranh ôm
mu bàn tay, tủi thân nhìn Vũ Lâu: "Ngươi dám lấy kim đâm ta!"
"Rõ ràng là tại ngươi bất
cẩn, đụng phải kim đấy chứ."
"Mặc kệ, mặc kệ, là ngươi
đâm ta. Tần Vũ Lâu, ngươi giỏi lắm, chờ đó, ta sẽ mách mẫu hậu, để cho cha
ngươi cũng phải sung quân luôn!" Nói rồi xoay người định đi ra ngoài, Vũ
Lâu vội túm lấy hắn: "Đừng." Tần gia đã thê thảm lắm rồi, đừng gây phiền
thêm nữa.
Lam Tranh cười thầm, trêu đùa
nàng thật thích. Hắn quay đầu thở phì phì nói: "Ngươi hôn ta một cái, coi
như không có chuyện gì."
Trước mặt bao người, nàng đã
mất mặt lắm rồi, ngượng ngùng muốn tìm cái hố mà chui xuống cho xong. Không
chịu đáp ứng yêu cầu của Lam Tranh: "Có người nhìn kìa."
Có người nhìn? Giải quyết đơn
giản thôi. Lam Tranh quay sang nói với những người đang quỳ dưới đất: "Các
ngươi lui cả đi --- ta muốn thân mật với Vũ Lâu ở trong này."
Mấy chục tú nữ nghe thấy thế
đều đứng dậy lui ra ngoài, thức thời đóng cửa lại. Mọi người đi hết, Lam Tranh
lại đưa mặt về phía Vũ Lâu: "Lại đây, hôn nào."
Ba!
Một cái tát vỗ vào mặt hắn.
"Tránh ra."
Mặt Lam Tranh buồn rười rượi:
"Ngươi lại đánh ta."
"Ta đánh ngươi đó, ngươi
còn tới đây làm gì? Ngươi chê ta chưa đủ thê thảm đúng không? Không phải ngươi
nói ngươi sẽ cầu xin với Hoàng hậu hay sao? Ta hỏi ngươi, ngươi cầu được chuyện
gì? Ta vừa về Tần phủ đã nhận được ý chỉ của Hoàng hậu, không những không miễn
tội, ngược lại còn xử nặng hơn. Ta đúng là ngàn vạn lần không nên nghe lời
ngươi mà!"
Nói cũng lạ, lá thư đó nàng đã
xem rất cẩn thận, nhưng không phát hiện ra có gì không ổn, sao lúc đưa đến tay
Hoàng hậu, người lại giận dữ như thế chứ.
"Ngươi xem ngươi đi, chỉ
nghĩ đến Tần gia thôi, ta suýt bị chết cháy cũng không nghe ngươi hỏi thăm một
câu nào." Câu này là lời thực lòng hắn muốn nói.
Vũ Lâu không nhường nhịn:
"A? Ngươi có tổn hại chút lông tóc nào đâu, còn đứng đây đấu võ mồm với
ta, muốn chọc ta tức chết đúng không! Cha mẹ ta bây giờ còn không biết đi đến
đâu? Đường xá có xóc nảy hay không, có sinh bệnh hay không ta cũng không biết,
ngươi bảo ta nên quan tâm ai trước?!"
"Ta." Lam Tranh chỉ
vào mình: "Ngươi là người của ta, nên quan tâm ta đầu tiên."
Vũ Lâu lạnh lùng: "Ai là
người của ngươi. Ta đã không còn là Huệ vương phi, chỉ là một tú nữ ở phường
thêu mà thôi."
Trong lòng Lam Tranh trống
rỗng, nhưng hắn cố giấu kín cảm nhận chân thật của mình, dắt tay nàng, lại dịu
dàng, nhẹ nhàng xoa bóp tay cho nàng: "Không phải ta đã nói sao, chỉ cần
ngươi lại sinh thêm một đứa con cho ta, mẫu hậu nhất định sẽ đặc xá
ngươi."
"……" Nói gì thì nói,
đây đúng là đường để thoát thân. Nàng lườm Lam Tranh, cảm xúc hỗn loạn.
Lam Tranh ôm nàng vào lòng,
muốn đưa nàng sang chỗ bàn thêu: "…… Đến đây đi."
Vũ Lâu biết ý đồ của hắn, muốn
làm ngay ở đây, tức giận thúc đầu gối vào hạ thân hắn, mắng: "Làm những
chuyện xấu hổ ở đây, để người khác nghe được, không sợ người ta chê cười ngươi
hay sao!"
Tối hôm qua hắn phóng hỏa đốt
phủ của mình, có hai mục đích, thứ nhất là lợi dụng hỏa hoạn, diệt trừ gian tế
trong phủ. Thứ hai, vương phủ của hắn bị hủy đi, theo tính cách của Hoàng hậu,
nhất định sẽ không cho hắn ở bên ngoài cung, chắc chắn sẽ kêu hắn vào ở trong
cung mà trước đây hắn đã từng ở. Như vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận tiếp
xúc với Thái tử, bắt đầu kế hoạch trả thù, còn có thể ăn sạch Vũ Lâu.
Đương nhiên, hắn ở trong cung,
Thái tử nhất định sẽ nghi ngờ, nên hắn đến phường thêu quậy phá một hồi, để cho
Thái tử nhìn, cho dù hắn vào cung, mục tiêu đầu tiên cũng là Tần Vũ Lâu, không
uy hiếp đến hắn ta.
Lam Tranh ôm chỗ kín, mắt ứa
lệ: "Ngươi mà làm ta hỏng, về sau không được sung sướng, đừng có hối
hận……. A, đau quá……"
Mặc dù Vũ Lâu chán ghét việc
hắn không đứng đắn, nhưng cũng không muốn đánh hắn đến hỏng luôn. Thấy hắn đau,
vội hỏi: "Lam Tranh, có đau lắm không?"
Lam Tranh bắt lấy tay nàng, ấn
vào hạ thân của mình: "Đau quá, mau xoa bóp cho ta đi."