Vũ Lâu kiểm tra y quán một vòng
xong, đóng kỹ cửa phòng, ngồi dưới đèn đọc sách thuốc. Suốt cả thời gian này,
Lam Tranh vẫn nằm thẳng đơ trên giường không nhúc nhích.
Nàng đọc sách một hồi, hai mắt
cay xè mới khép sách lại, nhẹ nhàng vén góc chăn đang che mặt Lam Tranh lên.
Nàng nghĩ hắn ngủ, nên động tác cũng rất nhẹ, không ngờ Lam Tranh lại trợn tròn
mắt. Nàng và hắn, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi chưa ngủ à!"
Vũ Lâu tung chăn ra: "Ngươi nhịn giỏi thật đấy, suốt từ sau cơm chiều đến
giờ."
Lam Tranh xoay người, không để
ý đến nàng.
"Muộn rồi, ngủ thì phải
cởi đồ ra chứ."
Lam Tranh ngồi vụt dậy, cởi áo,
tháo thắt lưng. Vũ Lâu đứng chống nạnh nhìn hắn bận bịu, rốt cuộc cũng không
nhìn nổi nữa, ngồi xuống giúp hắn: "Ta cởi giúp ngươi." Nàng kéo hai
cái tay vướng víu của hắn ra, cởi y phục, ngọc bội ra cho hắn, chỉ để lại áo
lót, rồi kéo chăn đắp cho Lam Tranh. "Ngủ đi." Lam Tranh chui luôn
vào trong chăn, nhắm mắt ngủ.
Vũ Lâu ngồi bên giường một hồi
rồi cũng thổi tắt đèn, cởi xiêm y, nằm xuống cạnh hắn.
Nằm một lúc, nàng xoay người
sang phía hắn, nhưng Lam Tranh vẫn quay lưng lại phía nàng.
"Lam Tranh……"
"Gì?"
"Ngươi chưa ngủ à?"
"Ngủ rồi, bị nàng đánh
thức."
"Gạt người, rõ ràng là
chưa ngủ."
"……"
Rốt cuộc Vũ Lâu cũng không nhịn
nổi nữa, dùng sức đẩy hắn: "Cuối cùng là ngươi bị làm sao thế hả? Có gì
thì nói ra đi."
Lam Tranh xoay người đối mặt
với nàng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng nói: "Ta tức giận, nàng không thấy
sao?!"
"Đương nhiên là không đoán
được rồi! Ngươi tức giận cái gì chứ?!"
Lam Tranh không nói, định xoay
người quay lưng về phía nàng tiếp, Vũ Lâu vội ôm cổ hắn: "Ngươi nói xem
nào, xem ta thật sự sai hay là tại ngươi cố tình gây sự hả."
Lam Tranh thuận thế, vùi đầu
vào cổ nàng, thấp giọng nói: "Ta thấy uất ức. Tấn vương đến đây, ngang
nhiên câu dẫn nàng, thế mà ta lại không thể nổi giận! Tức chết ta mất!"
Dứt lời, hắn khẽ cắn xuống vai nàng.
Vũ Lâu né người về phía sau:
"Sao ngươi lại cắn ta!" Lam Tranh ôm lấy nàng, không cho nàng tránh
ra, càng sát gần vào nàng hơn: "Hắn nói nhiều như vậy, không phải chung
quy cũng chỉ có ý là, nàng không có quan hệ gì với ta, nàng là người tự do, hắn
theo đuổi nàng cũng là hợp lý hay sao!"
Vũ Lâu bị hắn ôm vào lòng, mặc
dù vẫn cách một lớp quần áo, nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể hắn:
"Ta còn tưởng có chuyện gì, hóa ra là Tấn vương chọc tức ngươi." Lam
Tranh không ngại thừa nhận: "Đúng! Ta bị hắn chọc tức đấy! Tức chết ta mất
thôi, trước mặt ta mà dám câu dẫn nàng, lại còn làm ra vẻ rất đúng lý hợp tình
nữa chứ! Tức giận hơn nữa là, ta lại chẳng thể làm gì hắn‼‼" Hắn dùng răng
ngậm lấy áo nàng xả giận.
"Ai bảo ngươi giả ngốc
cơ."
Nhắc tới chuyện này, Lam Tranh
lại càng tức giận hơn: "Nàng còn nói nữa, nếu không phải ai đó phá đám sau
lưng ta, thì giờ ta có thể khôi phục cuộc sống bình thường rồi, ngay cả cái tên
con hoang Tấn vương kia cũng chết luôn. Giờ thì hay rồi, ta lại phải giương mắt
lên mà nhìn nàng, đứng cách xa ba thước thèm nhỏ dãi ra, nhìn người ta câu dẫn
nàng mà bó tay, không có cách nào cả."
"Ngươi nói ngươi bó tay,
không có cách gì, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy ngươi chọc Tấn Vương tức thế
nào à, mặt mũi trắng bệch cả ra."
"Mặt của cái tên tiểu bạch
kiểm đó vốn trắng mà." Lam Tranh thở phì phì, chui vào trong lòng nàng
nói: "Còn nàng nữa, nàng biết rõ hắn là cái gai trong mắt ta, nàng còn gặp
hắn. Đến khi hắn đi rồi, nàng lại còn bỏ mặc ta lạnh lẽo trong phòng! Rồi còn
đuổi ta đi nữa……" Áo nàng bị hắn dùng miệng kéo xô lệch hết cả, lộ ra làn
da trắng muốt của nàng.
Sự tức giận, ấm ức ban đầu đã
biến thành làm nũng, dây dưa. Vũ Lâu vẫn chưa phát hiện ra, còn tranh cãi với
hắn: "Tự ngươi tức giận, sao lại trách ta bỏ mặc ngươi chứ."
Đột nhiên nàng cảm thấy ở ngực
dâng lên cảm giác tê dại, khiến toàn thân Vũ Lâu mềm nhũn, khẽ gắt lên:
"Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ngươi lại còn có tâm trạng mà
quậy phá nữa."
Lam Tranh nâng mắt nhìn nàng:
"Đừng động đậy! Chính nàng đã đồng ý sẽ tùy ta xử trí rồi……"
Là vụ đánh cuộc đó: "Ngươi
thắng đê tiện như vậy mà còn dám nói à."
Hắn đã sớm mở vạt áo nàng ra,
dùng sức kéo mạnh khiến cho bầu ngực tròn đầy nhảy vào tầm mắt hắn. Vũ Lâu a
lên một tiếng, theo bản năng dùng tay che đi ngực mình. Nhưng Lam Tranh đã
nhanh hơn một bước, bàn tay hắn ôm trọn hai bầu ngực trắng mềm ấy, xoa xoa nắn
nắn càng lúc càng mạnh hơn: "Nàng lại định nói là không tính chứ gì?"
"Ngươi ----" Vũ Lâu
muốn trách cứ đã bị hắn chặn lại. Chờ đến khi hơi thở của nàng dồn dập, dục
tình bị hắn khơi gợi lên, hắn mới cười nói: "Lúc hôn nàng, ta nghe trong
lòng nàng nói, nàng sẽ thực hiện lời hứa của mình."
"Nói hươu nói vượn."
"Nàng không tin à……"
Lam Tranh lại hôn xuống đôi môi anh đào của Vũ Lâu, đoạt lấy cái lưỡi xinh xắn
mềm mại của nàng. Ngón tay không ngoan ngoãn chậm rãi đi xuống, qua một lớp
quần áo, khẽ thăm dò vùng đất tư mật giữa hai chân nàng, cảm nhận được sự ấm
áp, hắn mới dán vào tai nàng nói: "Nơi này, nói rằng nàng muốn……. đúng
không?"
Vũ Lâu xấu hổ, theo bản năng
khép chặt hai chân lại, nhưng lại vô tình kẹp chặt cả tay hắn. Mà cánh tay Lam
Tranh cũng không vội vã rời đi, ngược lại lại khẽ xoa nắn nơi mềm mại của nàng
qua lớp quần áo. Nàng chịu không nổi, túm lấy cổ tay hắn, tách hai chân ra:
"Ngươi mau buông ra……"
Lam Tranh thu tay lại, nhưng
lại nhân cơ hội, chèn một chân vào giữa hai chân nàng, không cho nàng khép lại,
sau đó lật người đặt nàng dưới thân mình.
"Ngươi…… ngươi xuống
mau!"
Lam Tranh đưa tay ngăn lên môi
nàng: "Nàng đã nói tùy ta xử trí…… Vậy nên, giờ nàng ngoan ngoãn đi."
Vũ Lâu ngượng ngùng, cắn đầu ngón tay hắn, hạ thân lại bị một tay khác của hắn
khơi gợi lên một luồng nhiệt ấm áp tê dại, khiến nàng không kìm được mà bật ra
tiếng rên rỉ mê người.
Lam Tranh thừa dịp môi nàng khẽ
hé mở để rút ngón tay ra, hai tay rảnh rỗi vội vàng cởi tiết khố của nàng. Nơi
quan trọng nhất bị nàng chống cự, Lam Tranh thấy nàng định đánh mình, liền nói:
"…… Chẳng lẽ nàng không muốn có con hay sao?"
Vũ Lâu cố gắng lấy lại bình
tĩnh, cự tuyệt hắn: "Không muốn của ngươi."
Sau khi Lam Tranh nghe xong,
cười cười rồi cúi người vùi đầu vào ngực nàng: "Muốn đi…… Muốn đi…… Ta rất
tốt mà……"
Ta nhất định sẽ làm cho nàng
hoài thai đứa nhỏ của ta, phá vỡ lời nguyền rủa ma quỷ của Phương Lâm.
Vũ Lâu hừ giọng: "Có một
người như ngươi đã phiền chết đi rồi, ta không muốn lại tạo thêm một tiểu ác ma
quậy phá ta nữa."
Nghe nàng nói thế, hắn biết
trong lòng nàng có vẻ đã đồng ý. Lam Tranh kéo tiết khố của nàng xuống, bàn tay
nhẹ vuốt ve làn da bóng loáng mịn màng giữa hai chân Vũ Lâu, khiến toàn thân
nàng run rẩy, muốn khép hai chân lại. Hắn vừa vuốt, vừa sờ, vừa nói: "Dáng
vẻ phóng đãng đêm qua khơi lên dục hỏa của ta đâu rồi…… Sao đến thời điểm mấu
chốt lại lùi bước thế này……"
Vũ Lâu nghe vậy, một chân nhẹ
quấn lên thắt lưng hắn, hơi nghiêng người nghênh đón hắn vào. Lam Tranh làm sao
chịu được dáng vẻ này của nàng, thắt lưng khẽ động, đi thẳng vào nơi ấm áp của
nàng. Vũ Lâu một lần lại một lần phối hợp với động tác của hắn, nàng cũng không
hề kiềm chế, phát ra những tiếng ngâm nga ái muội khiến Lam Tranh như chết chìm
trong cảm giác hoan ái, xương cốt như muốn rã rời.
Đến khi tận hứng, Lam Tranh ôm
nàng nằm xuống, ngón tay khẽ khắc họa ngũ quan của nàng: "Cùng ta quay về
đi, đời này nàng chỉ có thể làm Vương phi thôi, không làm thần y được đâu……"
Vũ Lâu như đã chuẩn bị từ
trước, lập tức nói ra điều kiện: "Ngươi tìm cho ta một thứ, ta sẽ quay về
cùng ngươi."
"Nàng nói đi."
"Lụa băng."
"Là cái gì?" Hắn chưa
từng nghe qua.