Hoàng hậu lạnh lùng nhìn người
nam nhân trung niên trước mặt. Bà vươn bàn tay mềm mại, mịn màng, chạm vào hai
má thô ráp, khô quắt kia. Bà cũng từng có tâm trạng như những cô gái trẻ khác,
vừa gặp người đã ngượng ngùng, xúc động, chỉ vì được người để ý mà vui sướng
không thôi, rồi tịch mịch phòng đơn gối chiếc, những đau khổ bi thương giấu kín
dưới khuôn mặt xinh đẹp, giấu vào những nếp nhăn cứ dày lên theo năm tháng…
Bà có yêu Hoàng thượng không?
Chính bà cũng không trả lời được, có lẽ, bà chỉ yêu cái danh hào Hoàng hậu này
mà thôi.
Qua bao nhiêu năm như vậy, sự
tranh đấu vẫn chưa hề ngừng lại.
Tất cả những tranh đấu này,
chung quy cũng là tại người, vì người tin thứ tử (Con của thiếp) đến
mù quáng, để cho Tấn vương và những Hoàng tử khác nuôi ảo vọng lớn.
Bà lạnh lùng nhìn Tấn vương bê
bát thuốc đã được thái y sắc xong bước vào, cẩn thận chăm sóc Hoàng thượng.
Bỗng nhiên, bà có một cảm giác buồn bực không thể nhẫn nại… Nếu người tỉnh lại,
nhất định sẽ phế truất Lam Tranh, đến lúc đó, bà sẽ chẳng còn gì cả. Khi Tĩnh
Thần qua đời, bà còn Lam Tranh, nên đã gửi gắm tất cả những gì mình có vào hắn.
Tuy Lam Tranh không phải con
ruột của bà, nhưng bà có thể tự tin mà nói, bà còn cưng chiều Lam Tranh hơn cả
Tĩnh Thần do bà sinh ra.
Tình cảm mẹ con giữa bà và hắn
là thứ không thể thay thế được.
Nếu lúc này Hoàng thượng tỉnh
dậy thì mọi thứ sẽ bị phá huỷ hết. Bà không thể để chuyện đó phát sinh được.
“Các ngươi về nghỉ đi, ở đây có
bản cung chăm sóc Hoàng thượng rồi, cứ về nghỉ ngơi đi. Muộn một chút rồi lại
đến.” Bà bình tĩnh phân phó.
Lam Tranh nghe xong, suy nghĩ
một chút rồi nói: “Vâng, vậy nhi thần tạm thời cáo lui.” Sau đó nói với Tấn
vương: “Cửu ca, ngươi cũng về đi.”
Tấn vương không có vẻ gì là muốn
rời đi: “Hoàng hậu nương nương, sức khoẻ của người và Thái tử mới là quan trọng
nhất, hai người cứ về nghỉ trước đi, bản vương sẽ ở lại chăm sóc Hoàng thượng.”
Lam Tranh cười lạnh: “Cửu ca
không đi, ta thân là Thái tử làm sao có thể đi được, nếu không, triều thần sẽ
nghị luận thế nào. Ngươi cũng thật quá lợi hại, cố tình đẩy ta vào thế bất nhân
bất nghĩa.”
Tấn vương nghe Lam Tranh nói
vậy cũng không kìm chế được: “Thái tử điện hạ tất nhiên là người có nhân có
nghĩa rồi, khi Tứ ca qua đời, ngươi là người đau lòng nhất đấy nhỉ.” Độc Cô Lam
Tranh, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta nói ra xem Hoàng hậu còn giúp ngươi
nữa không.
Lam Tranh bị Tấn vương nói vậy,
tuy rất tức giận nhưng hắn cũng nghĩ, lúc này không phải thời điểm tốt để nói
ra mọi chuyện.
“Ta đi là được.” Lam Tranh chắp
tay hành lễ với Hoàng hậu: “Nhi thần cáo lui, mẫu hậu và Cửu ca chú ý sức
khoẻ.” Dứt lời, hắn liếc nhìn Hoàng thượng đang hôn mê rồi bước ra ngoài.
Thái tử đi rồi, Tấn vương vẫn
tìm đủ mọi lý do để canh giữ không rời một tấc bên giường Hoàng thượng. Hoàng
hậu không tìm được cơ hội nào, chỉ có thể bực tức đứng bên cạnh mà nhìn. Không
lâu sau, có lẽ là quá mệt, lại thêm trời đông giá rét, nên Tấn vương ghé vào
giường, ngủ gà ngủ gật.
Hoàng hậu nhẹ bước ra ngoài,
phân phó thái giám đi truyền ca ca mình tiến cung, sau đó lại quay về bên
giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tấn vương. Trong lòng bà không ngăn
được sự chán ghét đến cùng cực. Từ góc này nhìn vào, Tấn vương thực sự rất
giống muội muội của bà.
Người muội muội cùng cha khác
mẹ mà bà chán ghét đến cực điểm.
Bà sai cung nữ lấy một tấm áo
choàng khoác lên người Tấn vương. Tấn vương giật mình, trợn to hai mắt nhìn bà.
Mặt bà rất hiền từ, mỉm cười
với hắn: “Điện hạ, cứ nghỉ ngơi một lát đi, thân thể quan trọng hơn.”
Từ lần trúng độc đó, tuy hắn đã
khôi phục được ít nhiều, nhưng thể lực cũng không thể tốt như lúc trước, dễ
buồn ngủ. Hắn cố chống chọi vài ngày, giờ cũng đã tới cực hạn. Nghĩ đi nghĩ
lại, thì bà cũng không dám làm gì, dù sao, bà đâu phải Lam Tranh. Hắn liền đứng
dậy dời bước ra phòng ngoài có lò sưởi, gục đầu xuống bàn nghỉ ngơi một chút
nhưng cũng không dám ngủ thật, chỉ cảnh giác nếu hơi có động tĩnh sẽ đứng dậy
đối phó.
Thấy Tấn vương đi rồi, Hoàng
hầu liền cầm một viên đan dược mà Hoàng thượng vẫn dùng, nghiền nát trong lòng
bàn tay, rồi nhẹ nhàng đổ vào mồm ông. Thật ra, bà có thể hiểu vì sao ông lại
bị việc tu tiên làm cho mê hoặc, mà dùng cái gọi là tiên đan đó. Ông vẫn luôn
là người yếu đuối, nếu không có bà chống đỡ sau lưng, khi còn làm Vương phi,
tìm mọi cách lấy lòng thái hậu Trinh Ý, người phụ nữ cực kỳ đáng sợ kia, thì
làm sao ông có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng đế được.
Nhưng những hành vi sau này của
ông, thì tuyệt đối chẳng còn một chút tình nghĩa vợ chồng nào. Ông luôn nghĩ
rằng, nếu đùa cợt lên tôn nghiêm và quyền lực Hoàng hậu của bà thì sẽ có thể
đổi lấy sự mạnh mẽ của ông.
Nếu bà không được người nhà
đứng sau chống đỡ cho, và không có Tĩnh Thần, thì e là đã hậm hực mà chết trong
Cung Cảnh Hoa lâu rồi.
Bà nghiền đan dược thành bột
phấn màu đỏ thẫm, đặt trong lòng bàn tay nhìn rất giống vết máu khô. Không phải
bà không do dự, nhưng vào thời khắc này, bà không có sự lựa chọn khác, lợi ích
của gia tộc và tính mạng của bà so với tính mạng của một người đàn ông chưa bao
giờ từng yêu thương bà. Có vẻ, sự lựa chọn này cũng không quá khó khăn.
Tay bà nghiêng nghiêng đổ thuốc
vào mồm ông, sau đó cầm chén trà đi tới bên giường, đút cho ông uống để chắc
chắn là ông đã nuốt hết số thuốc kia xuống.
Ông hơi run rẩy, tuy đang hôn
mê, nhưng cảm giác nóng rực do đan dược mang đến khiến cơ thể ông như đảo lộn,
móng tay bấm sâu vào người tạo thành những vệt máu ghê người. Nhưng ông không
thể phát ra tiếng, ngay cả một câu cầu cứu nhỏ nhất cũng không làm được.
Hoàng hậu biết ông vẫn có ý
thức, tuy ông không mở mắt được.
“Hoàng thượng…” Bà ghé sát lại,
dán vào tai ông, nhẹ giọng nói: “Ngài có còn nhớ không, ngài từng sủng hạnh một
tiểu cung nữ ở ngay tại Cung Cảnh Hoa của ta? Ngay trên giường phượng của ta…
thật ra, nàng ta mới là mẹ đẻ của Lam Tranh…”
Sau khi nghe rõ lời bà nói,
toàn thân Hoàng thượng run mạnh lên. Bà hiểu là ông đang muốn mở to mắt, hơn
nữa, còn muốn lớn tiếng chất vấn bà.
Không phải bà không sợ, nhưng
nghĩ đến sự hờ hững của ông khi Tĩnh Thần qua đời, lòng bà trong phút chốc lại
cứng rắn như bàn thạch.
Người nam nhân này, không phải
là một vị vua tốt, không phải là một người chồng tốt, thậm chí, còn không thể
làm một người cha tốt.
Người như vậy, bà còn có gì để
lưu luyến đây?
“Hoàng thượng.” Bà hơi cười,
cuối cùng vẫn ghé vào tai ông nói tiếp: “Cái chết của Hiền phi, ngài vẫn luôn
muốn biết đúng không… Chính ta đã sai cung nữ giảm bớt lượng dược của nàng. Tuy
bệnh của nàng ta cũng không thể chữa nổi, nhưng mà, ta giảm bớt lượng dược điều
trị đi, khiến cho nàng ta đi nhanh hơn, thời gian ở bên cạnh bệ hạ, cũng rút
ngắn đi không ít.”
Đột nhiên, hai mắt Hoàng thượng
mở to, vằn lên những tia máu đỏ, nhìn bà chằm chằm.
Bà sợ hãi run người, lùi về
phía sau, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nhưng sau đó, không thấy ông giãy dụa nữa,
bà biết ông đã đi rồi. Trong chớp mắt, đầu óc bà bỗng trống rỗng, chờ đến khi
giật mình tỉnh ra, thì bà vội hét đến tê tâm liệt phế: “Người đâu… đi truyền
Thái tử… đi truyền Thái tử…”
Nghe tiếng gọi, thái giám và
cung nữ đứng trợn mắt ngoài cửa, đến khi hiểu được xảy ra chuyện gì, lập tức
quỳ sụp xuống, tiếng khóc vang vọng khắp đại điện.