Lương Vương nghe thị vệ báo thế
tử đã đưa Tần Vũ Lâu đi, liền vội vàng đi tìm Lam Tranh.
Hắn ta nhìn thấy Lam Tranh đang
ngơ ngác ngồi bên bàn, mắt nhìn chằm chằm vào chao đèn lụa, khóe môi cong lên
bướng bỉnh, liền biết ngay là hắn đang buồn bực vì Tần Vũ Lâu và thế tử đi cùng
nhau.
Lương vương dùng thân phận của
một người từng trải, đi đến bên Lam Tranh, nói rất sâu xa: "Khắp chân trời
chỗ nào mà không có hoa thơm, đệ cần gì phải lưu luyến mãi một cành hoa Tần
gia…… Giờ nàng đang ở giáo phường tư, địa vị còn không bằng một kỹ nữ……"
Một nữ nhân bị nhập vào giáo
phường tư, vừa làm nô lệ lại vừa làm kỹ nữ, còn không bằng cả nữ nhân ở Câu Lan (Nơi hát mua và diễn kịch thời Tống.)
Mặt Lam Tranh không chút thay
đổi, giống như hắn không hề nghe thấy lời nói của Lương vương.
"Ta đang khuyên đệ đấy, đệ
có nghe thấy không hả? Nàng ta đi cùng với Vân Triệt rồi, sao đệ còn chẳng mảy
may phản ứng gì thế?" Lương vương đưa tay ra trước mặt hắn quơ quơ:
"Ta phái người đi bắt bọn họ về nhé."
Lúc này Lam Tranh mới như vừa
tỉnh mộng: "Bọn họ đi rồi à? Đi lúc nào?"
"Vừa xong……"
Lam Tranh đứng bật dậy định lao
ra cửa đuổi theo: "Để ta phái người bắt bọn họ về là được, đệ tự đi làm
gì."
"Ta muốn đi xem bọn hắn
định diễn kịch gì!" Lam Tranh tức giận nói: "Xem hắn có thể mang được
nàng về Vân Nam không?"
Thì ra nàng vẫn cự tuyệt Tấn
vương là vì nàng không động tâm với hắn, một khi động tâm, nàng sẽ biến thành
một nữ nhân phóng khoáng, sẵn sàng đi qua đêm với nam nhân ngay. Hắn càng
nghĩ càng giận, phi ngựa đuổi theo.
Ánh chiều tà vàng thẫm bao phủ
khắp kinh thành. Trời sắp tối.
Lam Tranh càng đuổi thì càng
nghi hoặc, hai người này muốn đi đâu? Nhìn phương hướng thì có vẻ là chạy ra
cửa thành, chẳng lẽ định rời khỏi kinh thành sao? Tên khốn Vân Triệt kia, lẽ
nào muốn dẫn nàng trốn về Vân Nam? Nghĩ đến đây, Lam Tranh tức giận không kìm
được mà nắm thật chặt cương ngựa.
Ra khỏi cửa thành, đi một đoạn
đường dài về phía ngoại ô, đến một nơi rừng núi hoang vắng, Vân Triệt và Vũ Lâu
mới cho ngựa chạy chậm lại. Chờ đến khi đuổi theo được đến hai người phía trước,
thì trời đã tối hẳn, mang theo tất cả những tia nắng ấm áp, nấp vào sau núi.
Lam Tranh xuống ngựa, sải bước
nhanh về phía Vũ Lâu. Hắn nhìn thấy nàng ngơ ngác đứng cách đó không xa, giữa
đồng không mông quạnh, ánh mắt hai người thoáng gặp nhau. Đột nhiên, nàng cúi
người nhặt một hòn đá to bằng nắm tay ném về phía hắn.
Trời đã tối mịt, nên suýt nữa
thì Lam Tranh không tránh kịp, hắn nổi nóng: "Nàng điên rồi à? Nàng dám
đánh ta?!"
Vũ Lâu không ném đá nữa, mà vọt
luôn đến trước mặt hắn, không nói lời nào liền tung quyền đấm hắn. Lam Tranh
không né tránh, trúng một quyền của nàng, hắn khuỵu người xuống ôm bụng, lui về
sau vài bước. Vân Triệt nhìn thấy tình cảnh này, vội vàng ôm lấy Vũ Lâu đang
điên cuồng: "Tỷ tỷ, tỷ mau dừng tay đi, tỷ mà đánh Thập ca bị thương, tỷ
sẽ mất đầu đó."
Vũ Lâu giãy dụa: "Ta đã
chịu đủ rồi, Độc Cô Lam Tranh, còn có chuyện gì mà ngươi không làm được nữa
không?!"
Lam Tranh ho khẽ: "Ta làm
gì? Buổi tối nàng trốn đi theo nam nhân khác, vậy mà còn dám chất vấn ta nữa
sao?" Hắn nhìn thấy Vân Triệt đang ôm Vũ Lâu, tức quá quát ầm lên:
"Ai cho ngươi ôm nàng, mau buông tay ra cho ta."
"Nhưng đệ mà buông tỷ ấy
ra, tỷ ấy sẽ đánh huynh."
"Đánh cũng là chuyện nhà
ta."
"Được rồi……" Vân
Triệt buông tay ra.
Vũ Lâu được tự do, liền giận dữ
lao vào đánh Lam Tranh. Nhưng lần này Lam Tranh đã có chuẩn bị trước, chỉ vài
chiêu đã khóa được cổ tay nàng, Lam Tranh dùng một tay khống chế hai cổ tay Vũ
Lâu, một tay kia cởi dải lụa đeo bên hông nàng ra, trói hai tay nàng lại.
"Ngươi thả ta ra! Thả
ra!"
"Nàng bảo ta thả thì ta
phải thả à? Sao ta phải nghe lời nàng chứ?" Lam Tranh mỉa mai: "Tiết
kiệm sức đi, tốt hơn cho cả nàng và ta đấy."
Vũ Lâu nghe xong, giận dữ trừng
mắt nhìn hắn: "Ngươi cố tình chạy ra đây để xem ta đau khổ phải không?"
Vừa nói, nước mắt đã chực trào ra.
Lam Tranh hừ giọng: "Ta
đến để bắt gian, nàng rất đau khổ sao, ha ha, cũng không đúng, phải nói là,
nàng không đau khổ tới mức muốn chết đấy chứ?"
"Ngươi!" Tay Vũ Lâu
bị trói không động đậy được, liền giơ chân lên định đá hắn. Lam Tranh nghiêng
người, gạt chân một cái. Vũ Lâu bị mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất. Lam
Tranh thấy bộ dạng khốn cùng của nàng, tức giận cũng tiêu tan đi hơn nửa, cười
nói: "Giờ nàng biết cảm giác trước kia của ta thế nào rồi nhỉ."
Vũ Lâu ấm ức, ngẩng đầu quát
hắn: "Ngươi giấu hài cốt của ca ca ta đi đâu rồi?"
"Ca ca nàng? Tần Viễn Địch
chết rồi sao?" Sao hắn không biết nhỉ.
"Là Tô Tiêu."
Lam Tranh nhíu mày: "Sao
ta biết được!" Tại sao xảy ra chuyện gì nàng cũng đổ hết lên người hắn thế!
"Chắc chắn là ngươi làm!
Đừng giả vờ nữa, trừ ngươi ra, còn ai có thể làm được nữa. Ngươi nghe thấy ta
nhắc đến Tô Tiêu, nên ghi hận trong lòng, liền tới hủy hoại hài cốt của huynh
ấy!"
Lam Tranh giận dữ, túm nàng từ
dưới đất lên: "Nàng thành kiến với ta cũng có chừng mực thôi! Tuy ta ghét
nàng nhắc tới nam nhân khác, nhưng cũng không đến mức so đo với người chết!
Trong mắt nàng, bất cứ chuyện gì hại đến nàng cũng đều là do ta làm, vậy nếu
nàng đi ra cửa gặp mưa, không phải nàng cũng định nói là ta sai ông trời làm
mưa, cố ý không cho nàng ra đường đấy chứ? Ta đã vì nàng mà làm nhiều chuyện
như vậy, nàng đã không thèm để tâm thì thôi, đằng này chuyện gì xấu nàng cũng
nghĩ là ta làm, đầu óc nàng có vấn đề à?!"
Vũ Lâu không thèm nghe, vẫn
trợn mắt nhìn hắn: "Mộ của Tô Tiêu vốn ở ngay đây, vì sao giờ không thấy
nữa? Trước kia vẫn yên ổn ở đây, sao đột nhiên lại không thấy được? Mấy hôm
trước ta vừa nhắc tới huynh ấy với ngươi, thì giờ mộ của huynh ấy bị trả
thù……"
"Vũ Lâu tỷ tỷ……" Vân
Triệt đứng bên cạnh xen vào: "Nơi mà tỷ nói là mộ huynh ấy đó…… được chăm
sóc rất cẩn thận, không giống như bị phá hoại đâu. Hình như là được cẩn thận di
dời đi nơi khác. Tỷ không tin thì qua xem kỹ lại đi, thậm chí người di dời
huyệt mộ còn rất cẩn thận đắp xác lá cây, cỏ dại lên trên, không để người khác
phát hiện là nơi này đã từng chôn xác người nữa."
Lam Tranh trừng mắt với Vũ Lâu:
"Nghe thấy chưa, nếu đúng là ta làm, ta sẽ đập tan bia mộ, đào cả hài cốt
hắn lên, nghiền xương thành tro, chứ không làm bí mật như vậy đâu." Hắn
đẩy nàng ra: "Đi xem đi, đừng có nghĩ oan cho người tốt."
Vũ Lâu thất thểu đến bên chỗ
vốn là mộ Tô Tiêu, dùng hài khẽ di di trên mặt đất, quả nhiên là xác lá cây, cỏ
dại, bùn đất bên dưới cũng rất mới, đúng là có người gần đây đã lục lọi nơi
này.
"Rốt cuộc là ai đã dời mộ
đi? Người của Tần phủ đã phân tán khắp bốn phương rồi, dù có ở lại kinh thành
cũng không có lý do gì mà đến dời mộ đi cả. Tô Tiêu ca ca đã nằm ở đây nhiều
năm rồi……"
Lam Tranh cười lạnh: "Tô
Tiêu ca ca, kêu thân mật gớm."
Vũ Lâu lườm hắn, không nói lời
nào.
Vân Triệt nói: "Hắn là ca
ca cùng cha khác mẹ với Vũ Lâu tỷ tỷ……"
Vũ Lâu cúi đầu, đau lòng nén
nước mắt, chợt nghe Lam Tranh cười lạnh: "Lão già cha nàng cũng thật quá
hay ho!" Mọi người đều biết, Tần thị lang tuy có địa vị cao, nhưng chỉ có
một vợ, không nạp thiếp, là một trường hợp cực kỳ hiếm có trong giới quan
trường ở kinh thành. Nhưng giờ mới biết, hóa ra lão có con rơi.