"Lam Tranh, sao thế?"
Vũ Lâu nhận ra vẻ mặt hắn kỳ quái: "Có vấn đề gì à? Ngươi biết chiếc nhẫn
này sao?"
Vân Triệt nói: "Đây là
chiếc nhẫn đệ nhặt được từ mộ cũ của Tô Tiêu, cũng không phải là đệ tặng cho Vũ
Lâu tỷ tỷ đâu, huynh đừng hiểu lầm."
"Ừ." Lam Tranh nói:
"Vậy để ta cất thật kỹ giúp Vũ Lâu."
"Là của ca ca ta, ngươi có
quyền gì mà đòi giữ."
Lam Tranh cười lạnh:
"Không phải Tô Tiêu vốn là hạ nhân Tần phủ sao? Sao lại có thể có vật quý
như thế này."
"Có thể là cha ta
cho."
"Vậy thì càng đáng nghi,
cha nàng sao lại có đồ của Hoàng thất?" Lam Tranh nói: "Chiếc nhẫn
này rõ ràng thuộc về hoàng thất."
"Ngươi có bằng chứng gì mà
nói nó là đồ của hoàng thất? Có ấn ký gì đâu?"
"Chỉ dựa vào cách chế tác
là biết."
Vân Triệt thấy hai người cứ
ngươi một câu, ta một câu như muốn cãi nhau, vội nói: "Vũ Lâu tỷ tỷ, tỷ
đừng nói chuyện như thế với Thái tử điện hạ, điện hạ mà tức giận sẽ trừng phạt
tỷ đấy."
Vũ Lâu vừa nghe xong, liền dừng
lại, không tranh cãi với Lam Tranh nữa. Lúc này, Vũ Dương hầu vì đợi lâu trong
điện mà không thấy Thái tử quay lại, nên cũng đuổi theo. Giờ hắn quan tâm nhất
là chuyện ca ca mình, bèn nói: "Điện hạ, chuyện của ca ca ta…"
"Bảo hắn nhanh trả lại cô
gái kia cho Phò mã, sau đó đi Hình bộ nhận ba mươi quân côn, rồi cấp tốc hộ
tống Thế tử về Vân Nam, việc này chỉ tính được thế thôi." Lam Tranh nói
tiếp: "Như vậy huynh còn muốn thế nào nữa? Giữa ban ngày ban mặt đi cướp
dâu nhà người ta, cứ thế mà bỏ qua cho hắn sao? Có vô số ánh mắt trong triều
đang nhìn vào ta, ta cũng không thể che chở cho hắn quá mức được."
Vân Triệt nhỏ giọng nói:
"Nhưng mà Vương Tướng quân nói, vốn dĩ việc Phò mã đón dâu cũng là không
đúng, ngang nhiên rước kiệu hoa rêu rao khắp nơi, người đời đã mặc kệ, nhưng
chẳng lẽ không ai đứng ra xử lý hay sao."
Lam Tranh giận dữ: "Hắn
lại dám……" bỗng hắn chợt ngẩn người, đúng vậy, kiệu hoa của Phò mã rêu rao
khắp nơi, người đời mặc kệ, nhưng vì sao công chúa cũng mặc kệ? "Công chúa
đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao không thấy công chúa đứng ra tỏ thái
độ?"
Vũ Dương hầu nói: "Điện
hạ, đã vài năm ngài chưa gặp Hâm Nghi công chúa đúng không?"
Ấn tượng của Lam Tranh đối với
Hâm Nghi vẫn dừng lại ở năm năm trước: "Chẳng lẽ tin đồn là thật?"
"Ừm." Vũ Dương hầu
vuốt cằm thở dài: "Nên Phò mã mới dám làm bậy, những người khác thì đều
nhắm một mắt, mở một mắt. Ca ca ta nhìn thấy, quá bất bình mới làm loạn lên như
thế, cướp nữ nhân kia đi, để Phò mã không đón dâu được."
Lam Tranh nhớ lại, hình như
trước đây quan hệ của Hâm Nghi và Vương Kỳ rất tốt. Lần này hắn quay về kinh
thành, Hâm Nghi không những đã gả cho người ta, lại còn bị người ta đối xử
không tốt, theo tính cách của Vương Kỳ, không chém Phò mã đã là vạn phúc rồi.
Lam Tranh nói với Vũ Dương hầu:
"Huynh về trước đi, chờ ta sắp xếp…… Khụ, khụ‼!" Lam Tranh che miệng
ho khan: "Vũ Lâu, mau đỡ ta về nghỉ!"
Vì xử lý chuyện này mà bệnh
tình Thái tử càng thêm nặng, Vũ Dương hầu cũng không tiện nói thêm gì nữa, vội
hành lễ rồi rời đi.
Vũ Lâu đỡ Lam Tranh quay về
phòng ngủ, xua cung nữ đi chỗ khác rồi hỏi hắn: "Hâm Nghi có tin đồn
gì?"
Lam Tranh lại nói: "Chiếc
nhẫn kia, trước đây nàng đã từng nhìn thấy chưa?"
"Chưa từng…… Ta chưa từng
nhìn thấy." Vũ Lâu nói: "Những nếu tìm thấy từ mộ ca ca ta, thì đương
nhiên thuộc về ta."
"Nếu nàng muốn đồ trang
sức, thì ta tặng nàng là được. Cần gì phải giữ đồ của người chết này."
"Là kỷ niệm, ngươi có hiểu
không? Kỷ niệm‼!"
"Vậy chờ đến lúc ta điều
tra ra mộ của ca ca nàng bị dời đi đâu, ta sẽ lấy cho nàng hai khúc xương của
hắn để nàng làm kỷ niệm nhé, được không?"
Vũ Lâu tức giận dậm chân:
"Không thèm nói với ngươi nữa." Nàng ngồi cạnh hắn, hờn dỗi. Lam
Tranh cười hì hì, cũng không dỗ dành nàng, mà chỉ lấy chiếc nhẫn ra xem. Vũ Lâu
thở phì phì nhìn hắn một cái, nói: "Rốt cuộc là Hâm Nghi công chúa có tin
đồn gì mà khiến nàng có thể dễ dàng tha thứ cho Phò mã của mình ngang nhiên nạp
thiếp như thế?"
"Nàng nghĩ là nữ nhân nào
cũng hung hãn giống nàng, không cho phu quân nạp thiếp hay sao?"
"Nữ nhân khác không được,
nhưng nàng là công chúa, có thân phận tôn quý để trói buộc nam nhân mà."
Lam Tranh bĩu môi: "Công
chúa thì cũng là nữ nhân. Hâm Nghi…… nghe nói muội ấy mắc căn bệnh quái lạ, từ
lúc mười hai tuổi đã ngừng phát dục, đến giờ thân thể vẫn chỉ như một đứa bé
thôi. Đương nhiên không thể sinh con được."
Vũ Lâu giận dữ: "Cho nên
mấy người nam nhân các người liên hợp lại bắt nạt nàng sao? Vì nàng không thể
sinh con, cho nên các người liền nhắm một mắt mở một mắt để cho tên Phò mã kia
cưới người khác? Nếu lúc trước Phò mã đã đồng ý cưới công chúa, thì phải thực
hiện lời hứa, cam tâm tình nguyện mà chăm sóc nàng cả đời chứ, không thì đừng
có cưới."
Lam Tranh cười nói: "Có
liên quan gì đến nàng đâu, coi nàng tức giận kìa."
Vũ Lâu hừ giọng: "Ta tức
là tức các ngươi bắt nạt công chúa. Giờ nghĩ lại, thì hành vi đó của Vương Kỳ
cũng chẳng có gì đáng giận!"
Lam Tranh cười lạnh: "Nàng
ấy mà, nàng cho là cướp dâu dễ thế à? Nếu không có người hiểu rõ sự tình mật
báo, thì chỉ sợ Vương Kỳ cũng chẳng thể cướp được đâu. Nếu ta đoán không lầm,
thì chắc chắn Tấn vương đã báo cho Vương Kỳ việc này, mà Vương Kỳ nóng giận, sẽ
lập tức làm ngay. Khi đó, Tấn vương sẽ ngồi im theo dõi, trai cò đánh nhau, ngư
ông đắc lợi."
"Vì sao Tấn vương phải làm
thế?"
"Quan hệ giữa hắn và Hâm
Nghi công chúa rất tốt." Lam Tranh chế nhạo: "Không phải hắn đã từng
nhờ nàng vá hà bao cho Hâm Nghi sao. Hâm Nghi khổ sở, hắn vì ngại thân phận
mình nên không tiện ra tay, vừa lúc Vương Kỳ tiêu tiền như nước lại quay lại
kinh thành, giúp hắn hoàn thành tâm nguyện. Đồng thời, hắn đẩy việc này cho ta
giải quyết, khiến quan hệ của ta và Vương thị rạn nứt."
"Vậy sao?" Vũ Lâu
không khỏi lo lắng cho Lam Tranh: "Vậy ngươi định làm thế nào?"
Lam Tranh cười bí hiểm:
"Tự ta sẽ có biện pháp."
***
Vương Kỳ cưỡng đoạt dân nữ, bị
kéo đến ngọ môn lĩnh ba mươi quân côn, phần đông người xem đều oán hận trong
lòng vì Vương Kỳ ngang ngược, giờ thấy hắn bị đánh, ai cũng thấy sảng khoái.
Lĩnh phạt xong, mất hết cả thể diện, Vương Kỳ bị khiêng về phủ.
Tối hôm đó, Vương Kỳ trả lại vị
tiểu thiếp của Phò mã kia. Việc này khiến khắp nơi đều xôn xao, bàn tán to nhỏ.
Phò mã bước ra, vén rèm kiệu lên, định an ủi tiểu thiếp vừa chịu cực khổ của
mình một chút, không ngờ, ngồi trong kiệu lại là Vương Kỳ.
"Ha ha, Phò mã gia, mời
vào."
Một trận mưa quyền cước đổ
xuống.
Ngày hôm sau, Phò mã bị đánh
gãy xương sườn dâng cáo trạng, tố cáo Vương Kỳ hành hung. Nhưng Vương Kỳ, người
đang nằm nhà dưỡng thương vì vừa nhận ba mươi quân côn thì tỏ ra cực kỳ oan uổng,
ra vẻ mông mình rất đau, không thể đi lại được, căn bản không có khả năng đi
đánh người.
Thái tử phán xét, Phò mã vu cáo
người vô tội, trái với hình luật, tự ý nạp thiếp, hai tội đều phải phạt nặng,
giáng chức xuống làm tiết độ sứ, trông coi Quảng Tây.
Vương Kỳ bị đánh, nhưng ngoài
dự kiến của Tấn vương, hắn lại không hề oán hận Thái tử.
Vũ Lâu cũng buồn bực, tối hôm
đó, nàng liền khéo léo hỏi Lam Tranh: "Vương Kỳ bị đánh mà cũng không hận
ngươi, bọn họ trung thành với ngươi vậy sao?"
Lam Tranh ra vẻ vuốt bộ râu vô
hình, nói rất sâu xa: "Chà, nàng vẫn còn non nớt lắm, không hiểu chuyện
trong triều đâu. Nàng chỉ nhìn thấy ta đánh Vương Kỳ thôi mà không biết, ta
đánh thì đánh đấy, nhưng đám người chấp pháp kia ta đã sắp xếp cả rồi, nàng đừng
nhìn thấy hắn bị đánh đến máu me đầm đìa mà hoảng, chẳng qua cũng chỉ là bị
thương ngoài da thôi, không hề tổn thương đến gân cốt. Hơn nữa, Vương Kỳ vốn là
quan võ, chỉ bị thương ngoài da trên mông, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến việc hắn
hành hung người khác.
"Giả dối."
Lam Tranh cười nói: "Ta mà
không giả dối, liệu có thể ăn sạch nàng không." Hắn cúi người hôn lên môi
nàng, Vũ Lâu kháng cự, tránh đầu ra, xoay người quay lưng về phía hắn.
Lam Tranh thất vọng nằm xuống
rồi nói: "Nàng ngủ cho khỏe đi, đến đêm mai còn phải theo ta lén ra khỏi
Chiêu Đức cung nữa."
"Hả? Chúng ta phải làm
gì?"
"Đi xem trộm Khởi Cư Chú (Sách ghi chép về cuộc sống hàng ngày
của Hoàng thượng, ví dụ như đêm nay sủng hạnh phi nào, tần nào, tặng cái gì cái
gì cho ai……) của Hoàng thượng!"
"Trộm cái đó làm gì?"
Hắn cũng không thể nói cho nàng
biết, việc này có liên quan đến thân thế của hắn.
"Tò mò thôi, nên muốn lén
trộm ra xem." Hắn tùy tiện bịa ra một lý do.