Ban đêm.
"Này."
Độc Cô Lam Tranh ngồi trên
giường. Phi, vo tròn một cục giấy ném về phía Tần Vũ Lâu: "Tối hôm qua
ngươi chạy trối chết đi đâu?"
Tần Vũ Lâu chán ghét quay lại
trừng mắt với hắn. Thị lực không tốt mà ném chuẩn thế.
"Qua chỗ Phi Lục."
Độc Cô Lam Tranh cười gian xảo:
"Sao không quay lại? Sợ bị cào à?"
Nhàm chán: "Ừ, đúng rồi,
sợ bị cào thành người quái dị." Tần Vũ Lâu đặt sổ sách đã xem xong sang
phía tay phải, lại cầm một quyển khác lật xem, đột nhiên nghe tiếng nói phía
sau: "Ngươi đang xem gì thế?"
Nàng quay đầu lại, nhìn thấy
Độc Cô Lam Tranh đang đi qua bên này. Chưa được mấy bước, lại bị vấp vào nếp
uốn nhỏ trên thảm, thị nữ đứng hầu bên cạnh thấy thế vội lao ra đỡ, nhưng vẫn
không kịp, hắn ngã bổ nhào xuống đất.
"Đau không?" Nàng vội
ném sổ sách sang một bên, nâng hắn dậy, xoa đầu gối cho hắn nói: "Ngươi
muốn qua thì kêu một tiếng, ta ra đỡ ngươi, lần sau đừng liều lĩnh như vậy,
biết chưa?"
Thực sự trong lòng nàng đã coi
hắn như một đứa trẻ nhỏ chứ không phải là phu quân của nàng, nhìn hắn ra vẻ ngớ
ngẩn thì không thấy tức giận, ngược lại còn thấy hắn thật đáng thương.
Độc Cô Lam Tranh giống như đứa
trẻ làm sai việc gì, cúi đầu bĩu môi nói: "Biết rồi."
"Cũng đã muộn rồi, Vương
gia đi nghỉ đi."
"Được."
"Ngoan lắm." Tần Vũ
Lâu nhoẻn miệng cười, khen hắn: "Vương gia ngoan như vậy, Hoàng hậu nương
nương biết nhất định sẽ rất vui." Nàng đỡ hắn tới giường, giúp hẳn cởi y
phục, chuẩn bị cho hắn đi ngủ. Đắp chăn cẩn thận cho hắn xong, nàng cho tỳ nữ
lui hết, còn mình lại trở lại bên bàn, thắp đèn tiếp tục kiểm tra sổ sách.
"Này --- ngươi không ngủ
à?"
"Vương gia cứ ngủ trước
đi, lát nữa ta ngủ sau."
"Nhưng mà, hôm nay mẫu hậu
nói, ta với ngươi phải ngủ cùng nhau." Độc Cô Lam Tranh ngồi dậy:
"Ngươi qua đây mau, ngươi không ngủ, ta cũng không được ngủ." Thở
dài: "Thành thân thật là phiền toái."
Nhìn hắn có vẻ muốn dây dưa,
Tần Vũ Lâu không có cách nào, đành phải nghe theo, thổi tắt nến, đến trước
giường cởi xiêm y, buông màn xong liền thuận theo hắn chui vào trong chăn.
Hiểu rõ tình trạng của hắn bây
giờ, nên Tần Vũ Lâu cũng không có gì lo sợ. Ngay cả thê tử là gì hắn cũng không
biết, thì có gì phải nghĩ ngợi.
"Ngươi không được
ngủ." Độc Cô Lam Tranh lay vai nàng nói: "Phải để ta thân mật với
ngươi một chút rồi mới ngủ được."
Tần Vũ Lâu cả kinh: "Ngươi
muốn làm gì?"
Ánh trăng bàng bạc khẽ soi qua
màn, có phải là muốn trêu chọc lòng người hay không.
"Hôm nay mẫu hậu nói,
trước khi ngủ phải hôn vào miệng ngươi mới được." Lam Tranh nói:
"Ngươi mau đứng lên, ngươi như vậy ta không nhìn rõ miệng ngươi ở chỗ
nào."
Trời ạ, Hoàng hậu thật là làm
khó người mà, quanh co lòng vòng lại đi dạy dỗ tên ngốc này cái chuyện này nọ.
Tần Vũ Lâu tâm trạng rối bời, kinh hoảng nhìn chằm chằm Lam Tranh: "Vương
gia trước kia có từng hôn ai chưa?"
"Đừng nói nhảm nhiều nữa!
Ta mệt rồi." Dứt lời, Độc Cô Lam Tranh tiến đến trước mặt nàng, ấn nhẹ vào
môi nàng một cái rồi nằm xuống.
Nhanh chóng đoạt mất nụ hôn đầu
tiên của Tần Vũ Lâu vẫn đang ngẩn ngơ ngồi đó.
Nụ hôn đầu tiên, cứ như vậy mà
mất đi…