"Ta nói thật mà, có gì sai
đâu, làm gì mà hét lên vậy?" Vũ Lâu nói.
"Nàng thành thật, rất
thành thật. Nàng sợ ta sống quá lâu, nên chỉ hận không thể chọc cho ta tức chết
đi phải không."
Mặt Vũ Lâu không chút thay đổi:
"Nếu đã thổ lộ tình cảm thì phải nói thật lòng, dù không muốn nghe cũng
phải nhịn, tránh cho việc giờ không hiểu nhau, lại mang lại tai họa về
sau."
Tuy nàng nói không sai, nhưng
nàng đã biết rõ tình cảm của hắn, lại còn nói có cảm tình với nam nhân khác,
không phải muốn chọc tức hắn thì là gì.
Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhẫn
nhịn!
Không được, không nhịn được.
Lam Tranh dứt khoát không khoan nhượng: "Ta cũng nói thật, ta vẫn muốn
giết cha nàng."
Vừa nói xong, mặt Vũ Lâu lập
tức lạnh xuống, khẽ tránh người rời khỏi hắn.
"Nàng xem nàng đi, ta cũng
nói thật, vì sao nàng lại tức giận?"
"……"
Lam Tranh nhẹ nhàng sán lại,
kéo vai nàng: "Này, không phải nàng nói bây giờ phải thật lòng với nhau,
để tránh tai họa về sau hay sao."
Nàng mỉm cười: "Chúng ta
không có về sau."
Rốt cuộc Lam Tranh cũng không
nhịn nổi nữa, tâm ý của hắn cứ liên tục bị chà đạp, nàng hoàn toàn không đón
nhận, hắn giận dữ: "Nếu đã không có về sau, nàng nằm cùng giường với ta
thế này là sao?"
"Chính ngươi tự mình tìm
đến, ta đâu có giữ ngươi."
Lam Tranh bị giọng điệu lạnh
lẽo của nàng khiến trái tim băng giá. Dù hắn đã tự nhủ mình đừng đau lòng, mặc
kệ nàng có thích hắn hay không, đời này nàng đều không thể chạy thoát khỏi lòng
bàn tay hắn, nhưng hắn vẫn đau lòng không kiềm được, khẽ nuốt nước miếng, hay
là nước mắt… rồi đứng dậy, rời khỏi giường: "Ta không quấy rầy nàng
nữa."
"Ừm."
Lam Tranh nhặt áo khoác của
mình lên mặc vào, trong lòng thì thầm mong nàng sẽ ngăn hắn lại, chỉ cần nàng
có ý giữ lại, hắn sẽ có lý do để làm nũng với nàng. Nhưng tiếc là chờ đến tận
khi hắn mặc quần áo chỉnh tề, búi tóc cũng đã búi gọn lên, nhưng Vũ Lâu vẫn không
hề chú ý đến hắn chút nào cả.
Hắn vừa bước đến cửa, đột nhiên
có tiếng Vũ Lâu gọi: "Lam Tranh……"
Hắn mừng rỡ, nhưng lại làm ra
vẻ bực mình: "Gì?"
"Nhớ đóng cửa cho
chặt."
"……" Hắn cắn răng,
quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
Vũ Lâu quay lưng về phía hắn
nên căn bản là không nhìn thấy vẻ mặt hung thần ác sát đó, chỉ thúc giục:
"Nghe thấy không, bên ngoài lạnh lắm, đừng để gió lùa vào phòng."
"Biết --- rồi ----."
Đi đến cửa, hắn nói: "Vũ
Lâu, ta đi đây, hôm nào ta sẽ lại đến tìm nàng."
"Không cần đến nữa."
Lam Tranh nghe vậy, giận dữ đẩy
cửa đi ra, rồi đóng thật mạnh vào. Chờ hắn đi một lúc, Vũ Lâu đứng dậy xuống
giường, khẽ hé mở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Ngoài trời tuyết phủ trắng xóa,
trắng cả chân trời. Từng bông tuyết như phát sáng trong bóng đêm, nàng nhìn
thấy Lam Tranh đang đứng trong tuyết, hà hơi hơ ấm bàn tay.
Thích đứng thì đứng đi, hắn đâu
phải tên ngốc, thấy lạnh thì tự khắc sẽ rời đi thôi.
Nàng đi đến bên chậu than, khẽ
cời than cho lửa lớn hơn một chút, hơ lửa một hồi, lại nghe tiếng gió Bắc ào ào
thổi ngoài kia.
Không biết hắn đã đi chưa…Chắc
là đi rồi. Hừ, dù không đi thì sao chứ, có bị đông chết cũng là lỗi của hắn.
Nàng ngồi một lúc, đứng dậy hé
cửa sổ nhìn ra, không nhìn thấy hắn đâu nữa. Quả nhiên là đi rồi, Vũ Lâu yên
tâm quay lại giường, lại chợt nhớ ra gì đó. Vội vàng ra mở cửa, vừa mở ra đã
thấy một người đầy tuyết đứng trước mặt nàng.
"Lam Tranh…"
Lam Tranh ôm bả vai run rẩy,
tức giận nói: "Nàng…nàng đúng là…nàng đúng là quá nhẫn tâm, lâu như vậy
---- hắt xì, lâu như vậy mới mở cửa tìm ta."
"……" Vũ Lâu híp
mắt hừ lạnh một tiếng, "ầm" một cái đóng cửa lại.
"Vũ Lâu…" Lam Tranh
bị nhốt bên ngoài: "Nàng…"
Két một tiếng nữa, cánh cửa lại
mở ra, Lam Tranh bị nàng kéo áo túm vào trong phòng: "Thật hết cách với
ngươi, nếu ngươi chết ở đây, không phải ta sẽ bị phụ hoàng, mẫu hậu của ngươi
bắt đem chôn cùng hay sao, ngươi đúng là chỉ giỏi mang phiền toái đến cho
ta."
Nàng cởi xiêm y ướt sũng vì
tuyết của hắn ra, nhưng vừa sờ vào bên trong, thì cả áo lót cũng đều ướt:
"Sao ướt hết cả thế này? Ngươi lăn lộn trong tuyết đấy à?"
"Tuyết rơi nhiều như thế,
đương nhiên là sẽ lọt vào cổ áo rồi."
Vũ Lâu nói: "Cởi hết
ra."
Lam Tranh không nghe: "Đâu
phải nàng muốn thân mật với ta, ta không cởi."
Vũ Lâu lườm hắn một cái khinh
thường, thuận miệng nói: "Đúng, là ta muốn thân mật với ngươi đấy."
Nói xong, cũng không cần biết Lam Tranh có đồng ý không, nàng ấn hắn ngồi xuống
giường, đưa tay cởi áo cho hắn. Lam Tranh trêu ghẹo: "Ái phi, làm gì mà
nóng vội vậy."
"Đứng đắn một chút
đi!" Lột sạch.
Lam Tranh ôm nàng lăn xuống
giường, thân thể hai người sát vào nhau, vô cùng thân thiết. Vũ Lâu kêu lên một
tiếng, đẩy hắn ra: "Lạnh chết đi được, đừng động vào ta. Mau cởi xiêm y ra
đi, nhân lúc trời chưa sáng, hong khô quần áo, ngày mai ngươi còn mặc được, nếu
không, mai ngươi không có quần áo mà mặc đâu."
"Để hộ vệ quay về lấy là
được rồi, không thì, chúng ta nhân cơ hội này, làm một chút chuyện vui vẻ cũng
tốt." Lam Tranh cười tủm tỉm nói, xong lại nhìn thấy vẻ mặt Vũ Lâu u ám,
nhất thời bình tĩnh lại: "…À…Nếu nàng không muốn thì thôi." Mặt xiêm
y ẩm ướt đúng là rất khó chịu, Lam Tranh tự cởi quần áo ra, ngoan ngoãn khoác
chăn ngồi trên giường, nhìn Vũ Lâu đang cầm quần áo hắn hong ra nói:
"Không cần hong đâu, ngày mai đổi bộ khác là được rồi."
"Dù sao cũng phải hong khô
áo lót chút, không thì ngươi định cứ trần truồng như thế chờ người ta mang đồ
mới đến hay sao?"
"Cũng được, nàng ở bên ta
là được."
Vũ Lâu phơi áo lót cho hắn
xong, quậy phá một hồi cũng sắp hết đêm rồi. Mấy ngày nay bị giam trong lao
ngục, nàng không thể ngủ được, vốn nghĩ được thả về sẽ ngủ một giấc thật sâu,
không ngờ lại bị Lam Tranh phá. Nàng ngáp một cái, cũng chẳng thèm nhìn xem hắn
thế nào, vừa nằm xuống giường là ngủ luôn.
Lam Tranh tinh khí tràn trề,
quấy rầy nàng: "Vũ Lâu à, vừa rồi có phải nàng lo cho ta muốn chết
không?"
Đau! Cơ thể không cử động được
nữa. Âm thanh cũng không phát ra được!
"Ta ở y quán nhiều ngày,
cũng học được cả điểm huyệt câm rồi."
Lam Tranh khóc không ra nước
mắt.
"Ngủ đi, mệt quá." Vũ
Lâu nói: "Tuyết rơi…… Tuyết đầu mùa năm trước là lúc ta gả cho
ngươi……" Giọng nói càng lúc càng nhỏ, rồi biến mất hẳn.
Trong lúc mơ màng, huyệt đạo
của Lam Tranh cũng tự giải, lúc có cảm giác, hắn liền ôm luôn lấy Vũ Lâu.
*****
Vũ Lâu nhéo tay hắn: "Dậy
đi."
Lam Tranh ôm chăn xoay người
thầm thì: "Ngủ thêm lúc nữa đi, bên ngoài lạnh như vậy thì làm được gì
đâu."
"Ngươi còn muốn làm Thái
tử mà lười biếng thế này, nếu sau này mà làm vua, chẳng lẽ cả lâm triều ngươi
cũng không làm à."
Lam Tranh nói: "Không lên
triều không có nghĩa là không xử lý quốc sự, phụ hoàng ta lâm triều mỗi ngày,
chỉ trừ ngày nghỉ theo quy định của thái tổ hoặc khi nào thân thể không khỏe,
chứ chưa thấy ông bỏ sót ngày nào, nhưng nàng thấy đấy, ông ấy……"
"Ngươi dám nói xấu Hoàng
thượng, cẩn thận ta đi tố cáo."
"Đi đi, nếu Hoàng thượng
hỏi nàng nghe Huệ vương nói thế khi nào, thì nàng nhớ nói là lúc cởi sạch quần
áo ngủ cùng nhau thì nghe ta nói thế nhé."