(Tên chương này tiếng Hán là Phúc hắc vs Tiếu
diện hổ. Ý là một kẻ nham hiểm, khẩu phật tâm xà í.)
"Cửu ca----"
Tấn vương vừa mới bước đến, Lam
Tranh đã vui vẻ chạy tới trước mặt hắn, kéo ống tay áo hắn nói: "Cửu ca,
đệ nghe tin huynh đã từ Liêu Đông về mấy hôm rồi, sao giờ mới tới thăm
đệ."
Độc Cô Diệp Thành cười:
"Lần trước cung yến, là ai bệnh nên không thể tham gia thế, lại còn trách
huynh à."
Lam Tranh che mồm, chỉ Tần Vũ
Lâu nói: "Đều là do nàng, không tuân thủ nữ tắc, nửa đêm hẹn gặp người
khác, hại đệ rơi xuống ao bị cảm."
Việc xấu trong nhà không nên
truyền ra ngoài, Vũ Lâu lúng túng giải thích: "Đó là gặp…" Chưa kịp
nói hết câu, Lam Tranh đã chen vào: "Hiểu lầm gì chứ, chính ngươi nửa đêm
gặp nam nhân khác, ngươi hồng hạnh xuất tường!"
Được lắm, hắn lại nhớ rõ cả câu
thơ cổ kia nữa. Nàng không nhịn được, có chút bực bội: "Có chuyện gì thì
Vương gia nói với thiếp sau, đừng làm phiền Tấn vương điện hạ." Lam Tranh
không nghe, quay lại trước mặt nàng, chất vấn: "Tần Vũ Lâu, trong lòng
ngươi có nam nhân khác đúng không, có phải hắn tốt hơn ta không?"
Ở trước mặt Độc Cô Diệp Thành,
người đã từng có hôn ước với nàng mà nói những lời này, nàng thật sự vô cùng
xấu hổ, tức giận trừng mắt với Lam Tranh: "Thiếp không có."
"Được lắm, ngươi thề độc
đi, nếu muốn bỏ ta, đi tìm nam nhân khác thì --- thì --- cả nhà chết hết."
"Ngài đừng quậy nữa được không?"
"Không được, không được
--- ngươi mau thề đi, Cửu ca, cửu ca, huynh xem kìa, có phải nàng có tật giật
mình không chứ?"
"Được ---" nhìn hắn
thế kia, hôm nay nhất định không để yên cho nàng rồi: "Ta, Tần Vũ Lâu xin
thề, nếu không tuân thủ nữ tắc, người nhà sẽ chết hết. Vương gia vừa lòng
chưa?"
"Vẫn chưa đủ đâu."
Hắn hừ lạnh, lại quay sang nói với Độc Cô Diệp Thành: "Cửu ca, huynh cũng
nghe thấy rồi nhé, nếu sau này nàng không tuân thủ nữ tắc, huynh phải giúp ta
giết hết hơn một trăm người Tần gia, cả thủ vệ, hay con chó con mèo cũng không
được tha."
"Ha ha, nhất định Cửu ca
sẽ giúp đệ."
Vũ Lâu ném về phía Tấn vương
một ánh mắt chán ghét. Hắn… đã từng nói những lời cợt nhả với nàng như thế, mà
còn dám nói câu này à. Lam Tranh cực kỳ vừa lòng với kết quả này, cười với Vũ
Lâu: "Nhớ nhé, cả nhà ngươi sẽ chết hết đấy."
"Biết rồi!" Câm miệng
lại cho ta nhờ. Trước khi Vũ Lâu không thể khống chế được cảm xúc nữa, Lam
Tranh vội quay sang nói với Độc Cô Diệp Thành: "Cửu ca, huynh đến chơi với
ta đúng không? Chúng ta chơi cờ được không? Không thì huynh dạy ta vài chiêu
đi, nữ nhân này suốt ngày động tay động chân với ta. Ta đánh không lại nàng, để
nàng bắt nạt ta, hừ‼!"
"Không được rồi, hôm nay
Cửu ca tới đây không phải để chơi với đệ, ta có việc muốn nhờ Huệ vương
phi." Tiện thể nhìn xem ngươi qua lần kinh hãi hoảng sợ vừa rồi, có di
chứng gì nặng không.
"Không biết Vương gia muốn
nhờ chuyện gì?" Nàng không hữu hảo hỏi.
"Là thế này, hôm qua Thái
tử điện hạ đưa cho ta một đề thơ, bản vương nghĩ suốt mà cũng vẫn không thấy
vừa lòng. Lại nghe nói Huệ vương phi được mệnh danh là nữ trung Gia Cát, nên
đặc biệt đến đây thỉnh giáo, mong Huệ vương phi ra tay giúp đỡ bản Vương."
Nói xong, liền rút ra một tờ giấy đưa cho Vũ Lâu. Lam Tranh vụt đến đoạt lấy trước
khi Vũ Lâu kịp đón lấy tờ giấy, dí sát vào chóp mũi xem: "Tứ ca thật quá
nhàn rỗi, lại ra đề cổ quái trêu chọc mọi người rồi."
Vũ Lâu thấy bộ dáng nhìn còn
không rõ kia của hắn, cũng không tức nổi, chỉ giật lại tờ giấy, thấy dòng chữ:
[Phong quyển tuyết bồng hàn
điếu bãi, nguyệt huy sương thác lãnh xao thành. Nùng hương tửu phiếm hà bôi
mãn, đạm ảnh mai hoành chỉ trướng thanh.]
Đại khái dịch nghĩa: Gió cuốn tuyết bay lạnh rồi
tan, trăng sáng, sương lạnh xao xác, ly rượu đầy nồng hương mãn nguyện, hình
bóng mai đạm mạc sau màn. (Vụ thơ văn này ta dịch theo ý hiểu, không chuẩn lắm
đâu, cả nhà đại xá, đại xá a :D)
"Thơ đọc ngược xuôi à, đề
này khó đây." Nàng nói.