"Tại sao hắn lại đến
đây?" Lam Tranh nghiến răng nghiến lợi hỏi Phương Bàng.
Phương Bàng đâu biết gì. Cũng
không nghĩ đến khúc mắc trong mối quan hệ giữa Tần Vũ Lâu và hai vị Vương gia,
tiện mồm nói: "Tiểu nhân không biết."
Lam Tranh không buông tha cho
hắn, hung dữ hỏi: "Vì sao Cửu ca ở đây? Có phải ngươi nói cho hắn biết
không?" Phương Bàng vì muốn tự bảo vệ mình, cố gắng suy nghĩ, nói:
"Liệu có phải Tấn vương phái người theo dõi y quán của xá đệ… thấy Tần cô
nương xuất môn nên theo đến không."
Lam Tranh nghe thấy lý do này
mới chịu buông tha hắn, nhưng ánh mắt căm tức nhìn hai người kia thì không rời
đi một chút nào.
Tần Vũ Lâu, quả nhiên là nàng
phản bội ta để lấy lòng Tấn vương. Ta đúng là ngu xuẩn, vì giáo huấn nàng mà ta
khổ sở, rõ ràng đó là kết quả một nữ nhân thủy tính dương hoa như nàng đáng
phải nhận. Từ sau khi nàng rời đi, ta vô cùng đau khổ, vậy mà nàng thì ngược
lại, rời khỏi ta thật nhẹ nhàng, rốt cục vẫn nồng tình mật ý với Tấn vương.
Nàng xem nàng đi, vừa thấy Cửu ca tới là chạy ngay đến, các người nói chuyện
gì? Có phải nàng nói rốt cuộc nàng cũng thoát khỏi Huệ vương, có thể tâm đầu ý
hợp với Tấn vương không? Nhất định là thế, nhất định là thế! Ôi trời ơi! Nàng
còn cười với Tấn vương nữa! Nàng đúng là không biết tuân thủ nữ tắc!
Lam Tranh tức tức tối tối tự
suy diễn, rồi tự mình làm mình tức đến không thở nổi.
Phương Bàng đứng bên cạnh, nhìn
thấy Huệ vương trợn mắt nhìn chằm chằm hai người đứng nói chuyện cách đó không
xa, thầm nghĩ, theo tính cách của Huệ vương, không quậy ầm lên chắc sẽ không
chịu bỏ qua.
"Nàng ---- chờ ----
đó-----"
Ngoài dự kiến của Phương Bàng,
Huệ Vương chỉ khẽ rít lên ba chữ kia qua kẽ răng, rồi vùng vằng đi mất.
Huệ vương đổi tính rồi hay
sao?! Phương Bàng đang buồn bực, nhìn thấy Huệ vương đi được vài bước lại phi
người lên đá thẳng vào cây trụ đỏ ở hành lang gấp khúc, sau đó… chắc là đau
quá, nhảy tưng tưng lên vài cái, khập khiễng đi mất.
"……"
Hắn rất e sợ Phương gia bị kẹp
ở giữa sẽ chịu khổ. Hắn bị Hoàng hậu sai đến khám và chữa bệnh cho Tề Quốc
công, không thấy hiệu quả nên mới đề cử đệ đệ của mình đến. Hắn cũng không chắc
đệ đệ có thể chữa được hay không, nên muốn đến đây xem tình hình thế nào, ai
ngờ giữa đường lại đụng phải Vũ Lâu đang nói chuyện với Tấn vương.
"Phương ngự y -----"
Tần Vũ Lâu nhìn thấy hắn trước. Phương Bàng không có cảm tình với nàng, nữ nhân
này ham mê quyền quý, không cần đệ đệ của mình, đã gả cho Huệ vương còn không
chịu an phận, dây dưa không rõ với Tấn vương.
Phương Bàng lạnh lùng nói:
"Tần cô nương." sau đó quay sang hành lễ với Tấn vương, thầm nghĩ,
Thập đệ của ngài đang oán hận ngài lắm đó.
Vũ Lâu nói: "Chẳng lẽ
trong thiên hạ còn có bệnh gì mà Phương ngự y không thể trị, phải nhờ Phương
Lâm ra tay sao?"
Phương Bàng không vui, nhưng vì
mối quan hệ của hai nhà, vẫn cười cười, hắn vươn tay phải ra trước mặt Vũ Lâu
quơ quơ: "Từ khi mất ngón tay này, y thuật cũng không còn cao nữa."
Nói xong, lại hành lễ với Tấn vương, thản nhiên đi mất.
"Hắn có ý gì vậy?"
Chờ Phương Bàng đi khuất, Diệp Thành mới hỏi.
"À…Chuyện này rất phức
tạp, đừng nói đến nữa."
Sau cơn mưa, ánh mặt trời chiếu
khắp mọi nơi, vẻ u ám mấy ngày trước đều bị xua tan hết, đắm chìm trong ánh
nắng mặt trời, cảm giác thật là sảng khoái.
Vũ Lâu hít sâu một hơi, cười
nói: "Không ngờ lại gặp ngài ở đây."
"Nếu ta nói là ta cố ý tới
gặp nàng, nàng có tin không?" Diệp Thành thản nhiên nói: "Người của
phủ Tề Quốc công cũng không chào đón ta."
Cũng như bọn họ không hề thích
mẫu thân của hắn.
Vũ Lâu cười: "Dù ta có nói
tin hay không tin, thì ngài cũng sẽ cho ta một đáp án khác." Nàng nói tin,
hắn sẽ nói nàng đoán sai thôi.
"Vậy nàng nói không tin là
được rồi."
Vũ Lâu khẽ cười, không nói gì.
Dù sao đây cũng là phủ Tề quốc
công, không thể so với Vương phủ của mình, dù Diệp Thành đang nói chuyện với Vũ
Lâu giả nam, nhưng cũng không dám nhìn thẳng mặt nàng, ánh mắt cữ mãi nhìn đóa
hoa ở đằng xa, nói: "Ta đã phái người đi Liêu Đông, nếu không ai cố tình
hại Tần gia không chịu buông tha, thì việc hủy bỏ lệnh sung quân của họ cũng
không phải chuyện khó."
Vũ Lâu lo lắng: "Nếu có
người cố ý gây khó khăn thì sao? Ví dụ như…" Lam Tranh…Nghĩ đi nghĩ lại,
hắn và mình đã hoàn toàn chấm dứt, chắc sẽ không dây dưa nữa. Nhưng mà, vì hắn
và mình đã chấm dứt, liệu hắn có thẹn quá hóa giận, hoặc là không làm thì thôi,
đã làm thì phải làm đến cùng không? Ngày đó nàng bị hắn làm cho bị thương, vô
cùng đau lòng nên mới nói là mặc kệ sự sống chết của người nhà, nàng cũng phải
rời khỏi hắn. Không biết liệu hắn có động thủ thật không.
"Cũng rất khó nói, nhưng
mà, nếu ta đã đồng ý với nàng, thì ta sẽ cố hết sức."
Vũ Lâu nói: "Đa tạ điện
hạ." Nếu Lam Tranh ngăn cản, Tấn vương lại nghĩ cách cứu viện, vậy thì lại
dấy lên một trận chiến tranh quyền đoạt thế. Rốt cuộc Tấn vương và Lam Tranh,
ai có thể thắng, sóng gió lại nổi lên rồi.
Diệp Thành thấy sắc mặt Vũ Lâu
ủ rũ, tiện mồm nói: "Nếu chỗ ở của Phương Lâm không thoải mái, thì nàng
quay về Tần phủ đi. Ta đã mua lại nhà cửa của nàng rồi, nàng về lúc nào cũng
được."
Vũ Lâu giật mình, hắn vẫn có ý
với nàng. Nàng nghĩ đến thân phận mình, không muốn có ràng buộc gì với hắn nữa,
nếu đã vô tình, thì nên sớm chặt đứt hy vọng của hắn là hơn.
"Điện hạ không cần phải làm
vậy cho ta. Ta không đáng để ngài để tâm như thế." Nàng đã từng được gả
vào hoàng thất, dù có là phế phi, giờ bị đuổi ra khỏi cung, miễn cưỡng cũng coi
là được tự do, nhưng đã không còn hy vọng gì đến chuyện tái giá nữa, chứ đừng
nói đến chuyện lại bước vào phủ thân vương.
Diệp Thành nói: "Để tâm
hay không là chuyện của ta, không phiền Tần cô nương lo lắng."
Vũ Lâu không có cách nào:
"Ta phát hiện ra ngài có rất nhiều điểm giống hắn. Ví dụ như nhiều lúc nói
chuyện đều khiến người ta thực sự rất chán nản."
Diệp Thành không vui khi nghe
thấy tên Lam Tranh, càng không vui khi bị so sánh với hắn: "Nhưng điểm
không giống càng nhiều hơn, ít nhất ta cũng không làm tổn thương đến
nàng." Hắn cười cười tự giễu cợt: "Xem ta này, sao lại nói bậy bạ sau
lưng tình địch thế này không biết."
Vũ Lâu bị hai chữ 'tình địch'
làm chấn động, vội nói: "Xin điện hạ chú ý lời nói!"
"Có gì sai đâu? Tâm ý của
ta, nàng không thể không phát hiện ra."
Vũ Lâu nghĩ lúc này là lúc phải
nói rõ ràng, nghiêm mặt nói: "Vũ Lâu đành phụ thâm tình của điện hạ. Ta
liều chết nói một câu, tuy ta và ngài đã từng có hôn ước, nhưng chuyện này đã
qua lâu rồi, thời gian không thể quay lại, điện hạ nên tìm người khác đi."
Diệp Thành cười: "Cho dù
không có hôn ước, nhìn nàng xinh đẹp, thiện lương như vậy mà bị phu quân gây
tổn thương cho, ta muốn quan tâm, bảo vệ nàng thì có gì là không đúng? Đây cũng
chỉ là chuyện thường tình mà thôi."
Vũ Lâu bị những lời thổ lộ
không chút che giấu nào của hắn làm cho sửng sốt, thoáng đỏ mặt, vội la lên:
"Không được là không được thôi, ta không xứng để lọt vào mắt xanh của điện
hạ."
Diệp Thành nói: "Trong
lòng nàng, vẫn còn nhớ đến Thập đệ sao?"
"Theo luân lý cương
thường, Tần Vũ Lâu ta làm sao có thể một nữ thờ hai chồng, lại là hai huynh đệ
nhà ngài!"
"Ta không để ý đến miệng
lưỡi người đời, thì nàng sợ gì chứ. Ta tin là Lam Tranh đã đuổi nàng đi cũng sẽ
càng không để ý."
Bên tai Vũ Lâu lại thoảng qua
ba chữ Lam Tranh đã nói, nàng buột miệng: "Sao hắn có thể không để tâm
được."
"Nàng có ý gì?"
Đúng lúc này tiếng người hầu
truyền đến: "Điện hạ, lão gia mời ngài vào."