Phương Lâm cúi người nhặt quyển
sách lên: "Ta không dùng đến nên đem tặng cho cô, cô lại còn không cảm
kích."
Vũ Lâu chỉ vào quyển sách đó,
mặt đỏ bừng: "Nhìn bìa thôi là biết vật dâm tà rồi! Sao ngươi lại có mấy
thứ đồ này cơ chứ?" Phương Lâm tiện tay mở ra: "Có người bệnh nặng
gần chết, ta chữa cho hắn, hắn vì cảm kích mà tặng cho ta thứ này, ôi, toàn là
viết về chuyện nam nữ, ta đâu có dùng được, tặng cho ngươi vậy thôi. Sách này
vẽ rất tinh tế, tỉ mỉ, bút pháp này không có mấy người làm được đâu. Cô vừa mới
thành thân xong, ta nghĩ cô có thể dùng được nên đưa cho cô."
"………"
"Cô có lấy không?"
"………"
"Vậy thì thôi."
"Chờ đã!" Vũ Lâu giật
lấy quyển sách, nhét vào tay áo, mặt đỏ tim đập mạnh: "Ta nhận! Đa
tạ!"
"Nghe nói trước kia Huệ
vương rất thông minh, giờ bị biến thành thế này chỉ là ngoài ý muốn, nói vậy,
con của cô và hắn chắc chắn cũng sẽ rất thông minh." Tuy hắn không thích
Huệ vương, nhưng dù sao Huệ vương cũng là phu quân của Vũ Lâu, hắn chỉ có thể
cố gắng mà tác hợp cho hai người. Chia rẽ uyên ương không phải phong cách của
hắn.
Vũ Lâu không muốn bàn luận
chuyện này với hắn, liền đánh trống lảng: "Ngươi dùng nguyên liệu gì để
chế thuốc này vậy?"
Phương Lâm cười giảo hoạt:
"Chắc chắn là cô không muốn biết đâu."
Đã nói, y thuật của hắn rất quỷ
dị, trong đó chắc chắn có ẩn tình gì, biết càng ít càng tốt. Vũ Lâu cũng không
truy hỏi: "Dù sao, cũng cảm ơn ngươi, không biết chi phí trị liệu ngươi muốn
thế nào?"
"Cô đang hạ nhục ta đấy à?
Giao tình của Tần gia và Phương gia đâu phải một sớm một chiều, đây chẳng qua
là tiện tay giúp cô thôi."
Vũ Lâu gật đầu, bỗng nhiên nhớ
ra gì đó: "Sao Tấn vương điện hạ tìm được ngươi?"
Đến lượt Phương Lâm ngạc nhiên:
"Trước kia, Phương gia và Tần gia đều là tôi tớ của Vương thị, tất nhiên
là có biết nhau, mẫu thân của ta đã từng làm nhũ mẫu cho Tấn vương đấy."
Vũ Lâu lắc đầu, cứ như đang đọc
thiên thư: "Sao ta không biết Tần gia có quan hệ với gia tộc quyền thế
Vương thị nhỉ?"
"Ôi trời ơi, nếu không có
mối quan hệ mật thiết này, thì dựa vào cái gì mà cô đòi có hôn ước với Tấn
vương? Sau lại còn được gả cho Huệ vương, con trưởng của Hoàng hậu?"
Phương Lâm nói: "Nếu không phải chắc chắn mười phần là cô sẽ trở thành
Vương phi, thì theo tính cách của Tần đại nhân, cô nghĩ ông ấy có dồn hết tiền
bạc, tinh lực mà dạy dỗ cô như thế không? Cuộc đời của cô đã được định sẵn,
chắc chắn sẽ trở thành phi tử của Hoàng tử Độc Cô thị và Vương thị rồi."
Thì ra tất cả đã được định sẵn
hết, thế mà nàng lại không hề biết gì cả.
"Nếu mẫu phi của Tấn vương
điện hạ cũng xuất thân từ Vương thị, sao cha ta còn bắt ta thành thân với Huệ
vương?"
"Bắt cô thành thân có lẽ
không phải chủ ý của cha cô, mà chắc là mệnh lệnh của Hoàng hậu. Hoàng hậu và
Hiền phi, mẹ của Tấn vương tuy là chị em ruột thịt, nhưng quan hệ rất xấu.
Vương Hiền phi ỷ thế Tấn vương được Hoàng thượng yêu thích, nên khiến cho Hoàng
hậu cảm thấy vị trí của mình bị đe dọa. Sức khỏe của Thái tử không tốt, không
chừng đến lúc đó… Vốn dĩ Hoàng hậu còn có Huệ vương, nhưng năm năm trước Huệ
vương gặp nạn, khiến cho khí thế của Hoàng hậu bỗng chốc sụp đổ. Cuối cùng, do
thân thể Hiền phi không khỏe, nhân lúc người qua đời, Hoàng hậu liền trả thù
Tấn vương, đầu tiên là đoạt lấy Vương phi lẽ ra phải được gả cho hắn, ép thành
thân với con trai mình."
Đến giờ Vũ Lâu mới biết rõ nội
tình, giận dữ nói: "Vậy mà cha ta cũng đồng ý?"
"Không đồng ý thì có thể
làm gì? Tần gia nhà cô vốn bị mắc kẹt giữa Hoàng hậu và Hiền phi. Hiền phi vừa
mất, Hoàng hậu đắc thế, cha cô vì toàn cục mà phải đồng ý, hơn nữa, ca ca cô
lại phạm vào tội chết. Thiên thời địa lợi nhân hòa, đoạt lấy cô từ tay Tấn
vương, gả cho Huệ vương. Vừa đúng lúc Tấn vương vẫn còn ở Liêu Đông không quay
về kịp, vậy là mọi chuyện được an bài."
Nàng chẳng qua chỉ là một thủ
đoạn mà Hoàng hậu dùng để đả kích Tấn vương mà thôi.
Phương Lâm nhiều chuyện xong,
liền dặn dò: "Cô cầm lấy thuốc này, cứ năm ngày bôi một lần là được. Nhớ
kỹ, dù soi gương có thấy thế nào cũng không được hoảng sợ." Vũ Lâu nhận
lấy thuốc mỡ, gật đầu đồng ý. Cáo từ Phương Lâm, trên đường về cứ nghĩ mãi
những lời vừa rồi mà không yên lòng.
Trên xe ngựa, Lam Tranh thấy
nàng có vẻ là lạ, liền hỏi: "Phương Lâm bắt nạt ngươi à?"
Nàng lắc đầu, không muốn nói
chuyện, dựa vào vách xe, ngẩn người. Lam Tranh nhìn nàng, đúng là có chuyện gì
đó rồi.
Về đến phủ, nàng tiện tay vứt
quyển xuân cung đồ mà Phương Lâm vừa tặng lên bàn, đang định tìm chỗ giấu, thì
Phi Lục đi đến, ca ca của Phi Lục vào kinh dự thi, nhưng khách điếm đều đầy
người nên không có chỗ nghỉ ngơi, muốn xin nghỉ nhờ trong Vương phủ. Vũ Lâu
nghe xong cười nói: "Việc nhỏ đó cần gì hỏi ta, nhưng mà, là ca ca của em,
thì ta sẽ đích thân sắp xếp." Nàng đưa Phi Lục đi gặp quản gia, tự mình
phân phó an bài phòng nghỉ cho ca ca của Phi Lục. Sau khi xong việc, chợt nhớ
ra gì đó, vội ba chân bốn cẳng chạy về phòng.
Quả nhiên, vừa vào đã thấy Lam
Tranh đang ngồi ở bàn, lật lật xem quyển sách dâm tà kia, may là dường như hắn
cũng chưa xem nhiều, mới dừng ở trang thứ hai.
Vũ Lâu giật lấy quyển sách, cất
vào tay áo, ngượng ngùng hắng giọng một cái.
"Ta còn chưa xem xong
mà…"
"Không được xem nữa."
Chưa xem xong là tốt rồi. Nhưng
Lam Tranh lại nói tiếp: "Còn có vài trang nữa."
"Còn vài trang thôi?"
"Ta xem ngược mà."
"Sao lại xem ngược?"
"Mặt sau có hình vẽ."
"……"
Bầu không khí vô cùng gượng
gạo.
"Vũ Lâu…"
"Gì thế?" Nàng cảnh
giác.
"Vết thương trên tay ta
đau quá…" Hắn vén tay áo lên, vừa thổi vừa nói: "Đau…"
Hắn vì nàng mà chịu một đao
này, nàng vừa vui vui, lại vừa áy náy, liền đi qua xem vết thương của hắn. Tên
Phương Lâm kia cũng thật to gan, tay của Vương gia mà cũng dám cắt. Lam Tranh
nói: "Vết thương của ta nhỏ như vậy mà ta còn đau thế này, chắc ngươi còn
đau hơn nhiều…"
Vũ Lâu ngạc nhiên, hắn cũng có
lúc biết quan tâm người khác vậy sao, nàng mỉm cười: "Ta không đau."
Lam Tranh có vẻ buồn bã, cảm xúc rất nặng nề, khiến Vũ Lâu tò mò: "Ngươi
sao thế? Sao tự dưng lại không vui vậy?" Lam Tranh lẩm bẩm: "Ta muốn
thu lại lời nói lúc trước."
"Lời nào?"
"Ta đã nói phải nghe lời
ngươi, không bao giờ… quấy rối ngươi nữa…… Nhưng giờ ta đổi ý rồi, ta muốn hôn
nhẹ ngươi một cái…"
Vũ Lâu vội đuổi bọn thị nữ đang
lén cười trộm đi. Chắc hẳn vừa rồi Lam Tranh ngồi xem quyển dâm thư kia nên
trong đầu mới có ý xằng bậy này. Việc đêm qua không thành, Vũ Lâu cũng có chút
hối hận. Đối với nàng mà nói, chuyện này càng để lâu thì càng khổ sở, đau dài
không bằng đau ngắn, nếu đêm qua thuận theo hắn, không phải là đã xong rồi hay
sao.
Nàng liền nắm lấy cơ hội này,
thận trọng từng bước một, lần này ngàn vạn lần không được nổi cáu.
Nàng đưa tay vuốt ve mặt hắn,
trượt xuống cổ, cười dịu dàng với hắn. Nàng có thể cố đến mức này thôi, phần
còn lại, đành dựa vào bản năng của hắn vậy. Chuyện tối hôm qua, những động tác
thành thạo đó của hắn khiến nàng thắc mắc không thôi. Chắc chắn trước khi bị
bệnh, tên này cũng không phải người hiền lành gì, có lẽ đã được luyện tập từ
trước rồi, tối hôm qua dường như đã lôi bản năng quấy rối từ sâu trong trí nhớ
của hắn ra.
Lam Tranh thấy nàng chủ động
hùa theo mình, rất hợp với ý hắn. Ngón tay run run của nàng nhẹ nhẹ chạm vào da
thịt hắn, đi đến đâu liền dấy lên dục hỏa đến đó, khiến hắn như thiêu như đốt,
không có tâm tư trêu đùa nàng nữa, liền trực tiếp ôm nàng lên, bế tới giường,
vừa đi vừa cúi xuống hôn nàng.
Hắn đã chịu dày vò đủ rồi, vội
đưa tay kéo thắt lưng của nàng, kéo váy và tiết khố của nàng xuống. Vũ Lâu giật
mình, sao không phải là cởi áo trước?‼ Lam Tranh đương nhiên là muốn cởi chỗ
trọng điểm trước, khiến nàng muốn chạy cũng không chạy được. Quả nhiên, Vũ Lâu
vừa thoáng có suy nghĩ muốn rút lui, bị hắn kéo tiết khố ra nên không có đường
lui nữa, liền bình tĩnh, dịu dàng hơn.
Nàng đưa tay lên che mắt, che
miệng lại, không dám phát ra tiếng động nào, chỉ sợ mình nhịn không được lại
phát ra tiếng thét chói tai. Hành động của nàng trong mắt Lam Tranh lại mang
một vẻ phong tình khác. Chỉ vài động tác đã cởi ra vạt áo của nàng, kéo cái yếm
rơi xuống, bàn tay như rắn trườn lên vòng eo nhỏ xinh, làn da bóng loáng mịn
màng mỹ lệ, nụ hôn của hắn rơi xuống xương quai xanh của nàng, rồi từ từ xuống
đến bụng.
Cảm giác tê dại như điện giật
nhanh chóng cuốn lấy nàng, không nhịn được khẽ ưm một tiếng, khiến Lam Tranh
tâm thần nhộn nhạo, tách hai chân nàng ra, hai ngón tay khẽ mở đóa hoa, để hắn
có thể thoải mái trêu đùa hoa tâm của nàng.
Vũ Lâu nhớ trước khi xuất giá,
mẹ nàng có dặn, lần đầu sẽ đau, nàng nhẹ nhàng nói với Lam Tranh: "Ngươi
nhẹ nhàng một chút…"
Sau vài lần bị dạy dỗ, Lam
Tranh không dám bỏ qua nguyện vọng của nàng, liền nói: "Ta sẽ từ từ đi
vào, nếu nàng không chịu được, ta sẽ ra ngay."
Nàng cắn môi ngượng ngùng gật
đầu, nhưng tự nàng cũng biết, dù không muốn nàng cũng không thể phản kháng hắn.
Hạ thân của hắn không còn bị
khống chế, liền đẩy vào trong hoa huyệt của nàng, vừa vào được hơn một nửa, cảm
giác ướt át bao bọc khiến hắn nhất thời không chịu nổi. Vừa sợ hãi, vừa lo lắng
khiến nàng đau đớn, muốn dừng lại: "Đau quá, ngươi đi ra đi." Nàng
vặn vẹo người, khiến Lam Tranh thuận thế, đẩy sâu toàn bộ vào trong nàng. Giờ
Vũ Lâu mới biết mình sai rồi, một khi đã đi bước đầu tiên, thì không thể nào
phản kháng được nữa.
Cũng không biết là vì đau, hay
vì cảm giác mình bị lừa, khiến nàng rơi lệ. Lam Tranh dịu dàng hôn lên nước mắt
của nàng, nàng khóc gì chứ, không phải sớm muộn gì nàng cũng là người của ta
hay sao. Hắn hưởng thụ cảm giác được nàng bao bọc, tiến vào xong cũng không vội
vàng, chỉ chậm rãi chậm rãi cọ sát bên trong nàng.
Cảm giác tê dại đã dần thay thế
cho sự đau đớn, thần trí của Vũ Lâu cũng trở nên mơ hồ, vì hô hấp dồn dập khiến
đôi môi anh đào khẽ mở, cuối cùng cũng không biết là nức nở hay rên rỉ, chỉ
biết rằng âm thanh cực kỳ quyến rũ khiến tâm trí hắn rối loạn, đẩy nhanh lên
một chút, trong đầu chỉ thầm nghĩ muốn giữ chặt lấy nàng không rời.
"Tần Vũ Lâu, đời này nàng
chỉ có thể là nữ nhân của Độc Cô Lam Tranh ta!" Hắn thở hổn hển, khẽ nói
bên tai nàng. Vũ Lâu thấy kỳ lạ, vừa muốn hỏi, nhưng thân thể lại bị cảm giác
đâm thủng nháy mắt bao phủ lấy, khiến nàng tê dại. Tiểu huyệt của nàng co rút
mạnh, hắn liền thuận theo, đưa đẩy thêm vài cái rồi thỏa mãn phóng vào sâu
trong người nàng.