Mưa vừa tạnh, nàng nhận được
tin báo Huệ vương ở lại Đông cung chăm sóc Thái tử điện hạ. Vì thế, Vũ Lâu nằm
một mình ngủ suốt một đêm, không có Lam Tranh quậy tới quậy lui bên cạnh, cảm
giác cũng vắng vẻ hơn. Nhưng chất lượng giấc ngủ thì tăng lên rất nhiều, sau
khi ngủ một giấc ngủ an lành, sáng hôm sau, nàng lại chờ Lam Tranh trở về,
nhưng đến tận khi mặt trời xuống núi cũng không thấy có xe hồi phủ. Buổi sáng
ngày thứ ba, nàng mới nhận được tin tức xác thực, Huệ vương ở trong cung chăm
sóc Thái tử, tạm thời sẽ không về.
Nàng lo Thái tử giả vờ bệnh
nặng, giữ hắn lại để gây rắc rối cho hắn, lo như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng
không có ai triệu kiến, nàng không thể tùy tiện vào cung, không gặp được Lam
Tranh. Lo nghĩ mãi, cuối cùng nàng quyết định qua nhờ Độc Cô Diệp Thành giúp
đỡ.
Độc Cô Diệp Thành nhận được bọc
giấy của thị vệ Phủ Huệ vương giao cho, hắn nghi ngờ mở ra, chỉ thấy một phong
thư cùng quyển ≪Luận ngữ≫. Nét chữ trong thư vừa mảnh
vừa đẹp, ý thư đại khái là, Huệ vương ở lại trong cung làm bạn với Thái tử,
nhưng việc học không thể trì hoãn, phiền Tấn vương điện hạ chuyển ≪Luận ngữ≫ cho Huệ
vương, vô cùng cảm tạ.
Độc Cô Diệp Thành biết Vũ Lâu
là nữ tử thông minh, nhanh nhạy, tuyệt đối sẽ không vô lý mà gửi quyển ≪Luận ngữ≫ này, chắc
chắn có ý đồ gì khác. Vì thế hắn xem đi xem lại, tìm mấy lần xem có giấu gì
không, nhưng vẫn không phát hiện được điều gì khác thường. Đến lúc giao cho Lam
Tranh, hắn càng lưu ý biểu hiện của đối phương gấp hai lần bình thường, hắn
muốn nhìn xem trong đó có ẩn ý gì.
Lam Tranh mở giấy bọc ra, vừa
thấy là ≪Luận ngữ≫, chớp mắt cười to.
"Thập đệ, đệ cười gì
thế?"
"Không có gì." Tiểu
dâm phụ này, đang chờ hắn về vuốt ve an ủi sao.
"Đệ muốn chuyển lời gì cho
Vương phi không?"
"Huynh nhắn giùm là ta sẽ
chăm chỉ đọc sách. Còn nữa……" Lam Tranh ghé sát vào tai Diệp Thành:
"Chụtttttttttttttttttttttt ~".
Bị một nam nhân ghé vào tai
chụt một cái, khiến lông tóc Độc Cô Diệp Thành dựng đứng cả, giật thót mình:
"Đệ làm gì thế?"
"Chụtttt, giúp đệ chuyển
cho Vũ Lâu." Hắn cười tủm tỉm.
"………"
***
Từ Đông cung về, Độc Cô Diệp
Thành trực tiếp đến Phủ Huệ vương gặp Huệ vương phi. Tần Vũ Lâu vừa nghe tin
Tấn vương đến, vội chạy ra trước đón hắn, hỏi chuyện của Lam Tranh. Độc Cô Diệp
Thành thấy nàng vội vàng, trong lòng cũng thấy khổ sở: "Bản vương đã đưa
sách cho Huệ vương rồi, Huệ vương nói sẽ chăm chỉ đọc."
"Hắn ở Đông cung có ổn
không? Nhìn có tiều tụy hay buồn bực không vui không?"
"Không. Hắn vui vẻ."
Vũ Lâu thở dài nhẹ nhõm, lễ
phép cười: "Đa tạ Tấn vương điện hạ. Lam Tranh còn nói gì khác không? Như
là bảo nàng không cần lo lắng chẳng hạn.
Độc Cô Diệp Thành nghĩ nghĩ,
nhưng rốt cuộc cũng không thể chuyển đạt lại thứ mà Lam Tranh nhờ hắn, hắn nói:
"Không có."
"A." Vũ Lâu hơi thất
vọng. Tên Lam Tranh đáng chết không tim không phổi!
Vũ Lâu thấy Lam Tranh không
nhắn nhủ gì, tâm tình cũng không tốt, hàn huyên vài câu hợp lễ nghĩa với Độc Cô
Diệp Thành. Nàng phát hiện thái độ của Độc Cô Diệp Thành từ sau khi mặt nàng bị
hủy dung, thái độ cũng bình thường hơn nhiều, nên nghĩ chắc đối phương cũng
không có hứng thú với "nương nương mặt sẹo" này, nàng cầu còn không
được.
Không ngờ hắn lại đột nhiên
nói: "Nếu có thể giúp được việc gì nữa, tiểu vương nguyện ý cống hiến sức
lực vì nương nương."
Vũ Lâu hơi nao nao, rồi cười
nói: "Đâu dám làm phiền ngài thêm nữa, điện hạ đã giúp đỡ ta rất nhiều
rồi, phần ân tình lần này, Tần thị cũng không biết phải đáp lễ thế nào."
"Không cần đáp lễ."
Vũ Lâu chỉ chờ câu này:
"Tốt quá, Tần thị ghi nhớ những lời này của điện hạ." nói rồi đưa tay
gọi hạ nhân: "Tiễn khách."
"……" Độc Cô Diệp
Thành cười lắc đầu: "Nương nương vội vàng như thế có phải vì không muốn bị
nhìn thấy đứng cùng với bản vương không?"
Vũ Lâu cười đến động lòng
người: "Tần thị là gái đã có chồng, không muốn vô công vô chuyện mà xuất
hiện cùng người khác một chỗ, chứ người khác nghĩ hay không cũng không liên
quan gì."
Nàng đã muốn hạ lệnh đuổi
khách, Độc Cô Diệp Thành chỉ có thể đứng dậy cáo từ, nhìn thấy sự thân thiết
của Vũ Lâu và Lam Tranh cũng có thể nhận ra tình cảm của bọn họ đã gần gũi hơn
xưa rất nhiều. Giờ hắn muốn chen một chân vào, chỉ e không có khả năng, nhưng
hắn cũng không hết hy vọng, theo tính cách của Lam Tranh, một ngày nào đó Tần
Vũ Lâu sẽ không chịu nổi hắn. Chỉ cần hắn chờ được, không sợ chờ không đến ngày
gió thổi mây tan.
Tiễn Độc Cô Diệp Thành xong, Vũ
Lâu biết Lam Tranh bình an, trong lòng cũng bớt lo nhiều. Mỗi ngày ngồi ngóng
hắn về. Nàng còn có tin tức quan trọng chưa báo cho hắn, nhưng đã một tháng
rồi, đợi cũng không đợi nổi nữa.
Lẽ nào Lam Tranh không trở lại
nữa.
Tháng bảy, mưa càng ngày càng
nhiều, không khí ẩm ướt vây lấy nàng. Nàng lo lắng phản ứng của Lam Tranh sau
khi biết chuyện, hắn sẽ cảm thấy thế nào? Vừa nghĩ tới bộ dáng si ngốc, lầm
bầm, hoặc cười ha hả, mà tim can nàng đều thấy đau.
Hôm đó nàng đang đánh đàn trong
thư phòng, thấy quản gia mừng rỡ thông báo: "Vương gia đã trở lại."
Nàng lập tức bỏ đàn đó, quay về
tẩm điện, vừa vào cửa đã thấy Lam Tranh nằm úp sấp trên giường.
"Lam Tranh." Nàng vui
mừng gọi hắn.
"Ừ---" Lam Tranh ậm ừ
lên tiếng. Hơn một tháng này, hắn sống cùng Thái tử ca ca âm hiểm giả dối, nói
gì cũng phải suy đi tính lại vài lần, trước sau đều phải chặt chẽ, thật vất vả
tên kia mới khỏe lên, thả cho hắn về.
Vũ Lâu ngồi vào bên giường, đẩy
hắn: "Sao ngươi về mà không phái người về báo một tiếng."
Lam Tranh ngồi dậy, kéo vai
nàng hỏi: "Cửu ca không nhắn lại gì với ngươi sao?"
"Không có……" nàng mù
mờ hỏi: "Ngươi nhờ hắn nhắn gì?"
"Chụttttttttttttttt~"
hắn dán vào mặt nàng hôn nồng nhiệt, cười tủm tỉm nói: "Ta nhờ hắn chuyển
cái này."
Vũ Lâu đỏ mặt: "Người ta
chuyển giúp ngươi mới là lạ."
Cửu ca đương nhiên không dám,
nếu không, nhất định nàng sẽ đánh chết hắn rồi.
"Ngươi cũng không nhận
được……" Lam Tranh ra vẻ thất vọng, nhưng lại ôm luôn lấy cổ nàng, hôn hai
cái: "Nhưng không sao, ta sẽ trả cho ngươi cả vốn lẫn lời." Tuy hắn
mệt mỏi, nhưng khả năng thân mật thì vẫn có, môi hắn chuyển qua môi nàng, khẽ
vuốt ve: "Ta đọc sách rất chăm chỉ, ngươi thưởng gì cho ta nào?"
Không chờ Vũ Lâu trả lời, hắn ôm nàng nằm xuống giường.
Nàng giãy dụa trong ngực hắn:
"Lam Tranh, không được. Ta --- ta---- ta có thai rồi ----"
Lam Tranh vừa nghe, động tác
ngừng ngay lại, kinh ngạc nhìn nàng. Vũ Lâu thấy vẻ mặt hắn dại ra, đáy lòng
trầm xuống.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột
nhiên cười to: "Ta muốn làm phụ thân!" Nói xong, lại xông vào hôn Vũ
Lâu đến khi nàng thở hổn hển mới thôi.
Một tháng này hắn suy nghĩ rất
nhiều, cuối cùng hắn cũng quyết định, trước hết phải giữ nàng bên mình đã.
"Mau để ta sờ xem."
Lam Tranh nói xong, liền đưa tay luồn vào vạt áo nàng, vuốt ve. Vừa chạm đến
làn da mịn màng của nàng, hắn lại chịu không nổi, ghé vào người nàng, khàn
giọng: "Nhịn lâu quá rồi, cho ta……"
Vũ Lâu đẩy hắn: "Không thể
sinh hoạt vợ chồng được."
"Ai nói thế?"
"Nếu ngươi không tin, thì
kêu y quan đến hỏi đi."
Lam Tranh lại nghĩ, khám lại
cũng tốt, ít nhất cũng xác định xem nàng có thai thật hay không, hay lại mừng
hụt. Liền phái ngay người đi gọi y quan trong phủ.
Y quan bắt mạch cho Vũ Lâu một
lúc rồi nói với Lam Tranh: "Chúc mừng Vương gia, nương nương có thai hơn
một tháng rồi."
Hơn một tháng?!
Lam Tranh và Vũ Lâu cùng nhíu
mày.