Diệp Thành vẫn chưa thể chấp
nhận sự thật này: "Sao nàng có thể xác định như vậy? Có phải vì nàng muốn
từ chối ta mà lấy cớ như thế không?" Nhưng hắn nhìn thấy vẻ mặt thống khổ
của Vũ Lâu, trong lòng hắn đã gần như khẳng định, chắc chắn là không phải nàng
đang nói đùa. Tất cả đều là sự thật. Hắn lặng im, tránh ánh mắt của
nàng, một lúc lâu sau mới nói: "Đây là nguyên nhân khiến nàng chọn đập nát
băng tơ để rời khỏi Huệ vương sao?"
Bên ngoài phòng vẫn mưa to gió
lớn, từ đầu hè tới giờ, đây là trận mưa lớn nhất, mát mẻ nhất.
"Dù ta không rời khỏi hắn,
thì cũng sẽ có một ngày, hắn vứt bỏ ta."
"Giờ hắn có biết
không?"
"Biết."
Diệp Thành nói: "Vậy nàng
nghĩ ta không bằng hắn sao? Ta là một tên nam nhân ngu xuẩn, sẽ vứt bỏ nàng khi
biết nàng không thể sinh con sao? Nếu như vậy, thì ngay từ khi nàng gả cho
người khác, ta đã nên chặt đứt hy vọng, không đi tìm nàng nữa rồi. Cũng sẽ
không cứu một nữ nhân đã từng vào giáo phường tư ra. Nếu thật sự phải để lại
con nối dõi tông đường, thiên hạ còn thiếu gì nữ nhân? Ta muốn cưới nàng, chứ
không phải cưới một người chỉ để sinh con."
Vũ Lâu lại nói: "Vậy còn
mười năm, hai mươi năm sau thì sao? Thời gian qua đi, hương sắc phai tàn, không
có con cái, tình cảnh sẽ buồn bã, thê lương đến thế nào. Đến lúc đó, người có
tình cũng thành kẻ phụ lòng, ai sẽ cảm thông, thương hại cho một bà già cô độc
đáng thương?"
"Nàng không tin ta?"
"Ta chỉ không muốn gây
thêm phiền phức cho ngài thôi!" Cảm xúc bị kích động khiến toàn thân nàng
khẽ run lên, Vũ Lâu vịn vào bàn nói: "Lam Tranh nói, chỉ thích mình ta, sẽ
không tìm những nữ nhân khác. Nhưng hắn là con trai trưởng, nếu không có con
nối dõi thì biết làm sao. Nếu hắn thật sự chỉ sủng ái một mình ta, Hoàng hậu
cũng sẽ tạo áp lực với hắn. Ngài cũng biết, hắn và ngài tranh ngôi đoạt vị, hắn
dựa dẫm vào cái gì? Không phải là nhờ có Hoàng hậu đỡ lưng hay sao? Hắn không
thể vì ta mà bất hiếu bất kính với mẫu hậu của hắn được! Ta không muốn nhìn thấy
hắn khổ sở……"
Nàng không kìm được nước mắt,
khẽ đưa tay lên gạt lệ, nói tiếp: "Còn điện hạ nữa, tuy trước kia chúng ta
đã từng có hôn ước, nhưng chuyện đã qua thì là quá khứ. Nếu ngài cưới ta, ngài
không chỉ phải gánh chịu sự nhạo báng của thiên hạ, còn tổn hại đến danh dự của
ngài. Đúng vậy, tuy ngài nói ngài không cần, nhưng làm sao có thể không cần
được chứ?! Ta đã nghe Lam Tranh nói, Hoàng thượng sủng ái nhất chính là Cửu
hoàng tử ngài, ta không muốn vì ta mà làm hỏng ấn tượng của Hoàng thượng đối với
ngài…… Ngài đã giúp ta rất nhiều, làm sao ta có thể hại ngài được?"
Nàng nói một hơi dài, khiến
Diệp Thành nghe xong cũng bối rối không biết nên làm thế nào, nàng càng khóc
càng lớn, hắn biết hôm nay có tranh cãi với nàng cũng không có kết quả gì:
"…… Vũ Lâu, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta sẽ không tạo áp lực với nàng
nữa, tạm thời nàng đừng nghĩ nhiều như vậy……"
"Thật sự xin lỗi, làm điện
hạ khó chịu rồi……" Nàng nhận thấy sự thất lễ của mình: "Mong điện hạ
đừng trách tội."
"Ta làm sao trách tội nàng
được……" Hắn hít một hơi: "Hôm nay ta đến chỉ muốn thăm nàng, xem nàng
tĩnh dưỡng thế nào thôi, cũng không định bức hôn nàng."
Vũ Lâu ậm ừ. Diệp Thành lại
than thở: "Ta sẽ không ép nàng, nếu nàng thật sự hạ quyết tâm, ta sẽ buông
tay…… Không phải ta không đủ yêu nàng, mà là ta thông minh hơn Lam Tranh."
Dứt lời, hắn xoay người đẩy cửa đi.
Tên hộ vệ cuống cuồng hô lên:
"Vương gia, chờ nô tài mở dù, mở dù đã……"
Hắn cứ đội mưa mà đi.
Chờ Tấn vương đi khuất, Vũ Lâu
liền buông người xuống ghế, nhìn lên ánh nến chập chờn nói: "Nếu Tấn vương
buông tay, Phi Lục, vài ngày nữa, chúng ta về quê Hoa Đình thôi."
Phi Lục lại không tin: "Dù
Tấn vương buông tay, nhưng thế nào Huệ vương cũng tìm được ngài. Chúng ta có
thể rời đi được sao?"
Phi Lục vừa nói xong, tâm trạng
Vũ Lâu lại trở nên căng thẳng, cô thấy sắc mặt tiểu thư khó coi, vội vàng chữa
lại: "Cũng không phải là không thể, dù sao thì bây giờ Huệ vương cũng
không biết chúng ta ở đâu, nhờ Tấn vương điện hạ đưa chúng ta ra khỏi kinh
thành là được, thiên hạ rộng lớn thế này, chỉ cần mai danh ẩn tích ba năm, năm
năm, thì còn ai nhớ rõ chúng ta nữa."
Sắc mặt Vũ Lâu vẫn không tốt
lên được, cơm chiều nàng cũng không muốn ăn, tắt đèn đi ngủ sớm.
Chớp mắt đã gần tới đêm thất
tịch. Vũ Lâu vẫn ổn, chịu đựng được sự cô đơn, tĩnh lặng. Nhưng Phi Lục thì
khác, cô cảm thấy tiểu viện này buồn đến phát ốm lên, chỉ muốn ra ngoài dạo
chơi. Thấy tiểu thư cả ngày cũng không bước ra khỏi phòng, sợ nàng ôm ấp tâm
sự, tâm trạng không thoải mái, nên đánh liều khuyên bảo Vũ Lâu ra ngoài giải
sầu.
Qua nửa tháng tĩnh dưỡng, cảm
xúc của Vũ Lâu cũng tốt hơn rất nhiều. Nghe Phi Lục nói xong, nàng cũng có ý
muốn ra ngoài, nhưng chỉ lo Lam Tranh tìm được nàng. Phi Lục hiểu sự băn khoăn
của nàng, nói: "Tiểu thư, người đừng lo, trên đường phố nhiều người dạo
chơi như vậy, làm sao Vương gia tìm thấy chúng ta được. Người người đi lại tấp
nập, đều là những thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, mấy tên hộ vệ chỉ nhìn thôi
cũng đủ hoa mắt rồi. Ôi, nhưng mà, tiểu thư nhà ta xinh đẹp thế này, cũng dễ
thấy lắm đây."
Vũ Lâu khẽ cười: "Đừng có
nịnh bợ."
"Tiểu thư, người mà cười
lên, thì không phải là em nịnh bợ đâu nhé." Phi Lục cười nói: "Đêm
mai là đêm thất tịch rồi, có chợ hoa, có cả pháo hoa nữa, chúng ta đi xem
nhé."
"Đi ra ngoài giải sầu cũng
tốt." Trước khi xuất giá, mỗi năm, vào đêm thất tịch, nàng cũng hay cùng
Phi Lục ra ngoài dạo chơi.
Phi Lục cười nói: "Tốt
quá, để em đi pha nước ô mai để người uống cho đỡ nóng."
Phi Lục ra khỏi phòng, đi tới
cửa sau của tiểu viện, vỗ vỗ tay, thấp giọng nói: "Đêm mai tiểu thư muốn
ra ngoài đi dạo, tâm trạng của người không tốt lắm, không nên gặp mặt Vương
gia, ngươi nói Vương gia chờ đợi thêm một thời gian."
Tiếng vỗ tay đáp lại vang lên
ngoài cửa, như tỏ ý đã nghe thấy rồi.
Phi Lục thở dài, ôi, làm mật
thám nằm vùng cũng không dễ dàng gì.
***
Ánh chiều tà buông xuống, mọi
người tụ tập bên hồ đều đang đốt pháo hoa, những bông pháo bay lên, nở ra ở
giữa sông, tạo thành một phong cảnh hư ảo, tươi đẹp, cảm giác mơ hồ khiến người
ta như lạc vào thế giới khác.
Mỗi lần châm ngòi, Phi Lục đều
bắt Vũ Lâu hét to lên: Đẹp quá, đẹp quá.
Phong cảnh mơ mộng này khiến
cho thần kinh đã nhiều ngày chịu áp lực của nàng được thả lỏng. Nàng mỉm cười
chìm đắm trong ánh sáng bàng bạc của pháo hoa, không muốn dời mắt dù chỉ một
giây. Nàng sợ khi pháo hoa tan hết, nỗi lo lắng, phiền muộn lại quay lại bám
lấy nàng.
Những gì đẹp đẽ đều rất chóng
tàn, chỉ một lát sau, nàng đã đốt hết pháo hoa.
"Tiểu thư, chúng ta đi dạo
phố đi." Phi Lục cầm quạt tròn chỉ về phía trước: "Ở đình ngũ giác
bên kia có người lập đàn bái tế Chức nữ nương nương, chúng ta cũng qua đó lạy
một cái, rồi đi qua hoa viên ngắm cảnh."
Vũ Lâu cười: "Em cũng lên
kế hoạch hết rồi đấy nhỉ."
Phi Lục lè lưỡi, cười nói:
"Còn không phải là vì Phi Lục thấy tiểu thư mệt mỏi, nên thay người sắp
xếp cẩn thận, để người đỡ phải lo lắng sao."
Trên chiếc bàn đá nhỏ giữa đình
ngũ giác chỉ bày một lư hương nhỏ, xung quanh là các loại hoa tươi, các cô gái
ở đó đều chuẩn bị tốt cho việc tế bái, thấy có người tới, các nàng cũng không
quan tâm là quen hay lạ, đều cười tươi kéo vào trong để gia nhập nhóm các nàng.
Vũ Lâu và Phi Lục cũng nhanh chóng nhập nhóm. Sau khi mọi người quỳ xuống, cô
gái đứng đầu bắt đầu hướng dẫn mọi người lễ bái.
Phi Lục nhỏ giọng nói: "Tiểu
thư, người mau ước đi. Nghe nói ở đây rất thiêng, nên mới có nhiều người tới
bái lạy như vậy."
Vũ Lâu chắp tay trước ngực,
nàng thật sự có tâm nguyện muốn được thực hiện.
Nàng cầu mong cho cha mẹ, ca
ca, chị dâu cùng đứa cháu nhỏ có thể chạy thoát.
Còn nữa, nàng cầu cho Lam Tranh
quên nàng, vĩnh viễn không tìm thấy nàng……