Vũ Lâu mở thư ra, chỉ thấy bên
trên viết một đơn thuốc, cuối thư có lời nhắn của Phương Lâm: "Ta không
dám cam đoan sẽ chữa khỏi cho cô, nhưng nếu cô tin ta thì cứ thử xem."
Phương Lâm đã đóng cửa y quán,
vân du thiên hạ. Trước khi đi, hắn viết đơn thuốc này, để lại cho nàng. Vốn là
giao cho tiểu nhị để đưa đi Liêu Đông, nhưng trên đường đi, tiểu nhị kia biết
được Tần Vũ Lâu bị phạt vào giáo phường, không dám hành động thiếu suy nghĩ,
chờ mấy ngày, cuối cùng cũng đợi được cơ hội Huệ vương đón Tần Vũ Lâu trở về,
nên vội vàng đem đơn thuốc tới.
Chữa ngựa chết thành ngựa sống
sao? Nàng đã thế này rồi, có gì sai sót cũng không thể tệ hơn hiện tại được
nữa. Vũ Lâu ghi ra phần đơn thuốc của Phương Lâm, đưa cho quản gia, nhờ ông bốc
thuốc giùm. Trước kia quản gia đã chịu ơn của Vũ Lâu, đang muốn hồi báo nên vội
vàng xuất môn, gọi một nô bộc đi tới hiệu thuốc bắc bốc thuốc.
Vũ Lâu không muốn nói cho Lam
Tranh biết chuyện này, nên chỉ vụng trộm làm, ngay cả Phi Lục cũng không nói.
Sau khi dược liệu được mua về,
nàng lén lút xuống phòng bếp sắc thuốc.
Lam Tranh vừa tiến cung về liền
đi tìm Vũ Lâu, nhưng trong sương phòng lại không thấy bóng dáng nàng đâu, hắn
quay sang hỏi Phi Lục. Tuy Vũ Lâu đã yêu cầu Phi Lục không được lộ ra tung tích
của nàng, nhưng Vương gia vừa hỏi, Phi Lục đã thốt ra: "Ở phòng bếp ạ."
"Ở đó làm gì?"
"Nô tỳ không biết, chắc là
tiểu thư đói bụng."
"Đói?" Lam Tranh liếc
mắt nhìn Phi Lục: "Nếu đói, sao ngươi không đi làm đồ ăn cho nàng, lại để
nàng tự đi?"
"Nô tỳ đáng chết."
Lam Tranh xoay người đi ra
ngoài tìm Vũ Lâu. Hắn cố ý bước thật nhẹ, muốn lén lút đến gần nàng. Vũ Lâu
ngồi trên ghế nhỏ, hai tay chống cằm nhìn siêu sắc thuốc, thầm nghĩ, thuốc này
thật sự có thể trị bệnh của mình sao? Nếu có thể chữa khỏi, thì phải mất bao
lâu…… Ôi, đừng nghĩ nữa, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, đừng ôm hy
vọng hão huyền là hơn, cứ uống thôi, ra sao thì ra.
"A!"
Một tiếng hét lớn truyền
đến từ sau lưng khiến Vũ Lâu giật nảy người, đứng bật dậy, thấy Lam Tranh cười
hì hì đứng sau mình, nàng tức giận lấy cây quạt đang quạt lò ném hắn: "Làm
ta sợ muốn chết, người nào mà bị bệnh tim thì có khi bị ngươi hù chết luôn
rồi!"
"Không phải nàng có tật
giật mình hay sao, thành thật khai ra xem nào, nàng làm gì ở đây thế?" Lam
Tranh mở siêu sắc thuốc ra, một mùi thuốc Đông y nồng nặc khiến hắn vội đậy nắp
lại, bịt mũi hỏi nàng: "Cái gì thế này?"
Vũ Lâu nói: "Ta vừa sợ
nóng, vừa sợ lạnh, nên bốc thang thuốc điều trị thân thể một chút."
"Đại phu nào bốc thuốc cho
nàng?" Trước kia nàng chịu khổ cũng liên quan đến dược vật, nên hắn cực kỳ
cẩn thận.
Vũ Lâu chỉ chỉ mình:
"Ta."
Lam Tranh nói: "Ôi, nàng
vùi đầu vào sách vở theo cái tên đại phu Mông Cổ Phương Lâm kia vài ngày mà đã
tự coi mình là đại phu rồi à?"
"Lúc ta còn ở Liêu Đông
cũng đã bốc thuốc uống rồi, nếu không bị bắt về kinh thành thì có lẽ cũng đã có
hiệu quả. Nếu ngươi tốt với ta, thì đừng gây phiền thêm cho ta nữa."
Lam Tranh bị chỉ trích, thấp
giọng nói: "Ta đã biết lỗi rồi, nàng cũng đừng nói lại nữa."
Vũ Lâu liếc nhìn hắn một cái
rồi tiếp tục quạt lò sắc thuốc.
"Để hạ nhân làm đi, nàng
quay về với ta." Lam Tranh mạnh mẽ kéo Vũ Lâu ra khỏi phòng bếp, trở lại
phòng ngủ của mình, nói: "Từ nay về sau chúng ta sẽ ở đây." Vũ Lâu
nhìn phòng ngủ quen thuộc, trong lòng cũng có rất nhiều cảm xúc. Lam Tranh thấy
nàng có vẻ xúc động, bắt lấy cơ hội áp dụng biện pháp đánh vào tâm lý: "Ở
đây chúng ta đã từng có một đứa con…… Tuy con đã mất, nhưng chúng ta lại sinh
một đứa nữa, được không?"
Trong lòng Vũ Lâu vô cùng đau
đớn, mũi nàng cay xè: "Ngươi nói dễ nghe thật đấy……"
Một tay Lam Tranh ôm ngang hông
nàng, tay kia chỉ thẳng hai ngón tay lên trời nói: "Ta thề, lần này ta
không chỉ nói dễ nghe, mà cũng sẽ làm thật tốt. Nếu không……" Hắn cứ tưởng
Vũ Lâu sẽ lấy ngón tay trỏ đặt lên môi hắn mà nói trước: "Đừng thề, ta tin
chàng!" Không ngờ Vũ Lâu chỉ nhướng mắt chờ hắn nói tiếp.
"Nếu không……" Hắn
hắng giọng một cái nói: "Bị sét đánh trúng đầu."
"Người trong thiên hạ vi
phạm lời thề, phụ lòng người ta nhiều như vậy, đâu thấy sét đánh chết ai! Không
có thành ý."
"Vậy…… chà…… phạt xuống địa
ngục vậy!"
"Ngươi làm chuyện xấu
nhiều như vậy, đương nhiên là phải xuống địa ngục!"
"Nàng nói xem nào."
"Kiếp sau làm thái
giám." Vũ Lâu nói: "Cho dù có tìm được cung nữ yêu thích, cung nữ kia
cũng vứt bỏ ngươi, đi theo tên thái giám khác."
"Này! Nàng đâu cần phải ác
độc thế chứ." Lam Tranh xoa xoa má nàng, cằm gác lên vai nàng nói:
"Lúc trước ta đã thề là kiếp sau sẽ đi tìm nàng rồi, nàng muốn ta thề thế
này, chẳng phải là khổ cho nàng hay sao."
Đang lúc hai người lôi kéo ầm
ĩ, thì Phi Lục bê chén thuốc đã sắc xong đi vào: "Tiểu thư, thuốc sắc xong
rồi." Nàng đặt bát thuốc lên bàn rồi lui ra ngoài.
Lam Tranh nhìn bát thuốc bốc
khói nghi ngút, cứ thấy quỷ dị thế nào đó, liền tranh trước Vũ Lâu: "Để ta
uống thử xem."
"Sao lại uống thuốc bừa bãi
vậy được! Mau đưa cho ta!"
Lam Tranh ngăn nàng, quay lưng
lại, ngửa cổ uống một hơi. Sau đó chép miệng bình phẩm: "Cũng không đắng
lắm……"
Vũ Lâu nhìn hắn, đột nhiên
hoảng hốt hô lên: "Lam Tranh……"
"Sao thế?" Hắn cảm
giác được một dòng nước ấm chảy ra từ lỗ mũi, đưa tay lên sờ, cả bàn tay đầy
máu đỏ.
"Máu mũi! Lam Tranh, ngươi
chảy máu mũi rồi."
Lam Tranh ngửa đầu nói:
"Ta biết rồi……"
"Không được ngửa đầu, máu
sẽ chảy xuống miệng, làm ngươi sặc bây giờ."
Vũ Lâu đỡ Lam Tranh ngồi vào
ghế, người hơi nghiêng về phía trước, rồi vội vàng chạy đi gọi người mang vụn
băng đến, ướp lạnh khăn để hắn chườm mũi, sau đó cầm bông nhét vào lỗ mũi cho
hắn. Nàng dễ dàng cầm máu cho hắn xong thì y quan được truyền cũng tới, vội
vàng xem mạch cho Vương gia.
Kết luận là, do Vương gia uống
thuốc có tính nóng quá cao nên khiến máu nhất thời lưu thông mạnh quá mà thành.
"Ta đã nói, thuốc này để
trừ tính hàn trong cơ thể, ngươi không nên uống mà."
Lam Tranh nói: "Dược tính
của thứ này cũng quá lớn. Nàng làm như trong người nàng có núi băng ấy."
Vũ Lâu nói: "Không phải ta
có núi băng, mà là nhiệt khí của ngươi quá nhiều, không tin thì để ta uống cho
ngươi xem." Vũ Lâu cầm bát thuốc còn lại lên, uống một hơi hết.
Lam Tranh nhìn chằm chằm nàng,
một khắc sau Vũ Lâu vẫn bình yên vô sự.
Nàng buông bát xuống:
"Thấy chưa."
Lam Tranh buồn bực, rầm rì nói:
"Nàng biết rõ thế còn để ta uống……"
Vũ Lâu tức giận: "Ngươi
nhanh tay như vậy, giành bát thuốc của ta rồi uống ngay, ta có thể cản được hay
sao?!"
Lam Tranh cúi đầu, than thở:
"Nàng mắng ta……"
Vũ Lâu cầm tay hắn lên, đét
mạnh vào lòng bàn tay hắn một cái: "Đã biết sai chưa? Cho ngươi lần sau
không dám uống thuốc bừa bãi nữa này!"
Lam Tranh rụt tay về: "Vũ
Lâu ngoan, ta biết sai rồi, nàng đừng đánh ta mà!"
"Cứ lúc nào trách cứ
ngươi, là ngươi lại giả vờ vô tội." Nàng quay đầu, ngồi xuống giường cáu
kỉnh, lườm Lam Tranh một cái.
Thuốc này để chữa bệnh vô sinh
mà ngươi cũng dám uống, chẳng lẽ ngươi cũng muốn mang thai hay sao hả?
Nàng nghĩ đến đây, lại không
kìm được mà nhếch miệng cười.