Tình hình nguy hiểm như chỉ
mành treo chuông, giữa không trung, Vân Triệt vươn người túm được tay Vũ Lâu
vừa rơi xuống vách đá.
Trọng lượng của hai người đều
trông cậy vào mỏm đá nhô ra mà Vân Triệt đang bám vào kia.
Tảng đá đó bị phơi ngoài tuyết
ngày này qua tháng khác, bây giờ còn lạnh hơn cả băng, khiến Vân Triệt cảm nhận
được sâu sắc cái lạnh buốt đến tận xương tủy.
Vũ Lâu nhìn thấy hắn khổ sở
gắng gượng, không khỏi toát mồ hôi lạnh, vực sâu vạn trượng dưới kia lại càng
khiến nàng hoa mắt.
"Cố chịu một chút!"
Vân Triệt cắn răng nói: "Nhất định ta sẽ cứu tỷ lên!"
Hắn cố gắng leo lên trên, nhưng
một tay không thể dùng được nhiều lực. Bỗng Vũ Lâu cảm thấy dưới chân có một
khối nham thạch nhô ra, vội vàng đạp lên: "Dưới chân ta có điểm tựa rồi,
đệ thử lại đi!"
Không có Vũ Lâu làm vướng bận,
Vân Triệt dùng lực nhanh chóng thoát khỏi vách đá, sau đó nhanh tay kéo Vũ Lâu
lên.
Vũ Lâu quỳ trên đất, thở hổn
hển, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, ta cứ tưởng
phải chết ở đây rồi."
"Ta sẽ không để tỷ tỷ chết
ở đây."
Vũ Lâu cảm thấy lời này rất lạ,
nhưng không để nàng kịp nghĩ nhiều, hắn đã đưa tay ra trước mặt nàng: "Cho
tỷ này."
Đúng là một cây thiên táng thảo
màu đen.
Vũ Lâu cẩn thận cầm cây cỏ đó:
"Tốt quá, thật không dám tin là ta thật sự có thể tìm được nó."
Vân Triệt vui mừng cười nói:
"Tìm được nó rồi, vậy là thương thế của tỷ có thể chữa được rồi."
Vũ Lâu cảm thấy rất tội lỗi khi
lừa gạt Vân Triệt: "…… Cái này…… Thật ra……"
Vân Triệt mở to cặp mắt trong
trẻo: "Tỷ tỷ định nói gì?"
Mỗi lần nhìn hắn, nàng lại nhớ
đến Tô Tiêu đã mất, vì thế nàng không dám nhìn nhiều, đành cúi đầu nói:
"Cảm ơn đệ."
"Vì tỷ tỷ, cái này có đáng
gì đâu." Vân Triệt đứng dậy phủi tuyết trên người: "Chúng ta mau
xuống núi thôi. Trời sắp tối rồi, chờ đến khi tối hẳn mà vẫn không xuống núi
được thì nguy to."
Sau khi mặt trời xuống núi,
trên này sẽ trở thành thế giới của dã thú.
Sắc trời càng ngày càng tối, trong
lòng Vũ Lâu cảm thấy rất bất an lo lắng. Quả nhiên, ánh mặt trời vừa tắt, nàng
đã nghe thấy tiếng sói tru. Sợ cả hai người cũng không đủ làm món khai vị cho
lũ sói, nên họ vội vàng chạy thật nhanh ngược lại với hướng phát ra tiếng sói
kêu.
Vân Triệt nắm tay Vũ Lâu, chạy
nhanh như bay. Dù nàng cảm thấy không hay lắm, nhưng giờ phút này cũng không
thể so đo nhiều như vậy, chờ đến khi mệt nhoài dừng lại, thì phát hiện ra hai
người đã ra khỏi rừng rậm, phía chân núi thoáng ẩn thoáng hiện vài ánh nến leo lét.
"Có nhà dân!" Vân
Triệt chỉ về phía ánh nến nói.
Hắn đi trước dò đường, Vũ Lâu
đi sau khẽ dặn: "Đi chậm một chút!"
Giống như năm đó nàng dặn dò
Lam Tranh ngốc nghếch vậy.
"A----"
Bỗng Vân Triệt đi đằng trước
hét lên một tiếng, rồi vội vàng quay lại trốn sau lưng Vũ Lâu, chỉ về phía
trước run rẩy nói: "Đó không phải là ánh nến, mà là lửa ma trơi……"
Vũ Lâu vỗ vỗ lưng hắn nói:
"Đừng sợ, có tỷ tỷ đây rồi."
Vân Triệt run rẩy gật đầu:
"Ừm, có tỷ tỷ ở đây, ta không sợ."
Nàng thoáng hoảng hốt, cảm giác
như quay lại thời điểm mới quen biết Lam Tranh.
"Đừng sợ, cho dù có quỷ đi
chăng nữa, chúng ta không làm chuyện gì xấu, không phải sợ bọn họ. Hơn nữa, con
người đôi khi còn đáng sợ hơn quỷ nhiều." Vũ Lâu an ủi Vân Triệt, cũng là
tự an ủi chính mình.
"Đúng vậy…… Người vẫn là
đáng sợ nhất……" Một giọng nói khàn khàn truyền đến từ đám mộ kia.
Tim Vũ Lâu giật thót, mồ hôi
lạnh chảy ròng ròng, gió lạnh thổi qua, khiến nàng rùng mình run rẩy.
Vân Triệt cũng bị dọa vội ôm
chặt ngang hông nàng.
"Ta không phải quỷ……"
Giọng nói kia truyền đến từ phía sau một bia mộ, một người đàn ông cả người đầy
bùn đất, mặt mày xám ngoét chậm rãi đi ra.
"Tại hạ thật có lỗi, đã
dọa đến các người rồi, mong hai vị lượng thứ."
"Lượng thứ cái mẹ nhà
ngươi!" Khóe mắt Vũ Lâu vẫn còn đọng nước mắt vì vụ hoảng sợ vừa rồi, nên
nói rất thô lỗ: "Ngươi, con mẹ nó, làm gì có ai như ngươi, nửa đêm nửa hôm
trốn sau bia mộ mà nói chuyện."
"Thật sự xin lỗi hai vị,
ta bị kẻ xấu cướp sạch hành trang. Lại bị đánh đến hôn mê, vừa tỉnh lại, nghe
thấy giọng nói của hai người nên bất giác đáp lời." Người nọ đáng thương
nói.
Vũ Lâu tập trung nhìn kỹ, thấy
trên người người kia quả nhiên có vết máu, nhờ ánh trăng, nàng còn nhìn thấy
mặt mũi hắn bầm dập hết.
Vân Triệt trốn sau lưng Vũ Lâu
từ từ nhô đầu ra, nhìn kỹ người kia rồi nói: "Quan Minh?"
Quan Minh ngẩn người, hai mắt
bầm dập cố mở to nhìn Vân Triệt, đột nhiên hô lên: "Thế tử‼!"
"Hai người biết nhau
à?" Vũ Lâu ngạc nhiên: "Đúng là tình cờ thật!"
Quan Minh bổ nhào xuống dưới
chân Vân Triệt, khóc lóc than thở: "Thế tử, Vương phi phái tiểu nhân đến
đón ngài về, ngài quay về cùng tiểu nhân đi. Vương phi còn sai tiểu nhân truyền
lời, Vương phi nói, bà không nên nói những lời này nọ‼!"
Vân Triệt nói: "Không phải
ta không muốn về, mà là Hoàng thượng thật sự không cho ta rời kinh thành."
Quan Minh gạt lệ: "Ngài
đừng nói vậy. Vương phi nhớ ngài đến phát bệnh rồi, ngài quay về đi. Để tiểu
nhân cũng có thể phục mệnh với Vương phi. Vương tướng quân nói đến kinh thành
để hộ tống ngài, cuối cùng là mấy tháng rồi cũng không thấy tin tức gì, nếu
tiểu nhân cũng không thể về nữa, thì sợ là Vương phi sẽ thực sự bệnh nặng
mất."
Vẻ mặt Vân Triệt không chút
thay đổi, khoát tay nói: "Tạm thời ta chưa về được. Ta còn việc chưa làm
xong."
"Thế tử……" Vũ Lâu
không kiềm chế được, nói: "Thứ cho ta nhiều chuyện, nhưng nếu Vương phi vì
nhớ thương ngài mà sinh bệnh, thì ngài vẫn nên về thăm người là hơn."
Vân Triệt nghe xong, cười ha hả
nói: "Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ ở bên cạnh người thân yêu nhất
mà."
Hắn đỡ Quan Minh dậy: "Sao
mẫu thân đại nhân lại chỉ phái một mình ngươi đến?"
Quan Minh ấm ức nói: "Vì
tiểu nhân bị tụt lại phía sau, những người khác đã vào kinh thành từ sáng nay
rồi."
Vân Triệt thở dài: "Ngươi
đúng là ngốc mà, ngốc đến mức ta còn không nỡ chửi nữa. Thế này đi, giờ cửa
thành cũng đóng rồi, phía trước có một ngôi miếu đổ nát, chúng ta vào đó trú
tạm một đêm, ngươi đi kiếm ít củi, gỗ, rồi vào đó tìm chúng ta."
Chờ Quan Minh đi tìm củi, Vân
Triệt và Vũ Lâu đi tới ngôi miếu đổ trú tạm. Vũ Lâu cảm thấy điều kiện ở đây
quá tệ, nhưng Vân Triệt lại cảm thấy rất thú vị: "Đây là lần đầu tiên ta
qua đêm ở nơi hoang vắng thế này. Đúng rồi, có phải trong thoại bản (Tiểu thuyết xưa), thì nữ quỷ hay xuất hiện ở những nơi thế này không?
Tỷ tỷ, tỷ nói xem, đêm nay liệu chúng ta có gặp được các nàng không?"
Vũ Lâu cười: "Không phải
đệ vừa mới sợ quỷ hả, sao giờ còn muốn gặp người ta."
Vân Triệt bĩu môi thấp giọng
than thở: "Có tỷ và Quan Minh ở đây rồi, ta sẽ không sợ."
Đương nhiên là làm gì có quỷ.
Vân Triệt buồn ngủ, sau khi
nhóm lửa lên, trong ngôi miếu hoang cũng ấm dần, hắn dựa vào vai Vũ Lâu, nhắm
mắt ngủ.
Hắn dựa vào nàng như thế, không
hợp với cấp bậc lễ nghĩa, nên Vũ Lâu quay sang ngoắc Quan Minh, ý bảo hắn thay
mình đưa vai cho Thế tử dựa. Nhưng Quan Minh chỉ chỉ bả vai mình, ý nói trên
vai bị thương, rất đau nên không thay nàng được. Vũ Lâu không có cách nào khác,
đành phải để Vân Triệt dựa vào ngủ.
Mí mắt nàng cũng càng ngày càng
nặng, rốt cuộc, nàng mê man thiếp đi.
Ngủ đến nửa đêm, nàng giật mình
tỉnh dậy, thấy chiếc túi đựng thảo dược của mình đang cháy bừng bừng.
Nàng vừa động, Vân Triệt cũng
tỉnh theo.
"Thảo dược ----"
Vân Triệt kêu lên, vươn tay ra
dập lửa.