Nghe Xem ! Là Thời Gian Đang Hát

Chương 17: Chương 17




“Sao gần đây không thấy Tiểu Nhất đến tìm cậu vậy?” Lí Nam vừa thay quần áo vừa hỏi Vương Thiến Thiến đang ngồi chơi PSP đằng kia.

“Học kỳ trước môn vi tích của cậu ấy không phải đã bị rớt à, cho nên học kỳ này cậu ấy thề thốt cố gắng học tập để không rớt nữa, vì vậy mà không có thời gian để ý đến tớ.”

“Gì chứ, chuyện này cũng quá vô lý, sao có thể ném bạn gái của mình, cho dù muốn học, thì hai người cũng cùng nhau học chứ.”

Vương Thiến Thiến vốn muốn nói, đúng vậy, bọn họ đúng là hai người cùng nhau học, vừa mới nói câu “Đúng vậy” vội chuyển đề tài, “Tớ cũng có nói với cậu ấy như vậy, chắc là cậu ấy sợ tớ vất vả, nên kêu tớ ở phòng ngủ nghỉ ngơi.”

Trương Thiên Nhất ở trên mạng quen biết được một anh chàng, vô tình lại học cùng trường, vì thế hai người rất nhanh rơi vào bể tình. Trương Thiên Nhất có bạn trai ở cùng, tất nhiên là không có thời gian để ý Vương Thiến Thiến.

“Cậu lại đi đâu vậy?” Vương Thiến Thiến hỏi Lí Nam.

“Cấp ba lại tụ họp.”

“Tống Nhiên thế nào?”

“Cậu ấy không đi, đến thư viện đọc sách rồi.”

Xem ra Tống Nhiên thật sự định trước khi tốt nghiệp phải xem hết sách trong thư viện, đó thật sự là một ý tưởng lớn lao……

Chơi games một lát, Vương Thiến Thiến lại cảm thấy nhàm chán, mỗi người đều có chuyện để làm, chỉ có cô nhàn rỗi. Hay là buông tha cho Hướng Nghiên, đi tìm người có thể ở bên cô? Không được! Nếu không có gì có thể làm cho cô thích thật lâu, cô muốn nhìn mình đối với Hướng Nghiên rốt cuộc có thể kiên trì được bao lâu.

Ngồi chờ ở chỗ này, sẽ không có tiến triển, nhất định phải hành động! Nghĩ vậy, Vương Thiến Thiến đột nhiên mặc áo khoác vào ra khỏi phòng ngủ, đi lên cầu thang vài bước, gõ cửa phòng ngủ 507.

Mở cửa lại là Triệu Đình, Vương Thiến Thiến không thể né tránh lại bị nhéo, Triệu Đình vừa nhéo vừa nói: “Trước đó lo thi lại, thấy em cũng quên nhéo, cả một kỳ nghỉ không gặp, khuôn mặt nhỏ này, cảm giác vẫn tốt như vậy!”

“Cái đó……….” Vương Thiến Thiến ngắt lời chị ấy, “Em tìm học tỷ Hướng Nghiên.”

“Vào đi.” Giọng của Hướng Nghiên vang lên.

Vương Thiến Thiến vừa vào cửa đã nói: “Học tỷ, học kỳ trước nhờ có chị giúp em ôn tập, em mới không rớt, vì báo đáp học tỷ, em quyết định mời chị ăn cơm.”

“Ôi, không cần khách sáo như vậy….”

“Không được! Nhất định phải mời, chị muốn ăn gì?”

Triệu Đình đột nhiên chen vào nói: “Có mang chị theo không?”

“Có thể chứ…….” Vương Thiến Thiến không tình nguyện nói.

“Ừ……. Vậy cứ đi căn tin ăn chút gì đi.” Hướng Nghiên nói như vậy.

“Sao? Chỉ vậy?” Vương Thiến Thiến có chút thất vọng, bởi vì bữa tối có nến, rượu đỏ, thế giới hai người trong tưởng tượng đều đi ngâm nước nóng. Nhưng nghĩ lại, nếu mang theo chị Triệu Đình, cho dù là có những thứ này, vậy cũng không phải là thế giới hai người được!

Ở trong căn tin ồn ào chật chội ăn xong cơm chiều, Vương Thiến Thiến có chút rầu rĩ không vui, ăn cơm cũng không ngăn được chị Triệu Đình nói chuyện, luôn nghe thấy chị ấy “diễn thuyết”. Sau đó Triệu Đình nhận được một cú điện thoại liền vội vội vàng vàng rời đi, lưu lại hai người Hướng Nghiên và Vương Thiến Thiến.

Hướng Nghiên nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”

“Sao? Đi chỗ nào?” Vương Thiến Thiến lấy lại tinh thần.

“Đi, chị gái dắt em đi xem phim.”

Hai người ngồi xe đi vào trung tâm thành phố, trong rạp chiếu phim chỉ có thể chọn hai bộ phim, một bộ là phim tình cảm, bộ kia là phim kinh dị. Hai đứa con gái cùng nhau xem phim tình cảm hình như hơi….. Cho nên lúc học tỷ đề nghị muốn xem phim kinh dị, Vương Thiến Thiến không chút do dự đồng ý.

Nghĩ thầm lát nữa lúc nhìn đến hình ảnh kinh khủng, cô có thể danh chính ngôn thuận nắm tay học tỷ, thậm chí có thể ôm học tỷ vào ngực trấn an.

Nhưng mà tưởng tượng so với sự thật lúc nào cũng tốt đẹp hơn rất nhiều.

Phim bắt đầu, bạn Vương Thiến Thiến một chốc che mắt, chốc nữa lui vào trong lòng học tỷ. Kết quả ngược lại Hướng Nghiên ôm cô không ngừng trấn an….

Mặc dù sự thật so với tưởng tượng có chút khác biệt, nhưng tóm lại là Vương Thiến Thiến chiếm được tiện nghi, đối với chuyện đó cô hết sức vừa lòng.

Từ rạp chiếu phim đi ra, mặt Vương Thiến Thiến còn hơi đỏ, gió lạnh thổi qua, nhịn không được giật mình một cái. Hướng Nghiên khẽ cười: “Cần phong độ không cần nhiệt độ à? Mau kéo dây kéo lên.”

“Không sao, em không lạnh….” Vương Thiến Thiến đút hai tay vào túi áo, hai má hơi nóng lên.

Vừa rồi trong rạp chiếu phim, học tỷ ôm cô dịu dàng như vậy, cô thật muốn ngẩng đầu hôn chị ấy. Nhưng mà sợ sẽ dọa chị ấy, sợ chị ấy tức giận không để ý tới mình, sợ đến mức so với phim kinh dị còn làm cho cô cảm thấy kinh khủng hơn. Không dám xem phim kinh dị, Hướng Nghiên có thể an ủi cô; nếu Hướng Nghiên không để ý tới cô, còn ai có thể chiếu sáng lên cuộc đời của cô?

Lúc ấy trong lòng của Hướng Nghiên, nghe tiếng tim đập của Hướng Nghiên, ngửi được mùi thơm ngát không biết tên trên người chị ấy, Vương Thiến Thiến nhịn thật sự rất khổ sở.

Cô đưa tay lên xem đồng hồ, kim đồng hồ chỉ 8 giờ 30 phút, “Về không?” Vương Thiến Thiến hỏi.

“Về thôi, trễ chút nữa kí túc xá sẽ khóa rồi.”

“Học tỷ, ngày mai chúng ta đi ăn kem nha?”

“Được, lâu rồi cũng không đi ăn kem đá bào sô-cô-la.”

“Chị cũng thích ăn món này?”

“Đúng thế, từ lúc lên đại học liền bắt đầu thường xuyên đi chỗ đó ăn, chỗ khác đều không làm được hương vị đó.”

“Ngày mai chúng ta cùng đi ăn.”

“Vừa lúc Triệu Đình cũng muốn đi, dẫn theo cậu ấy cùng đi, đúng rồi, còn có bạn trai của em cũng kêu theo đi.”

“Cậu ấy… có việc không thể tới.” Vương Thiến Thiến nghĩ cô nói như vậy, Hướng Nghiên sẽ nói không mang Triệu Đình theo.

Kết quả Hướng Nghiên nói: “Vậy ba chúng ta cùng đi.”

Suy nghĩ một chút, Hướng Nghiên đương nhiên không có lý do gì không mang Triệu Đình theo…. Vương Thiến Thiến quay đầu nhìn xa xa về phía góc đường, vẫy một chiếc taxi đang chạy.

Khuôn viên trường khi đêm xuống yên tĩnh hơn ban ngày rất nhiều, cũng lạnh hơn rất nhiều. Miền Bắc chính là không tốt ở điểm ấy, mỗi khi đến tháng ba, gió liền lớn đến mức không bình thường, tuy rằng nhiệt độ không khí cao hơn mùa đông rất nhiều, nhưng loại gió này càng có lực xuyên thấu hơn so với mùa đông, thường nói: Gió xuân thấu xương, Vương Thiến Thiến thật sự có thể lĩnh hội một phen.

Lúc đang chờ xe trường, Vương Thiến Thiến ngẩng đầu nhìn sao. Tuy rằng lúc trước vào học ở trường này là chuyện ngoài ý muốn, nhưng từ ngày đầu tiên vào đây, cô liền thích nơi này. Các loại hoa cỏ cây cối trong trường này nhiều vô số kể, bất luận đang ở chỗ nào trong khuôn viên trường, luôn luôn có một thảm màu xanh lục hoặc đỏ tươi làm lòng bạn rung động; trường đại học này có diện tích rất rộng, các tòa nhà cũng khác các trường đại học kia rất nhiều, lúc vừa đến, hơi không chú ý một chút sẽ lạc đường ngay; trường đại học này có một bầu trời mê người nhất, ánh nắng chiếu xuống bầu trời xanh một cách lạ thường, ánh sao ban đêm đặc biệt lấp lánh…. Quan trọng nhất, Vương Thiến Thiến ở trong đây gặp được rất nhiều người đáng yêu, cùng người mình thích……..

Bất giác, cô quay đầu nhìn Hướng Nghiên, thấy Hướng Nghiên cũng đang ngửa đầu nhìn trời. Hướng Nghiên nói: “Sao hôm nay rất sáng, thật tốt, mai nhất định là một ngày đẹp trời.”

Khóe miệng Vương Thiến Thiến khẽ cong lên, đứng sóng vai cùng với Hướng Nghiên. Đột nhiên kêu to một tiếng: “A! Sao băng!”

Hướng Nghiên nhìn theo hướng cô chỉ, sau đó cười to: “Mắt gì thế này! Đó rõ ràng là đèn của máy bay.”

Vương Thiến Thiến thè lưỡi, “Vậy sao? Thực đáng tiếc, em còn tưởng là sao băng…”

“Đứa ngốc….”

Vương Thiến Thiến ngơ ngốc cười, em đương nhiên biết đó là đèn máy bay, chẳng qua, là muốn cho chị cười thôi. Chị xem, em chỉ vừa nói như thế, chị cười vui vẻ biết bao nhiêu.

Sao trên trời lấp lánh suốt đêm, cũng không so được với nụ cười bừng sáng của chị. Em thích nhìn thấy bộ dáng của chị khi cười với em…..

.

.

.

Vương Thiến Thiến từ Triệu Đình nghe được sinh nhật của Hướng Nghiên là ngày 30 tháng 3, tính tính ngày, chỉ còn thời gian một tuần để chuẩn bị. Năm ngày trước đó Vương Thiến Thiến dùng để nghĩ tặng món gì, thời gian hai ngày còn lại thì bôn ba vì quà.

Rạng sáng 0 giờ ngày 30 vừa mới qua, Vương Thiến Thiến gửi cho Hướng Nghiên một tin nhắn: Sinh nhật vui vẻ. Hướng Nghiên không đáp, cô nghĩ, chắc là đã ngủ rồi.

Giữa trưa ngày 30, Vương Thiến Thiến kéo Hướng nghiên đi vào tiệm nước gần trường. Bởi vì là thứ tư, người cũng không nhiều, cho nên Vương Thiến Thiến có thể đặt trước một gian phòng dành riêng cho tình nhân.

Hướng Nghiên vừa ngồi xuống, Vương Thiến Thiến liền khẽ nói gì đó với người phục vụ, phục vụ kia hiểu ý cười đi ra. Lát sau, lúc người phục vụ lại quay trở vào, bưng theomột cái bánh sinh nhật. Bánh ngọt kia tuy cũng là bánh sinh nhật, nhưng lại không giống với bánh ngọt thường hay ăn, bởi vì đó là bánh ngọt dùng kem lạnh làm.

Bánh kem mang lên bàn, Hướng Nghiên ngây người, “Thật đẹp…” Nửa ngày chỉ nói một câu như vậy.

Vương Thiến Thiến cắm nến vào cho chị ấy, “Ước nguyện đi.”

Hướng Nghiên cười nhắm mắt lại, lông mi thật dài khe khẽ run. “Xong rồi, có thể thổi nến chưa?”

Vương Thiến Thiến gật đầu, nhẹ nói: “Sinh Nhật vui vẻ.”

“Cám ơn.” Hướng Nghiên cười. Vương Thiến Thiến làm hết mọi thứ vì Hướng Nghiên, so với bạn trai trước của Hướng Nghiên càng có lòng. Hướng Nghiên nghĩ đến, bạn bè làm đến mức này, thật sự rất khó có được.

Buổi tối, Vương Thiến Thiến không ăn cơm với Hướng Nghiên, bởi vì có rất nhiều người ở đó. Lúc trưa làm những chuyện đó, cũng đã đủ rồi. Không cần chị ấy cảm động, chỉ muốn cho chị ấy biết, đối với chuyện của chị ấy cô rất để tâm.

Ban đêm, từ sau khi tắt đèn, Vương Thiến Thiến cách vài phút lại liếc mắt nhìn di động, không biết nhìn được bao nhiêu lần, con số trên màn hình di động cuối cùng cũng đổi thành 23:58. Rất nhanh soạn tin nhắn, gửi đi. Sau đó mới an tâm nhắm mắt ngủ.

Bởi vì là sinh nhật của Hướng Nghiên, cho nên hai người không thường ở lại phòng ngủ kia, ngay ngày hôm nay cũng đều trở về. Lên năm ba, sau này thời gian mọi người ở cùng nhau càng ngày càng ít, tự nhiên tránh không được tán gẫu rất nhiều đề tài, thi nghiên cứu sinh, việc làm, bạn trai, tương lai……

Cho nên lúc Hướng Nghiên nhận được tin nhắn của Vương Thiến Thiến, cô còn chưa ngủ. Vương Thiến Thiến nói: Còn một phút cuối cùng, em muốn nói lại với chị một tiếng sinh nhật vui vẻ. Hướng Nghiên mỉm cười, trả lời lại rất nhanh: Cám ơn, hy vọng năm sau cũng nghe được em nói như vậy.

“Sao Hướng Nghiên không nói gì? Ai gửi tin nhắn tới đó?” Triệu Đình bọn họ vừa rồi đang hỏi chuyện thi nghiên cứu sinh của Hướng Nghiên, đang nói hăng say Hướng Nghiên lại im tiếng, chọ nên Triệu Đình mới hiếu kỳ hỏi một chút.

Hướng Nghiên tắt điện thoại đặt dưới gối, trả lời Triệu Đình: “Không có ai……. Lúc nãy nói đến đâu rồi?”………

Hướng Nghiên thái độ khác thường trả lời tin nhắn nhanh như vậy, Vương Thiến Thiến có loại cảm giác được sủng ái mà lo sợ. Hưng phấn ngồi dậy từ trên giường, “Cộp” một tiếng, không biết quyển sách đặt trên chăn rơi xuống mặt đất từ lúc nào.

“Mau ngủ đi, đừng quậy nữa….” Nguyệt Lượng mơ màng nói.

Vương Thiến Thiến cố nén sự vui sướng trong lòng, chỉ lo vui mừng, lại quên trả lời tin nhắn cho Hướng Nghiên.

Có phải, có thứ gì đó, đang lặng lẽ thay đổi hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.