“Lễ giáng sinh năm nay trùng hợp rơi vào thứ bảy, các cậu đã nghĩ đi đâu chơi chưa?” Lí Nam nằm sấp trên giường dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, cúi đầu xem lịch nói.
Nguyệt Lượng đang lên mạng, ngón tay bay múa trên bàn phím, “Có hẹn người rồi.”
Tống Nhiên nói: “Ba tớ đi công tác, đúng lúc là chuyến bay hôm đó, tớ phải ăn cơm với ba trước, các cậu quyết định chỗ xong trễ một chút tớ mới đến tìm các cậu.”
Vương Thiến Thiến đang chơi games, Lí Nam hỏi cô hai lần cô mới có phản ứng, đột nhiên nhớ lại đêm giáng sinh năm ngoái, vì thế nói: “Trường năm nay không có vũ hội sao?” Chính là ở ngay đêm giáng sinh năm ngoái, cô với Hướng Nghiên ngoéo tay giao hẹn sinh nhật năm nay.
“Vũ hội trong trường chán chết đi được, chúng ta tự đi ra ngoài chơi, đến lúc đó nhà thờ và đường dành riêng cho người đi bộ chắc chắn sẽ rất náo nhiệt. Hay là chúng ta đi chỗ đó đi?” Lí Nam chờ nửa ngày Vương Thiến Thiến cũng không có phản ứng, cậu ấy lặp lại một lần nữa: “Chúng ta đi đường dành riêng cho người đi bộ đi.”
“Ừ, đi.”
“Đúng rồi, kêu Tiểu Nhất luôn, càng nhiều người càng tốt.”
Vương Thiến Thiến im lặng đồng ý, tiếp tục tập trung chơi games. Đương nhiên là cũng phải kêu học tỷ.
Lí Nam xuống giường uống nước, thấy Nguyệt Lượng nhìn màn hình máy tính cười toe toét, liền rón ra rón rén bò lên giường của cậu ấy. Nguyệt Lượng bị làm cho giật mình, lùi lại phía góc tường, “Cậu muốn làm gì?”
“Hôm đó cậu hẹn ai thế? Không phải là cậu độc thân sao? Nhanh như vậy lại có rồi?”
“Ai có?” Vương Thiến Thiến đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn về hai người này.
“Ha ha! Nguyệt Lượng có!” Lí Nam chỉ chỉ Nguyệt Lượng.
“Ai thế?” Vương Thiến Thiến hỏi tiếp.
Nguyệt Lượng tức giận trừng mắt nhìn Vương Thiến Thiến, “Cậu đó!”
Vương Thiến Thiến lập tức giả bộ thẹn thùng úp mặt xuống giường nói: “Thấy ghét, mấy chuyện này sao có thể nói ra trước mặt người khác, mắc cỡ quá.”
Nguyệt Lượng nói tiếp: “Không sao, ngày mai tớ đã chấm dứt rồi.”
“…………….”
Lí Nam vịn lấy thành giường cười đến ngả nghiêng, ngay cả chiếc giường cũng bị rung rinh theo.
“Cậu nhẹ nhàng tí đi, đừng phá hỏng giường tớ, xuống dưới nhanh lên.” Nguyệt Lượng lại rít lên với Lí Nam.
“Vậy cậu nói tớ biết cậu hẹn ai, tớ sẽ xuống ngay.”
“Cha tớ với dì, còn có thể là ai?”
“Thật sao? Thế cậu đang chat với ai? Trò chuyện vui vẻ như vậy.”
“Thật. Không phải cậu hỏi một câu à? Câu sau đó tớ không trả lời, cậu mau xuống nhanh đi.”
“Hứ! Chán chết.” Lí Nam ngượng ngùng quay trở về giường của mình.
Sau khi tắt đèn, Vương Thiến Thiến mơ một giấc mơ. Thay vì nói là giấc mơ, chi bằng nói là những chuyện đã xảy ra trong quá khứ lần lượt tái hiện lại trong đầu giống như một bộ phim. Bắt đầu là lúc cô mơ thấy ngoéo tay với Hướng Nghiên giao hẹn hát chúc mừng sinh nhật cho cô, nhìn thấy hai ngón tay quấn lại cùng nhau, vui vẻ đến cười ra tiếng. Tiếp đó mơ thấy Hướng Nghiên nói “Chị vẫn luôn hy vọng có một người em gái giống như em vậy………”, lại nhìn thấy mình ngồi một mình cô đơn ở bờ sông ném từng viên từng viên sô-cô-la xuống sông, đau lòng vì mình mà khóc lên tiếng. Nhưng kế tiếp, mơ thấy mình thổ lộ thành công với Hướng Nghiên, những ngày ngọt ngào của hai người làm cho cô lại cười. Nhưng lại nhớ đến Hướng Nghiên nói “Chờ chị thi cao học xong rồi nói sau” lại là một tiếng thở dài.
Ban đêm thực yên tĩnh, trên một chiếc giường trong phòng ngủ 407 đột nhiên truyền ra vài tiếng cười, lát sau tiếng cười lại từ từ chuyển thành tiếng khóc. Tiếp theo lại là tiếng cười, cuối cùng biến thành tiếng thở dài thườn thượt.
Những người trên ba chiếc giường còn lại, đều không ngoại lệ rúc đầu vào trong chăn, cuộn thành hình con tôm.
.
.
.
Hình như lễ giáng sinh mỗi năm đều có tuyết rơi, không phải là tuyết lớn bay lả tả, mà là những bông tuyết li ti rơi xuống như bay múa. Giống như bông liễu của mùa xuân, nhẹ nhàng mềm mại, nhưng lại không khó chịu như bông liễu, những bông tuyết này rơi xuống đầu ngón tay lập tức tan mất.
Lúc ăn cơm trưa ở căn tin, Trương Thiên Nhất cầm một quả táo đưa cho Vương Thiến Thiến, dùng giấy gói bao lại quả táo, một màu đỏ au, vừa nhìn đã muốn ăn ngay một miếng. Mỗi năm hễ đến lúc này, các siêu thị và sạp hoa quả đều bán loại quả bình an này (1), thật ra cũng chỉ là một quả táo bình thường, đơn giản là vào ngày đặc biệt như thế này, thêm một lớp giấy gói, liền tăng lên một cấp bậc, giá bán cũng theo đó mà tăng vọt. Sinh viên không lo việc nhà không biết củi gạo đắt, làm gì lại đi bận tâm mấy thứ đó, đều đi mua như phong trào, dường như đã trở thành một thứ trào lưu.
Vương Thiến Thiến cầm quả táo nhìn Trương Thiên Nhất nửa ngày, mới hỏi: “Tặng tớ cái này để làm gì?”
“Không phải tặng cho cậu.”
“Hử?”
Trương Thiên Nhất khẽ cười, “Tớ biết ngay cậu chắc chắn sẽ không học được lãng mạn giống như người ta, nhất định sẽ không đi mua, cho nên tớ mua giúp cậu, không phải muốn tặng cho cậu, mà là để cậu tặng người khác.”
Vương Thiến Thiến nghe xong, mới bừng tỉnh, vỗ vỗ bả vai Trương Thiên Nhất nói: “Anh em tốt! À! Không đúng, chị em tốt!”
Trương Thiên Nhất đang nghe được câu “Anh em tốt” cười tươi rói, nhưng lại nghe được câu dư thừa phía sau nụ cười liền vụt tắt, quay đầu liếc Vương Thiến Thiến một cái: “Cút đi chỗ khác…….”
Lát sau thấy Hướng Nghiên và Triệu Đình đến ăn cơm, Trương Thiên Nhất vội ra hiệu cho Vương Thiến Thiến: “Tới rồi, mau lên!”
Vương Thiến Thiến vừa đứng lên, đột nhiên không biết từ đâu nghe được tiếng của Lí Nam. “Ồ! Táo! Tiểu Nhất, của cậu tặng cho Thiến Thiến à?”
Trương Thiên Nhất buột miệng nói: “Là tự cậu ấy mua.”
Vương Thiến Thiến còn chưa kịp phản ứng, Lí Nam không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cô, cướp mất quả táo đi: “Đúng lúc hôm nay tớ không muốn ăn cơm, cho tớ quả táo này đi.”
“Ấy……..” Trương Thiên Nhất hối hận đến mức muốn cắn lưỡi tự sát, sao tự nhiên lại nói tự Thiến Thiến mua? Nếu là nói của mình tặng, chắc Lí Nam đã không giật lấy rồi?
Đợi đến lúc Vương Thiến Thiến tìm kiếm bóng dáng của Hướng Nghiên, thấy chị ấy cũng đang nhìn về phía cô, Triệu Đình đi xếp hàng, Hướng Nghiên chậm rãi tiến về phía này.
Vương Thiến Thiến định giải thích chuyện Lí Nam giành quả táo vừa rồi, định nói thật ra quả táo đó là cô muốn tặng cho Hướng Nghiên, ai dè bị Lí Nam giật mất. Nhìn thấy Hướng Nghiên càng ngày càng bước tới gần, vội đi lên phía trước vài bước đón tiếp, vừa định mở miệng, liền thấy trong tay Hướng Nghiên đã cầm một quả táo. Là của ai tặng? Những lời giải thích Vương Thiến Thiến đã chuẩn bị xong trong đầu một câu cũng không nói ra.
Hướng Nghiên tất nhiên là thấy lúc nãy Lí Nam cướp lấy quả táo của Vương Thiến Thiến, cho nên Vương Thiến Thiến hai tay trống trơn đứng ở kia cũng không dám ngẩng đầu nhìn mình, vì thế vẻ mặt chị ấy không chút thay đổi nói: “Vừa nãy…….”
Vương Thiến Thiến vội giành nói, “Lí Nam muốn cướp đi, em vốn định đưa cho chị……….”
Hướng Nghiên không hỏi chuyện này nữa, chỉ nói: “Tối nay các em có hoạt động gì?”
“Hình như là muốn đi dạo phố………..”
“Chị cũng đi.” Hướng Nghiên nói xong đưa quả táo trong tay cho Vương Thiến Thiến, “Cái này cho em.”
Sau đó cũng không ngoảnh đầu lại mà bước đi.
Vương Thiến Thiến sửng sốt một lát, mới quay đầu lại đưa tay ra dấu chữ “V” với Trương Thiến Nhất.
Trời nhá nhem tối bắt đầu xuất phát từ trường, Vương Thiến Thiến đi lên lầu tìm Hướng Nghiên, vốn Triệu Đình cũng định đi, ai ngờ đến lúc đó lại có người khác tìm chị ấy, lại không thể từ chối, cho nên đành phải từ chối bọn Vương Thiến Thiến. Lúc Vương Thiến Thiến nghe Triệu Đình nói, một mặt lộ vẻ tiếc nuối, một mặt thầm sung sướng trong lòng. Nếu chị Triệu Đình ở đây, mình không thể ở cạnh Hướng Nghiên, chị gái kia ồn ào cỡ nào…….
Sau khi bốn người Vương Thiến Thiến, Hướng Nghiên, Trương Thiên Nhất, Lí Nam họp mặt với Tống Nhiên tại cổng trung tâm mua sắm, chậm rãi đi theo dòng người.
Gió ban đêm hơi lạnh, nhưng cũng may có những tòa kiến trúc hai bên đường chắn lại, hơn nữa cũng đông người, nên cảm giác không rõ rệt.
Kiến trúc mang phong cách Châu Âu cổ chiếu lại dưới ánh đèn đường, cùng với những bông tuyết nhỏ nhẹ nhàng bay lượn, làm cho người ta có ảo giác đang ở nước ngoài. Từ xa xa, trong nhà thờ truyền ra tiếng nhạc vui tai, có bài “Tiếng chuông ngân”, “Khúc hoan ca” người ta nghe nhiều đến thuộc………….. cũng có rất nhiều bài hát không biết tên.
Thành phố mang đậm văn hóa Châu Âu bên trong này, mỗi lần đến ngày lễ của Phương Tây, liền náo nhiệt hẳn lên. Số người đi dạo phố chúc mừng ở đêm bình an, không ít hơn số người đi đạp thanh vào tết Đoan Ngọ ở mùa hè. Cho dù vào buổi đêm lạnh lẽo như thế này, cho dù dưới thời tiết tràn ngập tuyết như vậy.
Mấy người sóng vai bước tới, thỉnh thoảng Vương Thiến Thiến giơ tay đặt bên miệng hà hơi, sau đó lại đưa tay đặt trở lại túi áo lông. Trương Thiên Nhất thấy thế đang định gỡ bao tay ra đưa cho cô, kết quả Vương Thiến Thiến lại xoay đầu đi nói chuyện với Hướng Nghiên.
Hướng Nghiên cũng để ý thấy Vương Thiến Thiến không mang bao tay, vì thế chia một bao tay đưa cho cô. Vương Thiến Thiến không chút nghĩ ngợi đã nhận lấy, mang vào tay bên phải, sau đó tay trái lại cầm tay phải để trong túi áo khoác của Hướng Nghiên. Rõ ràng là chính cô muốn nắm tay của Hướng Nghiên, ngoài miệng lại cứ khư khư nói: “Học tỷ, đường trơn, chị cẩn thận dưới chân một chút, em đỡ chị.”
Trương Thiên Nhất bĩu môi nghĩ thầm, một tháng trước không phải có người còn hung dữ nói với mình ghét mang bao tay sao?
Chú thích:
(1) Quả bình an: Ở Trung Quốc, quả táo là “bình quả” chữ “bình” đọc giống như chữ “bình” trong bình an. Thế là từ đó tặng táo vào ngày lễ giáng sinh đã trở thành một truyền thống. Trong thời khắc của ngày giáng sinh mà người ta được tặng táo thì biểu thị họ nhận được sự chúc phúc, một năm an bình. Còn nếu như tặng táo cho người yêu của mình ngoài việc chúc người đó bình an còn mong muốn tình yêu giữa hai người bền vững mãi mãi.