Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
“ Cách cách.” Xe ngựa một đường trên quan lộ, thong dong, không chút cản
đường, hai bên hàng bạch đằng xanh xanh khẽ lắc lư trong ánh nắng sớm và gió nhè nhẹ, khí trời yên tĩnh, thượng lộ an tường. Ngồi trong xe ngựa
đi liên tục mấy ngày ghé qua được vài trấn nhỏ, lại đi thêm một đoạn
tĩnh mịch cô liêu cuối cùng cũng đã gần đến kinh thành, Thiên Đô. Vậy ra nàng đã đi cũng đã gần 1 tuần trăng, cũng cùng với Thường đế giao hẹn
sắp bắt đầu rồi.
Ánh mắt nàng khẽ khàng đưa về phía nam nhân
ngồi bên bàn nhỏ, đang vô cùng chuyên chú đọc binh thư, mày kiếm hơi
hếch lên lộ ra vẽ bạo tàn và uy thế, hiếm có nam nhân nào mi lại vừa dài vừa sậm màu như y vậy, ẩn dưới lớp mi rũ xuống vừa đủ đổ một bóng mờ là đôi đồng tử tịch mịch mà sáng trong như một u tuyền thanh khiết trong
đêm minh nguyệt. Ngũ qua tinh tế, vừa có thần thái vừa có phong tao,
đúng là một nam nhân đẹp mắt. Mấy ngày qua, nhìn thế nào y cũng không
giống như có hứng thú với nàng, dục niệm nan khởi, thật khiến một nữ
nhân người gặp người si như nàng cảm thấy thật có nhiều hứng thú.
Thấy có vẻ động tác nhìn chầm chầm của nàng có phần lộ liễu, Thường Đế gấp
lại binh thư để trở lại vào kệ nhỏ bên thành xe ngựa, mi mục động, liền
đem ánh mắt lướt qua nàng, rồi dừng lại bên động tác mân môi đầy trêu
gợi, khóe môi y lại vô thức nhếch lên nụ cười, mỹ nam hề quả nhiên là
khuynh đảo nhân tâm. “ Đến giờ nàng cũng còn chưa nói tâm nguyện của
nàng?” Thấy nàng thất thần như đang suy nghĩ điều gì đó, y liền cất lời.
Trong đầu nàng đang nghĩ đến một người, y vừa hỏi, nàng liền
thu lại thần tình, trong con ngươi khẽ dâng lên một dòng suy tính, nàng
trước giờ chưa hề muốn vòng vo, ý định sớm đã rõ ràng trong đầu, nhưng
làm chuyện gì cũng phải phòng hờ bất trắc, nam nhân này đã là bậc cửu
nguc chí tôn có câu “ Quân vô hí ngôn”, nhưng lòng người hiểm ác “ Vô
độc bất trượng phu” nghi kị vẫn có, nhưng chỉ cần y chịu giữ lời nàng
cũng không ngại nói ra sở cầu của mình. “ Tĩnh vương Thế tử.”
Năm đó sau khi Tiên đế băng hà liền phó thắc giang sơn cho Thái tử vốn
nhiều năm bệnh tình nghiêm trọng, đứng không được, ngồi cũng khó khăn,
sức khỏe nhiều năm chạy chữa y liệu đều không thể nào quật khởi, năm ấy
thái tử đã 15 tuổi, tiền triều cũng có nhiều hoàng đế đăng ngôi còn nhỏ
tuổi hơn, nhưng sức khỏe không trầm trọng như vầy. Trong triều liên tục
dâng tấu chương đòi hoàng đế thiết triều ngự kiến, nhưng lấy bệnh tình
như vậy, chuyện tiến hành đại lễ tân nhậm khó khăn. Nhân cơ hội đó,
Đương triều Lục vương gia Tĩnh Vương, Dạ Kim Quan, liền nhiễu lộng triều cương nhiều lần ép Thái tử lúc bấy giờ đã là Thường đế nhường ngôi.
Thường Thiên năm thứ nhất, Tĩnh vương tạo phản, kéo binh lính bao vây đốt trụi Đông Cung và Điện Càng Long, thái tử được người yểm trợ thành công
thoát khỏi sự vây khốn của binh lính Tĩnh vương. Biệt tích nửa năm, liền có tin Thái Tử đã liên hợp được với Thành Vương, Dạ Minh Thành bào đệ
của tiên hoàng, và đương triều Tể Tướng, Đông Phương Mặc Bắc, không
những thành công chiếm lại quyền hành bắt sống toàn bộ người của Tĩnh
Vương, thuận lợi lên ngôi hoàng đế mà sau đó còn tiếp tục đem binh đi
dẹp loạn ngoại xâm, đánh đến kinh đô Tam quốc khiến cho hoàng đế các
quốc cuối đầu xưng thần, nguyện làm vương thuộc. Chinh chiến mấy năm
liền có thể đại công cáo thành trở về.
Lại nói, chuyện năm đó,
Tĩnh Vương thế tử vốn cùng với Thường đế vốn nên là địch nhân của nhau,
nhưng cố tình, thuở thiếu thời hai người lại là bằng hữu tốt, ngày Tĩnh
vương tạo phản, người đời vốn không biết chính là do Thế tử mở đường cho y trốn thoát. Chuyện sau đó, người ta chỉ biết Tĩnh vương, Tĩnh vương
Thế tử và mưu sĩ của mình đều bị bắt gọn, xử trí như thế nào lại không
nghe nói qua. Người ta đồn rằng lần này Thường Đế trở lại chính là sẽ
đem họ đi xử trảm, tội trạng nặng nề, chỉ e chu di Cửu tộc.
Đã
lâu không nghe thấy danh hào này, lòng Thường đế hơi động, ánh mắt nhìn
lướt qua phía nàng, thấy nàng vẫn như cũ nhu thuận cuối đầu thu bớt vẻ
phong tình mê mị liền cười nhạt trong lòng, hóa ra nàng vẫn còn nhớ tới
'hắn' y còn sợ nàng quên, như vậy thật uổng công y đi chuyến này. “ Nàng là như thế nào can dự tới hắn?” Để Thần nữ nhắc đến tên như vậy, không
biết 'hắn' có cảm thấy vinh hạnh hay không đây. Thật là có phân lượng!
“ Chuyện này thần nữ không thể nói? Chỉ mong Hoàng thượng cấp như
nguyện.” Nàng cúi đầu càng thấp hơn, mi mục liền hạ thùy, giọng nói mềm
mại gần như van xin, êm ái dễ nghe như làm say lòng người.
Lông
mày Thường đế không nhếch lên một chút dầu rằng trong lòng đã đắc chí
không thôi, biểu tình vẫn vân đạm phong khinh không nghe ra vui giận. “
'Hắn' còn sống, nhưng chắc không còn lâu.” Ánh mắt Thường Đế sáng lên
tia sáng lạnh khẽ lướt qua biểu tình của nàng, quả nhiên một tia thất
kinh vừa lướt qua đuôi mắt, nhưng biểu tình của nàng cũng vẫn cố duy trì trầm tĩnh, một mực không để lộ quá nhiều.
Vậy là 'hắn' như lời
đồn của bá tánh sắp bị xử trảm sao? Nhớ đến tiểu tử yếu ớt đáng thương
năm đó, tâm nàng liền hơi động, ánh mắt sủng nước ngẩn lên nhìn chầm
chầm Thường Đế, những giọt nước mắt như châu thoa chực chờ nơi mi mỏng,
trong lòng lại muốn xem thực sự Thường Đế có “ Quân tử xuất ngôn tứ mã
nan truy” không. “ Thần nữ muốn vì Thế tử cầu tình, không biết Hoàng
Thượng có chấp thuận?” Từ lúc A di qua đời, người nàng để ý đến trên đời chỉ còn có mỗi 'hắn', bây giờ người quyết định sinh sát của hắn lại là
y, nàng đành phải phủ phục.
“ Được.” Thường Đế không nói hai lời liền dễ dàng đồng ý, song lại bồi thêm một câu. “ Tội chết có thể thoát nhưng tội sống khó tha.”
“ Ý người?” Tâm nàng hơi chùng xuống không nhịn được hỏi dồn.
Thấy nàng gấp rút như vậy, Thường đế trái lại hiểu rõ đạo ý lại có thể giảng giải cho nàng. “ Tĩnh vương Thế tử dù gì cũng là gia quyến của trọng
phạm triều đình, trẫm có thể vì nàng cầu tình mà bỏ qua cho 'hắn' sống,
nhưng nàng cũng biết năm đó Tĩnh vương soán ngôi, đã đắc tội không biết
bao nhiêu người, 'hắn' có được tha cũng sẽ lại bị đám người đó xử trí.”
Vì để có thể thành công đoạt quyền, Tĩnh vương đã ra tay sát hại không
biết bao nhiêu người, bao nhiêu gia tộc, tộc nhân còn sót lại chỉ hận
không đem trên dưới Tĩnh vương băm thây vạn đoạn, huống hồ còn là trưởng tử độc nhất của lão ta. Chỉ sợ 'hắn' sống không được tiếp một tuần
trăng đã bị sát hại.
Nghe vậy nàng cắn môi, nếu không phải thân
phận nàng đặc thù, vốn không tiện vì 'hắn' thu lưu hay ra mặt, còn có
tiểu tử kia lại có bản tính cương liệt như vậy, hắn sao có thể đồng ý
núp dưới mái hiên của nàng được.
Thấy nàng đắn đo suy nghĩ,
Thường đế liền hài lòng cười, còn không phải y hiểu rõ tính tình của
nàng, còn không hệt như là mấy năm trước đây sao. “ Trừ phi...” Y liền
thuận nước đẩy thuyền chuẩn bị sẵn cho 'hắn' một đường lui. Đây là vì
nàng mà y cho 'hắn' một cơ hội, có thành công có được cơ hội này không
thì lại phải do nàng rồi. “ Nàng lại đây.”
Nghe vậy nàng liền
tiến gần về phía y, mái đầu y lại mờ ám kề sát vành tai nàng thổi khí. “ Vì để tìm ra tung tích Tĩnh vương, kẻ thân cận của 'hắn' đã phản bội hạ Khẩu chân thuật* làm hắn khai ra còn có cấm thuật và ngay cả... của
nàng. Nhưng may là ngay sau đó ta đột vào, kẻ kia đã bị kết liễu, cho
nên ngoài 'hắn' ra mình ra biết được chuyện này.” Nói đến đây y hơi ngập ngừng nhìn bộ ngoại y trắng trong của nàng, hay da thịt ẩn ẩn đang bày
ra trước mắt, lòng đầy gian xảo, lại vô cùng lạnh nhạt cất giọng. “ Mại
sắc cầu sinh. Ta thích nàng ăn vận thế này, nhưng trước mặt ta nàng nên
chân thật một chút.” Nói xong còn cấp cho nàng ánh mắt như biết nói 'Chỉ nàng hiểu ý ta'.
“ ...” Mái đầu nàng cúi gầm, trong lòng âm
thầm cắn môi sỉ vả tên hèn hạ phản chủ, lại liếc qua phía Thường đế,
thấy có vẻ y không nói đùa, dáng vẻ vẫn phong nhã tuấn lãnh, sao nàng
lại thấy y có vẻ hào hứng vậy. “ Thần nữ cung kính không bằng tuân
mệnh.”
Nghe lời nàng nói xong, y lại lấy ra một quyển ngoại thư, tiếp tục đọc, trong lòng âm thầm tính toán nên làm thế nào tiếp.
Đi đến tối, liền đã đến bên ngoài Thiên đô, người đánh xe đưa một lệnh bài cho lính gác thành, hắn liền mở cửa cho họ vào.
(Còn tiếp)