Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm

Chương 16: Chương 16: Chương 7: Giao ước.




Lần thứ hai đến Thiên điện, nàng vẫn như cũ cảm thấy bất thường, chung quanh phù điêu rồng phượng giống như đang nhìn chầm chầm mình, sức nặng vô hình như có một thế lực thần thánh nào đó đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh. Đó là uy thế của bậc vương giả và long khí của người đứng ở ngôi vị cửu ngũ chí tôn, mà biết bao đời Hiên Thiên đế vương tích tụ. Ở một nơi Long khí tụ hội như thế này, đáng lẽ ra nàng không nên bước vào. Nâng mắt nhìn bước phù điêu rồng bay sinh động như thật, nàng lại cảm thấy có gì đó không giống như nàng đoán.

Dẫu cho nàng đã suy nghĩ rất kĩ, vẫn thủy chung không thể hiểu được trong đầu Thường đế đang nghĩ gì, đang suy tính gì, và muốn gì ở nàng, càng nghĩ càng cảm giác giống như nàng đã rơi vào mê võng. Từ lúc nàng đồng ý giao ước với y, thì cả cuộc đời này đều phải gắn chặt với y, giống như có gì đó gắn bó mật thiết và quen thuộc đến không thể tách rời với nàng vậy. Mà cảm giác này ngày qua ngày lại càng lớn, thái độ không rõ ràng và ngập ngừng của y khiến nàng e ngại, suy cho cùng tâm tư đế vương vốn không dễ thăm dò.

Nâng váy lụa, nàng vừa bước vào trong liền nhìn thấy Thường đế như cũ ngồi trên tràng kỉ, gương mặt anh tuấn bất phàm dưới ánh sáng nhật dương hắt nhàn nhạt từ khung cửa sổ càng thu hút người ta nhìn đến rồi thuần phục trước uy nghiêm của đế vương, nghiêm túc và tĩnh lặng, đôi con ngươi sâu như đầm nước, lạnh nhạt và khó đoán vô cùng. Ánh mắt nàng dời sang bên cạnh y, tấu chương so với lần trước dường như đã bớt được đi phân nửa, mà nhìn chúng được xếp gọn gàng ngăn nắp bên tay phải y, hẳn đã phê duyệt xong rồi nên y đang nhàn nhã chơi cờ vây một mình, xung quanh cảnh vật như bị đè nén dưới áp bức của bậc đế vương mà trở nên nhúng nhường bình đạm. Thấy nàng, biểu tình ngưng thần của y liền giản ra một chút, mặt cũng không nâng lên, bạc môi lãnh ngạo chỉ ngắn gọn nói. “ Nàng đến, không cần hành lễ.”

Động tác chuẩn bị phúc thân của nàng liền khựng lại, bóng dáng yểu điệu liền đi đến sau bình phong, lại thay ra trang phục rườm rà mà vận vào y phục phong phiêu thoải mái, vạt áo trễ liền thấy được phía trước tròn trịa, lại chỉ mặt Tống tiết y, áo tiết dài vừa đến đầu gối, bên xẻ tà đến eo lắp ló ra da thịt phấn hồng hai bắp chân, vải vóc mỏng manh che hờ cơ thể yểu điệu. Xong xuôi nàng mới mang hài lụa trắng bước ra ngoài.

Vừa thấy nàng bước ra, Thường đế liền vẫy tay gọi nàng đến chơi cờ cùng mình, nàng liền dễ dàng thuận ý, sở dĩ nàng cũng biết đánh cờ, mà còn đã từng cùng cao nhân chơi qua.

Tuy bản thân sống tại nơi Man vực - cũng được coi như thâm sơn cùng cốc xa lánh thế tục, nhưng là từ khi mở Hoan Nhân quán, tiếp xúc qua biết bao nam nhân, thì cũng biết được không ít, còn có những thứ trò chơi văn nhã nào nàng chưa thử qua đâu. Nàng nhớ rõ hai năm trước, có một vị kì tài kì sĩ từng dừng chân ở Hoan nhân quán của nàng, vốn vị kì nhân chỉ là xin một chút nước uống ven đường, lại bị hiểu lầm thành đám người đến cầu y cầu thực, liền bị đẩy đến mật phòng, hại nàng mất biết bao nhiêu công sức mới có thể thuần phục được người kia, liền được chỉ dạy mọi bí pháp chơi cờ, không những không để bị người khác đánh thua mà đánh càng nhiều lại càng dễ thắng, cuối cùng vị kì nhân kia không còn gì có thể dạy cho nàng được nữa, liền luyến tiếc rời đi, hẹn nàng có duyên gặp lại ắt sẽ tỉ thí một phen.

Ánh mắt dời xuống ván cờ, đôi con ngươi trong sáng còn thoáng có chút tự tin của nàng liền chùng xuống. Thế cờ này không phải là một trong bốn thế cờ khó giải nhất được lưu danh thiên cổ hay sao? Thiên hạ có bốn thế cờ, Quý tụ vi niên, Vạn điểu trùng phương, Phụng Hoàng hỏa vũ, còn có ván cờ này... Người ta gọi đây là thế Song Long biến thế. Hình thế ván cờ nhìn trực diện giống như một con rồng đen lớn với tư thế oai hùng, uốn lượn thành một hình thù kì quặc, nhìn giống như đang cuộn mình ngồi ở giữa bàn cờ, dáng vóc bệ nghễ, lại kín kẽ và mạnh mẽ như tường đồng vách sắt giống như không gì có thể đánh thủng được. Nhưng khi xoay ngang nhìn lại, thì hình thái của bàn cờ lại uốn lượn thành một dáng hình khác, là một con rồng trắng tướng tá oai vệ, thân thể lại trải dài gần như bao trọn xong quanh bàn cờ, lại ở ngay chính giữa, giữa tâm cuộn của thân con rồng đen mà xông một đường ra, giống như đang bay lên. Người nào từng chơi cờ qua đều chắc chắn có nghe đến thế cờ hiểm này, con cờ nào hạ xuống kế tiếp cũng sẽ khiến cho thế cờ song long này biến chuyển mạnh mẽ không ai lường trước được.

Gương mặt nàng liền có chút đăm chiêu, trong đầu suy nghĩ, không rõ tâm tư đế vương. Thường đế mời nàng chơi cờ, nhưng lại cố tình bày ra thế cờ hiểm này, rõ ràng y biết giải được ván cờ này nào phải chuyện dễ, dầu cho năm đó nàng đã giải ra được đi chăng nữa, thì nàng cũng không dại gì mà ra vẻ ta đây thông minh với y, vì nàng dường như nhận ra, ván cờ này để là thử lòng mình.

Quả nhiên, thấy chân mày nàng nhíu chặt, Thường đế liền cười cười mở lời. “ Trẫm làm khó nàng rồi. Qua đây!” Giọng nói của y lúc này bao hàm sự cưng chiều, giống như đối với nữ nhân mình thương yêu mà ôn nhu nói, ngữ âm trầm thấp mà nam tính, dịu dàng mà áp bức, khiến cho nàng thoáng chốc ngây ra vì dường như cũng đã có ai đó thân thuộc với nàng từng gọi nàng trong quá khứ, nhưng rất nhanh nàng lấy lại được thần trí, không dám chần chờ bước xuống đất đi về phía y.

Bàn tay to lớn của đế vương vừa vươn ra liền bắt được tay nàng kéo vào trong ngực, để nàng im ắng ngồi trong lòng mình không động đậy nữa, Thường đế thấy lần này nàng đã nhu thuận hơn trước không vẫy vẫy đòi đi xuống nữa, liền càng thêm dễ nghe nói. “ Nàng ngoan ngoãn như vậy, thật khiến trẫm yêu thích, nếu trẫm lấy ngôi vị hoàng hậu làm quà cưới, nàng liệu có đồng ý gả cho trẫm?” Gương mặt Thường đế lúc này tràn đầy nghiêm túc nhìn nàng, giống như đang muốn tìm trong mắt nàng sự xao động, rồi vừa hài lòng vừa chua xót khi nhận ra một tia bài xich và chán ghét hiện lên trong đôi con ngươi trong thuần của nàng.

Làm hoàng hậu? Gương mặt nàng thoáng chốc cứng lại? Trong tâm một nỗi không cam bất bình dâng lên, hóa ra từ đầu chí cuối nam nhân này luôn lừa nàng lừa đến nàng không hay không biết gì, còn tưởng y là nam tử đại trượng phu nói lời giữ lấy lời. Nếu y đã như vậy thì nàng cũng...

Nhưng tất nhiên, một khi đưa ra chủ ý này Thường đế mặc nhiên nghĩ đến nàng sẽ từ chối, mà y lại không muốn nghe những lời lẽ tự bôi nhọ bản thân của nàng, nên ngay khi nàng vừa định mở lời, y liền lên tiếng trước. “ Nàng hắn biết thế cờ Song long biến thế này, kì thực thế cờ này cũng có một truyền tích về nó.” Truyện kể về thời xa xưa khi một vương triều nọ vừa trường tồn được hơn trăm năm, thì đến đời của một đế vương liền bị gian vương tạo phản soán ngôi, người huynh đệ tin tưởng lại vì ngai vàng mà hủy đi tình huynh đệ, đế vương kia rất giận liền tìm cách giành lại, sau đó khi đế vương đoạt lại được quyền, lại vì vương gia kia cầu xin tha, niệm tình thủ túc, liền để trong phủ vương gia tha cho một người sống, là trưởng nam kẻ vương tử đó.

“ Nào biết trưởng nam kia mang trong mình long khí, liền giống như bạch trong ván cờ này dạo một vòng lớn qua quỷ môn quan liền ngay tại trung tâm của hắc long mà bất ngờ đột phá vòng vây chuyển bại thành thắng, liền đem ván cờ định đoạt.” Vừa nói đế vương liền đặt con cờ trắng vào phía trên của ván cờ, liền đem thế cờ giải một bước. Gương mặt không chút cảm xúc nhìn nàng, giống như không nhìn thấy gương mặt thoắt xanh rồi lại thoắt trắng.

Rõ ràng rồi, thảo nào y năm lần bảy lượt đều làm khó với yêu cầu của nàng, y biết 'hắn' sở hữu long khí, làm sao có thể dễ dàng thả hổ về rừng cho được. Huống hồ...

Thấy này đột nhiên im lặng, Thường đế phá lệ lại trầm giọng cười, mở lời nói thêm. “ Nhưng nàng có biết, vì sao cuối cùng đế vương kia vẫn thắng là vì sao không?” Y lại nhất lên một con cờ đen, đến lượt cờ đen đi.

Nàng nhẹ lắc đầu tỏ ý không hiểu.

Đặt cờ đen xuống nên cạnh vị trí con cờ trắng ban nãy, liền làm một thân bạch long đều đổi màu thành đen*, ván cờ đã định. Ngón tay thon dài của y liền đặt lên cờ đen mà nhẹ giọng nói với nàng. “ Bởi vì đế vương kia nắm được một nữ nhân, nữ nhân trong người có được Phụng huyết.” Nói xong thì hạ xuống ván cờ đã rõ thẳng thua để bày ra bàn cờ mới.

Sau đó nàng liền chơi tiếp với y đến khi trời bên ngoài trăng lên cao. Vì lòng xao động, nàng không thể thắng nỗi ván nào, thấy cũng đến giờ dùng thiện, đế vương chỉ để lại một câu cho nàng liền cho nàng đi. “ Trẫm biết nguyên nhân vì sao nàng lập Hoan Nhân quán, càng muốn nàng vì lời của trẫm mà suy nghĩ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.