Nghênh Hoan Cấm Thuật Mị Nhân Tâm

Chương 19: Chương 19: Chương 8




Không thể không nói, chuyện mà Thường đế cùng nàng giao hẹn, chín phần đã phù hợp với sở thích và năng lực của nàng, có được y ở sau làm chỗ dựa, nàng liền mặc sức tác oai tác quái. Làm gì có nữ nhân nào ban ngày ban mặt dám quyến rũ nam nhân, bại lộ chuyện nội phòng, có thể ngang nhiên dụ dỗ mệnh thần triều đình như nàng đâu, còn là khiến bọn hắn phải phũ phục trước gấu váy màu thạch lựu của nàng, mà nàng lại còn thích cùng nam nhân chơi đùa đây.

Nguyên lai, Thường đế chỉ muốn nàng trợ uy, sớm đem việc tuyển chọn cung phi thành bàn đạp, y không thích trước thiên điện phải nghe đám quần thần ra điều hiểu lý lẽ bắt hắn nạp nữ nhân thân thích làm người bên mình. Đem nàng về cốt lõi là để mấy kẻ kia biết điều mà im ắng lại, vì nàng có khả năng làm cho nam nhân thăng, cũng khiến nam nhân hạ, muốn không có con cái nối dõi tông đường thì cứ thoải mái tìm đến nàng. Nào biết nàng lại dụng chuyện hoan ái này đâu, còn làm vô cùng thành thục, miệng lưỡi các gã chê nàng bẩn, ô nhục thể thống, nhưng lại càng mất mặt hơn khi bị 'nữ nhân như nàng' trong miệng bản thân cám dỗ đến quên đi trời đất, vậy sao còn dám lên tiền triều ca thán nữa. Mà chuyện này nàng làm rất gọn, cứ nhắm vào người nào cao nhất thì chú mục, sau đó giở công phu thâu hồn đoạt phách là được.

Mà ngay cả Thường đế sau khi biết chuyện này cũng mặc nhiên điềm tĩnh, cách nào cũng là cách, chỉ cần các gã biết điều ngậm miệng lại, thì nàng muốn làm gì thì cứ thoải mái làm huống hồ thứ trêu chọc các gã là hình nhân chứ đâu phải nàng. Chỉ là như vậy cũng không kéo dài được lâu, liền sau khi dẹp hết các gã, sóng yên biển lặng rồi thì y sẽ phong nàng thành tế thân thần nữ, chịu trách nhiệm đi cùng Thường đế đến Long Môn đài làm lễ tế thần linh, rồi để nàng đóng kịch như thần linh nhập xác chỉ điểm ra nữ nhân mà y - sau khi đã có nàng trợ giúp, đã tìm được người sẽ tiến cung thì nàng có thể hoàn thành trọng trách và được yêu cầu Thường đế làm một chuyện.

Ban đầu rõ ràng là vậy, nhưng khi Thường đế muốn lập nàng thành hậu thì mọi chuyện bắt đầu khác đi rồi...

“ Xịch.” Tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trong xe ngựa đi ra, mềm mại mà nhũn nhặn như gót ngọc, ngón tay ngọc ngà vén lên mành cửa để một đôi coi ngươi xinh đẹp còn hơn bảo thạch nhìn ra ngoài, ánh nắng dường như biến thành một mảnh vải lụa lướt qua gương mặt nàng. Chỉ thấy được vần trán trắng hồng và đôi mắt tuyệt mỹ linh lung nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy một trận kinh hách thất hồn lạc phách. Mi cong run run, mày nhỏ nhíu lại thành một đường, ánh mắt bắt được bóng dáng của Tiểu Lan từ phía bên kia lối ra, tai cũng nghe thấy giọng nói của nàng ta, còn có tiếng bát nháo của người khác, nàng bâng khuâng không phải là đang gây chuyện chứ.

Sau vài giây ngây ngẩn nhìn nàng, đánh xe mới khôi phục được thần trí, lại bị mùi thơm nhè nhẹ trên người nàng làm cho êm ái, hắn ta lại mất thêm một lúc để hồi thần, giọng nói có chút sốt sắng. “ Hoan tiểu thư...” vừa đó nàng liền dời ánh mắt về phía hắn ta, trong đôi con ngươi trong trẻo mê mị lóe lên tia sáng nhạt, rồi nhẹ nhàng từ trong xe ngựa lắc mình chậm rãi bước ra, đem thân thể yểu điệu phong phiêu liền hiện ra trước mắt nam nhân, mà cơ thể cũng dời gần về phía hắn ta.

Trên người nàng chỉ khoát vội trường bào mỏng như cánh ve, màu hồng nhạt, vì chất vải quá mỏng manh thành thử nhìn chỉ thấy giống như một mảnh sương đắp lên người nàng, đừng nói là mặc, không những không che chắn được bất kì phần cơ thể nào trên người nàng, lại càng hiển lộ da thịt mịn màng mềm mại như nhung lụa thượng đẳng, mỗi tất da tất thịt đều thở ra một trận mùi thơm man mát làm người ta vừa cảm thấy thư thái lại có chút hưng phấn, cả người đều tỏa ra hơi thở mát mẻ đầy cám dỗ, mà lại thơm tho như trái cây mọng nước vừa chín tới, giữa ngày hạ, dụ dỗ người ta nếm thử.

Một sợi dây lụa thắt ngay ngắn ở giữa bụng, vạt áo hai bên lại thoải mái vén ra để lộ gần như toàn vẹn chiếc yếm nhỏ màu hồng phấn, vừa che đủ cơ thể đầy đặn trước người, mà yếm kia so với trường bào cũng không khác nhiều lắm, đều mỏng tan làm cho ánh mắt trực diện thản nhiên xuyên qua lớp vải mà nhìn thấy được da thịt hồng hào xinh đẹp. Phần trước ngực bị hai gã nam nhân kia xoa nắn liền trắng mịn mềm mại, vốn đã no đủ giờ càng thêm săn mọng đỏ hồng như mật đào, đầu nhũ hoa cương cứng nghiễm nhiên nhô lên thành điểm nổi bậc trên nền vải yếm, khiêu khích tất cả ánh mắt cả gan nhìn đến, mà dáng vẻ nàng mười phần tự nhiên càng khiến cho người khác tự tiện nhìn ngắm. Đường cong cơ thể lả lướt phiêu tình, dáng người ma quỷ lại biết cách hấp dẫn như vậy, thật khiến nam nhân khó chống lại được nàng.

“ Thật là nóng.” Nàng nỉ non nhìn trời than thở. Giống như không để ý ánh mắt lạ lẫm đang đặt trên người mình, dáng hình xinh đẹp của nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn ta, nâng tay thu gọn mái tóc đen như huyền tơ, rồi thanh thoát búi gọn thành một búi nhỏ, làm lộ ra cái cổ cao cao kiêu hãnh, vài sợi tóc buông thả hai bên má yểu điệu phong thùy. Xong nàng lại hạ tay vén lên cao vạt áo bào để lộ đến trọn vẹn đôi chân thon dài trắng mịn, thậm chí là cả một bên bờ mông mềm mại nhũn nhặn, lại hạ xuống hai bên vai áo, phơi ra bờ vai noãn nà và tấm lưng thon thả, rồi không biết lấy từ đâu ra một chiếc quạt tròn họa điểm hồng mai phất phất tự làm bản thân mát mẻ.

Ánh mắt của nàng hờ hững nhìn ra bên ngoài, tai nghe âm thanh huyên náo càng lúc càng lớn, nàng cười thầm trong lòng nhưng bên ngoài mặt vẫn sốt sắng, ngón tay xoắn xít với lọn tóc rũ, giọng nói cũng có chút ưu phiền. “ Tiểu Lan sao đi lâu như vậy? A Cường...” nàng vừa quay qua nhìn tên đánh xe, liền phát hiện gương mặt hắn ta ửng hồng đáng nghi, ánh mắt như có như không quét xuống bên dưới, không hề bị hắn ta phát hiện.

“ Hoan tiểu thư...” Hắn lắp bắp nói không tròn câu, lại không biết nên nói gì bây giờ.

Khóe môi dưới lớp màn sa nhẹ nâng lên nụ cười, nàng nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hắn ta, ánh mắt như đang dụ dỗ, bàn tay chộn rộn trong lớp trường bào, kéo hạ mối thắt trước bụng... Nhưng rồi bên tai tiếng nhộn nhịp càng lớn, càng gần, thấy âm thanh chói tai tức giận của ai đó với nha hoàn của mình, nàng nhẹ nhàng thu lại ánh mắt mà xoay người bước xuống xe ngựa, xốc lại vạt áo lại kéo tay lấy bàn tay to lớn của nam nhân, cười như không cười nói với hắn ta. “ A Cường, ta đi tìm Tiểu Lan, sẵn tiện sẽ đi uống trà mát, một chút sẽ chừa cho người một chén.” Nói xong bóng dáng cũng như làn gió nhẹ nhàng lách mình đi đến chỗ lối ra nhỏ hẹp mà bước ra ngoài kia.

Bên ngoài hiện giờ đã nháo thành một đoàn, trước cửa hiệu Ngọc Y, người đứng càng lúc càng đông, đa phần đều là đám tiểu thư công tử nhàn rỗi muốn xem trò vui, sau đó lại có không ít bá tánh chen vào xem, liền một chốc đã thành một cái vòng lớn, người lớn người nhỏ chen nhau nhìn vào trong. Chưởng quầy sớm đã bị hoàn cảnh trước mắt làm cho rối rắm. Vốn là cửa tiệm có một cuộn vải quý, ngàn vàn khó cầu, trước đây được một người mua được, nhưng người này lại muốn đem tặng nó cho người khác, liền gửi lại, đợi đến ngày 8 liền sẽ có người mang tín vật đến lấy.

Hôm nay đợi đến giữa trưa quả nhiên liền có một tiểu cô nương tên Tiểu Lan đến nhận hàng, nói này là cho tiểu thư nhà nàng, cằm theo tín vật, lão ta cũng biết điều mà bọc lại đàng hoàng, không để hé chất vải thượng hạng bên trong, nào ngờ tiểu cô nương này vừa xoay đầu bước ra, đã bị một người ào ào chạy tới xô ngã, cuộn vải không sao, nhưng bị lộ ra mình vải quý. Ngang đó Lý tiểu thư vừa đi tới, thấy được liền muốn mua lại nhưng Tiểu Lan nhất quyết không chịu bán, nha hoàn của Lý tiểu thư liền cương ngạnh muốn giật lấy đồ, liền sau đó nháo thành như thế này đây.

Đừng nhìn bóng dáng Tiểu Lan mềm mại nhu nhược, kì thật lại là một người hết sức khôn khéo, cũng biết không ít võ công, bình thường đi cùng với Hoan Tâm, nàng ta tất nhiên là không cần phải ra mặt, nhưng Thường đế đã căn dặn kĩ lưỡng, nếu có cùng nàng ra ngoài, thì phải đặt nàng lên làm trên hết, tuyệt đối không để cho nàng chịu bất kì uất ức nào dù là nhỏ nhất. Mà huống hồ nàng ta thừa biết cuộn vải này là Hoàng thượng đặc biệt tặng cho nàng, nàng ta thân làm nha hoàn, ngay cả đồ của chủ tử mà cũng không bảo vệ được, thì làm sao xứng đáng với thân phận của mình, chức trách của mình.

Còn có, thân làm nha hoàn, nhưng Hoan cô nương cũng đối với nàng ta tốt lắm, tuy hay 'liếc mắt đưa tình', hay lấy mình làm tiêu khiển, nhưng cũng không giống như mấy tiểu thư khuê các kia, ngoài thì tô vàng nạm ngọc, ra vẻ thanh cao, nhưng bên trong lại tàn độc, âm hiểm với nha hoàn và người của mình, nghĩ lại cô nương không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Nghĩ nghĩ vừa định phi thân thoát khỏi chỗ này, liền chân chưa kịp nhấc khỏi đất đã bị người ta tóm lại, bàn tay to lớn ấn trụ vai nàng ta, ép nàng ta khó bề cử động. Vừa đó nha hoàn của Lý tiểu thư kia vừa đuổi tới, nắm được cuộn vải toan cướp đi thì bị nàng ta ôm chặt lại.

“ Đây là vải của tiểu thư nhà ta. Buông ra!!!” Tiểu Lan rốt cuộc cũng bị nàng ta chọc giận, huyền lực liền tụ xuống bàn tay dấu dưới ống tay áo.

“ Tiểu thư nhà ngươi? Ở đây chỉ có Lý tiểu thư mới là lớn nhất, còn cái thân phận tiểu thư thấp hèn còn không xứng làm nha hoàn, còn dám tranh đoạt? Đồ lọt vào mắt xanh tiểu thư nhà ta chính là thứ trong tay tiểu thư rồi.” Nha hoàn kia cũng ngang bướng cải lại, cố sống cố chết giật thứ trong tay Tiểu Lan ra.

Bỗng nhiên không biết từ đâu thoãng ra xung quanh một mùi hương thanh thần tươi mát, như cơn gió đùa qua giữa trưa mùa hạ nóng nực người đứng vây xem đều thoáng chốc làm cho ngây ngẩn, người trong cuộc cũng không nhịn được cảm thấy một trận khoan khoái, chỉ có Tiểu Lan là mặt có chút xanh trắng. Nàng ta làm sao không biết mùi hương nhẹ nhàng mà mát mẻ này từ ai tỏa ra đâu, ánh mắt nhìn về phía lối ra liền thấy một vạt áo màu hồng nhạt mỏng manh, lòng liền lộp bộp, vội nhân lúc nha hoàn của Lý gia không chú ý mà giật lại cuộn vải rồi phi thân về phía nàng.

“ Tiểu Lan, đừng hồ nháo.” Nàng cũng không bước ra mà đứng ngay gần đó nói tới, giọng nói mềm mại du dương như tiếng nguyệt cầm, nhu thuận mà quyến rũ, nhẹ nhàng mà vấn vương. Chưa thấy rõ nàng lớn lên ra sao như người ta đã không nhịn được một trận tò mò thầm đoán hẳn chủ nhân của tiếng nói này hẳn là một mỹ nhân. Mà người kinh ngạc lớn nhất lại không ai khác chính là hộ bộ đại nhân Lý Giản. Chỉ thấy bóng dáng Tiểu Lan vừa đáp hạ trước mặt nàng đã bị nàng cấp cho một ánh mắt ý tứ, giọng nói thập phần dễ nghe ra lệnh cho nàng. “ Nếu Lý tiểu thư muốn thì cứ đưa cho nàng đi.” Nói đoạn lại kề sát tai nàng ta nói gì đó, rồi gật đầu một cái ý bảo nàng ta an tâm.

Trong lòng vốn không biết nàng đang nghĩ cái gì, nhưng Tiểu Lan vẫn bị thần thái nắm chắc mười phần của nàng làm cho tín phục, có chút cổ quái nhìn, sau đó bóng dáng lóe đến liền đem cuộn vải đặt vào tay nha hoàn Lý gia kia, ánh mắt khinh thường nhìn nha hoàn chân chó và Lý Tuệ Lan đang cười đắc ý. Nói xong, nàng ta cũng không rời đi, mà xòe ra bàn tay nhỏ, ý tứ hết sức rõ ràng. “ Cuộn vải này tiểu thư nhà ta không cần nữa, nhưng là của tiểu thư, nếu muốn lấy thì đưa bạc.” Lại xoay qua nói với chưởng quầy Ngọc Y. “ Thứ này trước tiểu thư mua bao nhiêu, chưởng quầy đây nói giá, sẽ bán lại cho Lý tiểu thư bấy nhiêu.”

Lời này nói ra, tức thời chưởng quầy liền lúng túng...

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.