Cô vừa đăng lên, Yến Thanh đã vào like, còn bình luận: “Có người cứ sống trong lời nói dối của chính mình, năm rộng tháng dài, liền cho rằng lời nói dối ấy mới là sự thật, thật tình không biết người đang làm thì trời đang nhìn, nói dối chung quy là nói dối, không thoát khỏi sự thật được.”
Quần chúng ăn dưa lag một hồi, có điều bọn họ vẫn bắt được hai điểm trọng yếu trong bài đăng Weibo của Mẫu Đan: Một, nữ minh tinh trước đó nửa đêm tìm ảnh đế Phong Hán hiến thân là Phỉ Vận Y.
Hai, chữ “bạn trai” kia của Mẫu Đan xem như trực tiếp phủ nhận chuyện cùng Phong Hán ẩn hôn có con, cái thứ nhất có con dấu của Yến đại phương, đã là sự thật như sắt thép, về phần cái thứ hai sau tình huống đến cùng như thế nào, lại là càng ngày càng khó bề phân biệt.
Mẫu Đan chính diện đánh mặt là chuyện Phỉ Vận Y không ngờ tới, bởi vì dưới cái nhìn của cô ta, đêm đó người dẫn cô ta đi chính là Võ Chiêu, Mẫu Đan coi như nổi nóng, cũng phải nể mặt mũi ông chủ Thiên Ánh, đáng tiếc lại đi lệch quỹ đạo.
Nguyên ngoại trừ thuỷ quân, trên mạng còn có một số giang cư mận đồng tình kẻ yếu đứng về phía Phỉ Vận Y, cảm thấy hành vi của đám người Khương Minh Tịnh hoàn toàn là do Giang Họa áp bức, mà Giang Hoạ đã biến mất 5 năm căn bản chưa bỏ qua chuyện này, cô muốn trả thù, trả thù Phỉ Vận Y.
Nhưng bài Weibo này của Mẫu Đan lại trực tiếp bóc mẽ bộ mặt xấu xí, không biết liêm sỉ của Phỉ Vận Y, các thuỷ quân còn đang ương ngạnh chống trả, cãi lại nói Phong Hán chưa kết hôn, ai làm vậy cũng được?
Thuyết pháp này lập tức chọc giận vô số quần chúng, trong nháy mắt trên mạng lại lần nữa trở thành chiến trường.
Loli YIYI: [Nam chưa cưới nữ chưa gả, tôi không hiểu có cái gì không thể, lại nói nữ nhân đi tìm nam nhân liền nhất định là vì ngủ sao, không thể là bàn công việc? Mọi người đều biết, Phỉ Phỉ luôn luôn biết ơn năm đó Phong ảnh đế giúp đỡ.]
Phong thân muội: [@Loli YIYI, làm ơn đừng nhắc lại chuyện giúp đỡ, tôi dám cam đoan Phong ca đã hối hận xanh ruột từ mười tám đời trước rồi. Không biết ngài là nam hay nữ, là nam, tại hạ chúc ngài sớm trị khỏi bệnh ung thư trai thẳng; là nữ, vậy tôi chúc nam nhân của ngài mỗi ngày lại ôm một người khác nhau.]
Rily: [Tư tưởng của người bây giờ làm sao lại dơ bẩn như thế, nữ nhân tìm nam nhân liền nhất định là vì chuyện kia sao? Phong Hán cũng không phải loại tốt đẹp gì, tấm ảnh này từ đâu mà có? Kẻ không ngu đều có thể thấy rõ.]
Thiên Thiên Hương Xuyên: [Tam quan của người bây giờ thế nào, nếu ai cmn mặc như vậy nửa đêm tới tìm bạn trai tôi, nếu bạn trai tôi dám để cô ta vào cửa, tôi chém cả hai. Dám hiến thân, vậy cũng đừng trách chính chủ người ta công khai, huống hồ Đan mỹ nhân đã đã cảnh cáo một lần, là chính cô ta không cần thể diện.]
Hồng Đô Nhân: [Tôi đọc bình luận chỉ cảm thấy nữ nhân vô liêm sỉ nào đó nhiều tiền thật, nuôi một đám chó dại, đã bị người ta nói thẳng vào mặt như thế rồi mà vẫn cố thay chủ bẻ cong sự thật, sủa loạn khắp nơi.]
Tay Phỉ Vận Y run run lướt trên màn hình iPad, sắc mặt trắng bệch, cô có một loại dự cảm không tốt, bỏ iPad qua một bên, vội vàng cầm điện thoại lên, gọi cho Khương Minh Tịnh.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, giờ phút này Khương Minh Tịnh cũng không dễ chịu, nhưng cô đã không còn đường nào khác. Trên mạng vừa lộ tin Phong Hán ẩn hôn có con, lập tức có số lớn thủy quân tràn vào lăng mạ hai người Phong Hán cùng Mẫu Đan, thậm chí còn dọa tấn công Mẫu Đan và người nhà, cô đã nhận ra phía sau có người điều khiển.
Về phần là ai, không nói cũng được, cho nên cô quyết định tiên hạ thủ vi cường, Phỉ Vận Y gọi điện thoại tới, cô không ngoài ý muốn chút nào: “Giữa chúng ta không có chuyện gì để nói, cô tự giải quyết cho tốt đi.”
“Chờ chút.” Phỉ Vận Y nín thở: “Khương Minh Tịnh, cô muốn nhìn thấy tôi chết sao?”
“Có ý gì?” Khương Minh Tịnh kỳ thật biết Phỉ Vận Y sở cầu cái gì, nhưng những thứ kia có bị tung ra hay không đều xem thái độ của Phỉ Vận Y, nguyên bản năm năm trước chuyện này đã chìm xuống, là chính cô ta kéo nó lên.
Phỉ Vận Y run run đe doạ: “Lúc cô tung những thứ kia ra cũng chính là thời khắc tôi kết thúc sinh mệnh. Khương Minh Tịnh, cô thông minh như vậy, hẳn là minh bạch đạo lí 'người chết vì đại'.”
“Lấy cái chết chứng minh trong sạch?” Khương Minh Tịnh cười nhạo: “Phỉ Vận Y, cô lấy tính mạng của mình ra uy hiếp tôi sao? Quả thực buồn cười.” Cô lần nữa bị chọc giận, quát lên: “Vậy tháng ngày bây giờ của tôi là do ai ban tặng?”
Mẫu Đan đăng Weibo xong, bảo Ngô Thanh vẽ cho mình một hình đơn giản, liền ra khỏi phòng vệ sinh, ngồi trở lại vị trí của mình.
Dưới bàn cơm, Phong Hán nắm chặt tay cô, không cần đi xem, anh cũng biết hiện tại trên mạng đã rất loạn, mà lại có người đang tận lực dẫn dắt dư luận, nếu không cô cũng sẽ không phản kích, vừa rồi Yến Thanh cũng sẽ không rời ghế đi ra cửa nghe điện thoại.
“Có phải uống hơi nhiều rồi không?” Mẫu Đan cũng nắm lấy tay anh, nhìn thoáng qua chai rượu rỗng đặt dưới sàn, ngẩng đầu nhìn về phía bình Mao Đài thứ hai đã mở: “Một người bốn lượng rượu trắng xuống bụng.”
“Không sai biệt lắm.” Mẫu Trung Dân là không có cảm giác gì, ông liền tốt mảng này, có điều chưa từng mê rượu, có hứng liền uống một hai ly: “Uống xong rượu trong chén, chúng ta hôm nay kết thúc, ngày mai các con đều có việc, không thể uống nhiều.”
Yến Thanh vừa khéo trở về: “Bác, hôm nay có việc vui, cháu mời bác hai chén nữa.”Ăn xong bữa cơm, mấy người đều đã quen thuộc: “Uống xong bữa này, lần sau chúng ta liền chờ vợ chồng Mẫu Tuyển với Giang Họa trở về, lại tụ họp lần nữa.”
“Được.” Mặc dù không biết đứa nhỏ này nói là việc vui gì, nhưng Mẫu Trung Dân cũng có dự cảm, đầu tiên là con gái mình, sau lại đến tiểu Yến, thần thần bí bí khẳng định là xảy ra chuyện, nguyên còn có chút lo lắng, vừa rồi tiểu Yến nói như vậy, ông liền nắm chắc, không phải chuyện gì xấu.
Ting...
“Ủa?” Mẫu Đan lấy điện thoại ra: “Chị dâu con.” Nhấn nghe liền hỏi: “Sao hai người còn chưa ngủ?”
“Đang kích động đâu.” Giọng Giang Họa hơi khàn: “Tiểu mập mạp nhà tớ đâu, cậu chụp một tấm gửi cho tớ, trên mạng đồn đoán càng ngày càng không biên giới, anh cậu lăn qua lộn lại, chỉ lo con trai vất vả nuôi lớn chạy theo Phong Hán mất.”
Mập Dương Dương nghe được thanh âm quen thuộc, lập tức liền kích động, hai tay nhỏ chống trước mặt bàn, đứng lên: “Mụ mụ, muội muội đâu?”
Trong phòng ồn ào cười to.
“Tôi tin.” Yến Thanh đưa tay sờ sờ cái đầu nho nhỏ của Dương Dương mập: “Tôi tin vợ chồng hai người là đi New Zealand tránh đầu sóng ngọn gió... Ha ha...”
Giang Họa cũng vui vẻ đến cười ha ha: “Đan tử, mau chụp cho nó tấm hình, chút nữa cần dùng.”
“Được, chơi vui nhá!” Cúp điện thoại, Mẫu Đan liền mở camera: “Dương Dương ngẩng đầu lên có được hay không, ba ba mụ mụ nhớ con, chúng ta gửi cho bọn họ tấm hình.”
“Con muốn ảnh của muội muội!” Dương Dương mập rất phối hợp, thuận tiện đưa ra yêu cầu của mình.
Mẫu Trung Dân cười nói: “Cái này cha mẹ con sẽ cố gắng, chúng ta phải cho bọn họ chút thời gian.”
Bốn ông bà trông một đứa nhỏ, đúng là hơi ít, thông gia cũng vẫn muốn hai đứa sinh thêm, không vì cái gì khác, chỉ hi vọng Dương Dương tương lai không phải một người. Con một là có phúc, nhưng nếu gặp chuyện thì ngay cả một người để thương lượng cũng không có.
Tại New Zealand, Giang Họa chú ý đến hướng gió trên mạng, nhìn số lượng thuỷ quân cùng tốc độ khống bình, cô biết Phỉ Vận Y với studio của cô ta khẳng định là tốn không ít tiền: “Thời gian cũng không còn nhiều lắm, người trong cuộc này nên ra sân rồi.” Đội ngũ khống bình Ngô Thanh đã liên hệ tốt, giờ khắc này rốt cuộc đã đến.
Mẫu Tuyển nằm bên cạnh cô, hai tay đặt sau đầu, cười nói: “Chờ em đăng xong, chúng ta liền bắt đầu chúc mừng, sau đó chiến đấu đến hừng đông.”
“Anh nghĩ cái gì thế?” Giang Họa oán trách đá anh một cước, đăng nhập tài khoản Weibo để không đã mấy năm, nhìn bài đăng cuối cùng vào tháng 11 năm 2010, không khỏi thở dài, bắt đầu công bố ảnh chụp cô đã sớm chuẩn bị xong, dán “Huyết lệ thư” Mẫu Tuyển viết cho mình vào, cuối cùng cười nhạt một tiếng, nhấn đăng tải.
Tôi, Giang Họa, người trong cuộc sự kiện “Môi giới mại dâm” năm năm trước, 2035 ngày qua đi, tôi nghĩ rằng toàn bộ tổn thương đều sẽ theo thời gian chậm rãi tan biến, đáng tiếc cái này cũng chỉ là tôi nghĩ vậy. Hôm nay sự kiện này lại bị nhắc đến, vết thương trong lòng tôi lại một lần nữa rỉ máu.
2035 ngày, tôi mang cái danh “môi giới mại dâm” sống qua từng ngày, treo lên mặt nụ cười giả dối. Thậm chí năm năm trước, người đàn ông tôi yêu bằng cả sinh mạng cầu hôn tôi, ngay cả một hôn lễ ra hồn tôi cũng không dám tổ chức. Kết hôn năm năm nay, tôi không dám sóng vai đồng hành cùng anh ấy, không dám xuất hiện trước mặt bạn bè anh, thử hỏi tại sao tôi lại phải chịu đựng tất cả những thứ này?
Hôm nay đã có người nhắc đến chuyện “môi giới mại dâm” một lần nữa, vậy tôi nghĩ cũng nên cho thế nhân một lời chân thật. Tại đây, đầu tiên, tôi muốn thanh minh một điều: Giang Hoạ tôi được cha mẹ nuôi lớn, trên có già dưới có trẻ, không làm được loại chuyện bán người uống máu kia.
Tôi sinh ra trong một gia đình nhà lính, cha tham gia quân ngũ từ năm 16 tuổi… Mà ngay vào ngày thứ hai cha tôi phối hợp cấp trên điều tra, Phỉ Vận Y liên hợp với Khương Minh Tịnh, Chương Nam và 3 nữ nghệ nhân khác thuộc công ty truyền thông Bác Hằng, vạch trần chuyện “môi giới mại dâm”. Tôi muốn hỏi các vị một câu, nếu các vị là tôi, vào khi ấy, các vị sẽ làm thế nào?
Tôi giữ im lặng, trùng hợp, ngay thời điểm tôi chịu vạn người thóa mạ, phía trên tra ra phụ thân tôi một thân trong sạch, khi ông trở lại cương vị công tác, sáu người Phỉ Vận Y trong nháy mắt không còn động tĩnh, sự kiện “Môi giới mại dâm” đơn phương chấm dứt.
Mà tôi - người “quân nhị đại” này vì không muốn gây phiền toái cho cha, nhu nhược tiếp tục giữ yên lặng, một mực qua hơn 2000 ngày đêm. Trong 2000 ngày này, người nhà vì cảm thụ của tôi, đều tận lực tránh né chuyện này, tôi cho tới bây giờ cũng không đụng vào nó.
Trở lại ngành giải trí hoàn toàn là vì giấc mơ ban đầu của chính mình - trở thành một nhà sản xuất kim bài, chỉ là không nghĩ tới vết thương kia vẫn bị đào ra.
Đối với chuyện “Môi giới mại dâm”, tôi chỉ muốn nói đến vậy, không làm chính là không làm, chứng minh lời tôi nói hết thảy đều là sự thật, dưới đây là quân hàm cùng quân công năm năm trước cha tôi được trao, ông đã dùng cả cuộc đời và sinh mệnh của mình để bảo vệ đất nước này.
Cuối cùng, tôi muốn nói, hôm nay là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi nói về sự kiện “Môi giới mại dâm”, về phần các người là thật sự bị lừa, hay là bởi vì chó cắn chó cái gì đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ hy vọng tôi và các người cả đời không qua lại với nhau. Tại đây, cảm ơn mọi người đã lắng nghe tôi.
Yến Thanh: [Cô sớm đã nên đứng ra giải thích, chuyện của cô làm người đại diện tôi đây kém chút mắc chứng vọng tưởng bị hại, cũng may Phong Hán là người có tình có nghĩa.]
Jaime: [Ôi mẹ ơi, quân hàm khẳng định là thật, trời ạ, bối cảnh như vậy mà còn cần làm “môi giới” sao? Tôi chỉ muốn hỏi một chút, giới giải trí còn có ai dám động vào người của cổ không?]
Phong thân muội: [Cuối cùng cũng đứng ra giải thích, 5 năm trước tôi cũng không tin đó là thật, bởi vì chuyện “môi giới mại dâm” xuất hiện đột ngột, biến mất cũng đột ngột, quả nhiên trong đó có chuyện mờ ám.]
Tiêu Minh đẹp trai nhất trong số những người thấp: [Thân phận của Giang Hoạ tôi có thể làm chứng, người khác tôi không dám kết luận, chí ít như tôi cũng không dám động vào người của cổ.]
Phong Hán Lain: [Like…]
Giang Họa: [@Phong Hán Lain, mong cậu unlike, tôi còn có chuyện muốn làm sáng tỏ.]
Không đợi dân mạng phản ứng, Giang Họa lại update Weibo: “Tiểu mập mạp ngồi trên ghế ăn cho trẻ em, mang kính râm đang ăn tôm chính là người gây ra sự kiện #Ảnh đế Phong Hán ẩn hôn có con#.
Bé không mang họ Phong, là họ Mẫu, Mẫu Đan là cô ruột của bé, anh ruột của Mẫu Đan là chồng tôi đã giục hai người thanh minh, nhưng em gái anh ấy với vị ảnh đế nào đó đâm lao đành phải theo lao, không chịu đối ngoại làm sáng tỏ, cho nên tôi với cha bé cũng chỉ có thể tự thân xuất mã.”
Phong thân muội nhảy ra đầu tiên: [Tui không tin, tui không thấy gì hết, nhóc mập là của nhà Phong ca tui ó.]
“Like của em bị bác bỏ.” Mẫu Đan cầm điện thoại Phong Hán: “Họa nhi cũng quá không nể mặt mũi.” Chính như cô đã dự liệu, Họa nhi đem Giang bá phụ ra, thái độ của gần 90% dân mạng cũng thay đổi.
Mà Giang Họa viết cũng vô cùng đúng chỗ, chẳng những miêu tả sự kiện “Môi giới mại dâm” năm đó từ đầu đến cuối, trong lời nói cũng không mang bất kì cảm xúc cá nhân nào, còn từ khía cạnh dẫn dắt mọi người, còn đào ra từng chi tiết hành động của đám Phỉ Vận Y, Mẫu Đan có thể khẳng định đây là do anh trai cô viết.
“Giang Họa làm sao biết chúng ta muốn gạt Dương Dương?” Phong Hán uống sáu lượng rượu trắng, ánh mắt đã có chút mê ly, xích lại gần Mẫu Đan muốn hôn cô, nhưng vào thời khắc mấu chốt đã nhìn thấy tiểu mập mạp đang ngó chừng bọn họ, anh lập tức chuyển di mục tiêu: “Dương Dương...”
“Hôn hôn.” Dương Dương mập như đột nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng, nhìn về phía nãi nãi: “Cô chú hôn hôn.” Nói mà miệng còn chu lên: “Thế này thế này.”
Mẫu Đan quay đầu nhìn về phía tiểu mập mạp đang cáo trạng, khóe mắt liếc qua Lam Lệ Quyên nữ sĩ, thấy bà một mặt ghét bỏ, cô cười hỏi: “Này không phải gián điệp mẹ đưa tới chỗ con chứ?”
“Cũng không tính phải.” Mẫu Trung Dân cười: “Hôm nay đúng là ngày kỷ niệm kết hôn của cha với mẹ con.” Chỉ là Họa nhi nói Mẫu Đan ngày mai sẽ phải vào đoàn làm phim Thầy Giáo Quán Trà Nam, bọn họ liền nghĩ vậy Phong Hán cũng sẽ trở về.
“Con hiểu.” Mẫu Đan quay đầu, ôm lấy Phong Hán đang cúi đầu cười: “Hiệu trưởng cùng y tá trưởng sáo lộ quá sâu, chúng con... nhận thua.”
Phong Hán thuận thế thẳng thắn với hai vị trưởng bối: “Bá phụ bá mẫu, mặc dù con mới quen biết Mẫu Đan không lâu, nhưng con rất rõ ràng con thích cô ấy, không nỡ để cô ấy chịu khổ, muốn mỗi thời mỗi khắc bảo vệ cô ấy, con không biết đây có phải là yêu hay không, nhưng con cam tâm tình nguyện cho cô ấy tất cả những gì con có.”
Mẫu Trung Dân cùng Lam Lệ Quyên không lên tiếng, hai người đều trầm mặc.
“Khụ khụ.” Mẫu Đan nghe lời này, trong lòng rất ngọt ngào, nhưng mà cha mẹ này là phản ứng gì đây: “Hai người không có lời gì muốn nói sao?”
“Không có lời nào.” Lam Lệ Quyên nhìn thoáng qua ông lão nhà mình: “Chỉ là có chút cảm khái, câu ‘người ngốc có phúc của người ngốc’ quả thật rất đúng.”
Người ngốc có phúc của người ngốc? Mẫu Đan nghe được câu này không phải rất tình nguyện: “Mẹ, mẹ là đang hiểu sai nghĩa từ ‘ngốc’, hay là không hiểu rõ con lắm, con có liên quan gì đến chữ ‘ngốc’ đâu?”
Yến Thanh bật cười, nhưng cậu vừa cười ra tiếng, điện thoại trong tay lại vang lên, cầm lên nghe: “Alo.” Chỉ hai giây sau, thần sắc chợt biến, bước chân đang hướng ra cửa cũng ngừng lại, quay người nói với Mẫu Đan và Phong Hán: “Phỉ Vận Y cắt cổ tay tự sát tại nhà ở Thân thành.”
“Chết không?” Đôi mắt hoa đào của Mẫu Đan hơi nheo lại.
“Không.”