Nghèo Đến Độ Phải Dựa Mặt Kiếm Cơm

Chương 65: Chương 65: Gặp lại Đông Tiểu Tây






"Hàn Quốc cũng có nghĩa vụ quân sự." Hách Đổng chú ý đường đi: "Chỉ có điều chúng ta không giống binh chủng của bọn họ." Từ lúc bị thương xuất ngũ đến hiện tại đã gần hai năm, anh đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, tâm tính cũng bình hòa.

Ngô Thanh cắn cắn môi dưới, quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Snh mệnh yếu ớt nhưng lại là ngoan cường, mình không nên khổ sở, bọn họ có thể còn sống là tốt rồi.

Lái xe vào nhà để xe khách sạn Shangrila, Mẫu Đan vừa mở dây an toàn ra, chỉ thấy Hách Đổng cùng Lý Minh đã cực kì lưu loát xuống xe, giúp cô cùng Ngô Thanh mở cửa xe.

Cũng chính là lúc này, cô mới chú ý tới máy trợ thính Hách Đổng mang ở bên tai trái, lại nhìn anh thiếu một nửa tai phải, mỉm cười: "Xin chào, tôi là Mẫu Đan, ngày sau còn xin anh chiếu cố nhiều hơn."

"Cô khách khí rồi." Hách Đổng cũng không nhìn chằm chằm người trong xe, mà là theo thói quen nhìn bốn phía, xác định không có dị thường mới mời người trong xe xuống, Lý Minh đã lấy hành lý của hai người xuống.

Xuống xe, Mẫu Đan hỏi: "Hai người ở cùng một tầng lầu với tôi sao?"

"Không." Lý Minh trả lời: "Nhưng ở ngay dưới cô một tầng, dưới cửa sổ sát đất phòng cô chính là phòng chúng tôi." Đây là Giang Họa đã câu thông với bên Lạc Lai, có điều buổi trưa hôm nay lúc bọn họ vào khách sạn đăng ký, xảy ra một chút xíu ngoài ý muốn.

"Vậy là được." Mẫu Đan vừa rồi hỏi như vậy, chỉ là muốn xác định Lạc Lai có sắp xếp chỗ ở cho bọn họ hay không. Một nhóm bốn người đi thang máy thẳng lên lầu.

Mẫu Đan cùng Ngô Thanh ở phòng Tổng thống. Vừa đóng cửa, Ngô Thanh rốt cuộc nhịn không được, nước mắt ào ào tuôn ra, ngồi xổm bên cạnh vali hành lý ôm gối: "Đan Đan tỷ, bọn họ còn trẻ như vậy..." Lý Minh năm nay mới 33 tuổi, mà Hách Đổng còn kém Lý Minh 3 tuổi: "Huhu..."

"Còn chưa kịp cảm thụ bình yên tươi sáng mà mình liều chết bảo vệ, đã kéo lấy một thân đau xót tại thế gian này giãy dụa cầu sinh." Hai mắt Mẫu Đan cũng ướt, cổ họng nghẹn lại, than sâu một tiếng. Hiện tại cô có thể khắc sâu hơn trải nghiệm tâm tình không bỏ xuống được của Giang bá phụ.

"Đứng lên đi rửa mặt, sau đó thông tri Lý Minh cùng Hách Đổng." Mẫu Đan chớp chớp mắt: "Chút nữa chị mời mọi người ăn cơm, hôm nay xem như lần đầu gặp."

Ngô Thanh cũng khóc đến không sai biệt lắm rồi: "Vâng." Nhưng cô còn muốn nghe ngóng một chuyện: "Đan Đan tỷ... Nấc... Chị có thể hỏi Hoạ tỷ giúp em một chút, chị ấy cho bọn họ bao nhiêu tiền lương không?" Hai mắt hồng hồng nhìn về phía Mẫu Đan: "Em không thiếu..."

"Được rồi, chị biết em muốn nói gì." Mẫu Đan kéo cô nàng lên: "Của em là của em, Họa nhi bạc đãi ai cũng sẽ không bạc đãi bọn họ."

"Không phải!" Ngô Thanh hít mũi: "Hách Đổng còn chưa lập gia đình, Lý Minh có gia đình có con, em lại không thiếu chút đó."

Mẫu Đan đưa tay ngăn cô lại: "Đến lượt em cầm thì em cầm, ngày thường đề điểm nhiều hơn là được rồi."

Thân là quân nhân, thân là nam nhân, bọn họ có tay có chân, không cần được thương xót, đồng thời đáng giá được đối đãi bình đẳng, Mà phần lớn người Trung Quốc không sợ khổ không sợ mệt mỏi, cố gắng đều chỉ là vì sống có tôn nghiêm.

Ngô Thanh tựa hồ đã hiểu ý của Mẫu Đan, vỗ vỗ đầu mình: "Đầu óc em làm sao lại trì trệ thế!" Lời vừa rồi của cô, nói đường hoàng một chút là trợ giúp, nhưng nói khó nghe một chút chính là bố thí. Quay người đi vào phòng vệ sinh, cô cần bình tĩnh lại.

Bên này thu dọn xong, cũng gần 7 giờ, trời bên ngoài đã sắp tối. Mẫu Đan mang túi xách, cùng Ngô Thanh ra cửa: "Nhà hàng này còn là anh trai em giới thiệu, chị với Hoạ gặp anh trai em lần đầu tiên chính là tại Shangrila."

"Em đã nghe nói rồi." Giờ phút này, tâm tình Ngô Thanh đã bình phục, chỉ là mắt còn hơi hồng hồng, nhưng cô mới vừa thêm phấn mắt màu đỏ: "Chị không chỉ gặp anh trai em lần đầu tiên ở đây, gặp idol em cũng thế đi?"

"Thật đúng là thế." Mẫu Đan nghĩ đến đêm hôm đó ngẫu nhiên gặp, không khỏi bật cười: "Mấu chốt lúc ấy chị nhìn anh ấy chằm chằm một hồi lâu, lại không nhận ra. Anh ấy đeo kính râm, Họa nhi cùng anh trai em cử chỉ đều hơi mất tự nhiên, chị còn tưởng rằng gặp người nào không tốt lắm."

Ngô Thanh trêu ghẹo: "Chị nói như là lần thứ hai gặp ấy đã nhận ra được vậy."

"Cái này..." Cô không thể nào giảo biện: "Là mắt chị vụng về." Có điều trên mặt Phong lão bản có râu trông thật gợi cảm.

Vừa mới vào thang máy, điện thoại trong túi liền vang lên. Mẫu Đan lấy ra, thấy dãy số cực kì phách lối kia, cười khổ: "Tiêu Minh không phải là cũng ở Thân thành chứ?"

"Không chừng là thế." Ngô Thanh thật sự bội phục vị phú nhị đại kỳ hoa này: "Chị mau nghe đi, hắn hẳn phải biết chúng ta đến Thân thành."

"Alo." Mẫu Đan nghe trong điện thoại truyền ra giọng nam quen thuộc, rũ mắt: "Em ở Thân thành, đang chuẩn bị ăn cơm... Không cần, ngày mai còn làm việc. Ngày kia đi, ngày kia Lạc Lai quay chụp kết thúc, em mời anh ăn cơm... Được được, một lời đã định."

Ra khỏi thang máy, Hách Đổng cùng Lý Minh liền theo sau, Ngô Thanh nhanh một bước đi thẩm tra đối chiếu tin tức, dẫn ba người theo phục vụ viên đi đến phòng ăn.

"Bốn vị mời vào."

"Cám ơn." Mẫu Đan vào phòng, vừa ngồi xuống đã để phục vụ viên cầm thực đơn tới: "Lý ca, Hách ca, hai người ăn được cay không?"

Lý Minh cùng Hách Đổng nhìn nhau cười một tiếng: "Chúng tôi đều được." Có điều khi hai người nhìn đến Mẫu Đan gọi ba món chính còn không thấy ngừng, nhanh chóng mở miệng: "Đơn giản một chút."

"Tôi đã đói một ngày." Mẫu Đan lại gọi một con cá, một phần mì hải sản mới lật sang phần rau quả thanh đạm một chút: "Bây giờ nhìn thấy hình ảnh, tôi đều chảy nước miếng. Phục vụ viên, ngoại trừ những đồ ăn này, lại cho chúng tôi một phần cơm lam, cám ơn."

"Được, các vị chờ một lát."

Mẫu Đan đưa trả thực đơn cho phục vụ viên, quay đầu hỏi: "Hai người muốn uống rượu không?"

Hách Đổng lập tức lắc đầu: "Không cần, có nhiệm vụ." Anh vừa nói xong, phục vụ viên đứng một bên sợ tới mức không tự chủ co lại phía sau, cúi đầu càng thấp.

Ngô Thanh ho nhẹ một tiếng, khoát tay ra hiệu phục vụ viên ra ngoài: "Đã không uống rượu, vậy anh mau chốt đơn đi, chúng tôi đều đói."

"Vâng, các vị chờ một lát." Phục vụ viên đầu cũng không dám nhấc: "Đồ ăn rất nhanh sẽ được mang lên."

Hách Đổng cũng hơi ngại, thấy bộ dáng co cẳng muốn chạy kia của phục vụ viên, khó nén cười: "Quen thuộc."

"Nhìn cậu doạ người ta kìa." Lý Minh tuyệt không thừa nhận vừa rồi nếu không phải Hách Đổng nói trước, lời kia sẽ là mình thốt ra. Ở trong quân đội 13 năm, kỷ luật đã sớm hoà vào trong cốt tủy, không đổi được. Nhìn về phía cô gái ngồi ở chủ vị: "Mẫu tiểu thư, Lý Minh tôi là người thô kệch, cũng sẽ không nói lời hoa mỹ gì, nhưng thật sự cảm ơn cô."

Nói, anh cùng Hách Đổng đứng lên, giơ tay chào. Lần này ngay cả Mẫu Đan cũng bị dọa, nhanh chóng đứng lên: "Hai người làm gì vậy?"

Hai người thả tay xuống, Hách Đổng một mặt nghiêm túc nói: "Chúng tôi nghe lão thủ trưởng nói, cô đang giúp huynh đệ chúng tôi tìm việc làm, cám ơn."

Anh là con trai độc nhất, điều kiện gia đình cũng không tệ lắm, nhưng rất nhiều anh em bị thương xuất ngũ của anh xuất thân cũng không tốt, có gia đình có con cái, bọn họ cần công việc. Nếu không phải bởi vì lão thủ trưởng tìm tới anh, nói người phải bảo vệ là em chồng Giang Họa, anh sẽ nhường công việc này cho người khác.

"Lòng biết ơn này tôi nhận." Mẫu Đan cười khẽ, ngồi trở lại vị trí của mình: "Hai người cũng ngồi xuống đi, về sau nếu có cơ hội, tôi vẫn sẽ tận lực vì bọn họ tranh thủ một chút công việc phù hợp cương vị."

"Cám ơn." Hai người vừa ngồi xuống lại muốn đứng dậy, Mẫu Đan liên tục khoát tay: "Ngồi ngồi, tôi đói lắm rồi, hai người đừng doạ tôi nữa."

Phục vụ viên nói rất nhanh, tốc độ mang đồ ăn lên kia là thật sự nhanh nha!

Ngô Thanh nhìn bọn họ bày đồ ăn, còn hơi hoài nghi thức ăn này liệu không phải làm ngay không? Nhưng nhìn màu sắc cùng hơi nhiệt bốc lên, hiển nhiên là cô suy nghĩ nhiều. Đợi trong phòng chỉ còn người mình, cô bĩu bĩu cằm hướng Hách Đổng đối diện: "Về sau ăn cơm, chúng ta làm theo thông lệ đem câu vừa nãy nói một lần."

"Chủ ý không tệ." Mẫu Đan cũng cười. Phục vụ viên kia không chừng đem Hách Đổng cùng Lý Minh não bổ thành người nào rồi: "Ăn thôi ăn thôi." Lần đầu cùng nhau ăn cơm, cô cũng không biết lượng cơm ăn của bọn họ, chỉ có thể gọi nhiều một chút.

"Thật đói!" Ngô Thanh cầm lấy đũa, hai mắt nhìn chằm chằm cái đĩa thịt kho tàu.

Một bữa cơm ăn xong, Mẫu Đan biết đại khái lượng cơm ăn của Lý Minh cùng Hách Đổng, nhìn bàn trống đĩa không trên bàn, cô cực kì hài lòng.

"Cô Mẫu Đan..."

"Hai người gọi tôi là Đan tử, hoặc Mẫu Đan là được rồi." Cô thật sự không quen loại xưng hô như "Cô Mẫu Đan", "Mẫu tiểu thư".

Lý Minh cười cười: "Tốt, vậy Mẫu Đan đi, cô ăn no chưa?" Lúc ăn cơm, anh có chú ý Ngô Thanh ăn không ít, nhưng vị này thì ăn không nhiều.

"10 giờ sáng ngày mai bắt đầu chụp ảnh cho Lạc Lai, cho nên đêm nay không thể ăn nhiều, lót dạ là được rồi." Mẫu Đan liếc mắt ra hiệu cho Ngô Thanh một cái, Ngô Thanh lập tức hiểu ý, đứng dậy đi tính tiền.

Hách Đổng đã sớm nhìn ra: "Về sau cô thật sự không cần gọi nhiều như vậy, tôi với lão Lý cũng không phải người tinh tế gì."

"Ngẫu nhiên một lần, ngày mai hai người sẽ biết, lúc làm việc phần lớn đều ăn cơm hộp." Mẫu Đan đứng dậy: "Chúng ta đi thôi."

"Đi."

Trở về phòng, đi bộ một hồi, Mẫu Đan đi tắm. Tắm xong, vừa thoa sữa dưỡng thể, chuông cửa vang lên. Không thấy Ngô Thanh ra mở cửa, cô lê dép đi tới cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài, thấy người tới còn hơi kinh ngạc: "Đông Tiểu Tây?"

"Chào buổi tối!" Đông Tiểu Tây nắm trong tay lấy một chai Lafite: "Không ngại tôi không mời mà tới chứ?"

"Đã tới rồi, để ý cũng vô dụng." Mẫu Đan cười mời cô vào: "Tôi còn tưởng cô không tới, nếu không tối đã gọi cô cùng đi ăn."

Đông Tiểu Tây đặt chai rượu lên bàn: "Tôi đến lúc chiều, sau đó ngủ một giấc, người đại diện của tôi bảo cô tới, tôi lập tức thu dọn chạy qua quấy rầy cô."

Mẫu Đan qua quầy bar trong phòng lấy dụng cụ mở nắp cùng hai ly rượu vang đỏ, rửa sạch sẽ mang ra.

Đông Tiểu Tây mở chai rượu, rót vào ly: "Chuyện lần trước tôi còn không có cám ơn cô, vốn là muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng nghĩ tới chúng ta còn tiếp tục hợp tác nên giữ lại để gặp mặt cám ơn."

"Cô không nhắc tới việc này tôi còn không nhớ." Mẫu Đan mời Đông Tiểu Tây ngồi, chính mình cũng ngồi xuống đối diện: "Nhắc đến tôi lại nhớ lại, đêm hôm ấy cô gọi điện thoại cho tôi, tôi không phải đi tìm Yến Thanh sao? Tên kia khẳng định là mưu đồ đã lâu, tôi nói tôi cho côbsố điện thoại của anh ta, anh ta không muốn, nói sẽ tìm cô."

"Haha." Đông Tiểu Tây lấy tay che miệng: "Biết là cô biết tất cả mọi chuyện."

Mẫu Đan đắc ý: "Chẳng vậy. Tôi cài nằm vùng bên người Yến Thanh, đến tay đều là tư liệu trực tiếp."

"Nằm vùng? Có nằm vùng nào như nhà cô chứ?" Đông Tiểu Tây rót cho Mẫu Đan: "Nếm thử xem thế nào? Yến Thanh đề cử, nói là uống được, dù sao tôi thử không ra."

Nhấp một ngụm nhỏ, Mẫu Đan đặt ly xuống: "Rất tốt, tràn ngập vị kim tiền."

"Thích không? Tôi còn có một chai." Đông Tiểu Tây lại rót cho cô một chút, chính mình cũng một chút.

Mẫu Đan lắc đầu: "Không cần, cám ơn." Người phụ nữ đối diện, một thân váy dài màu be không mang đai lưng, trang điểm nhàn nhạt, khiến cô xem ra thiếu một chút thon gầy, nhiều một chút thục uyển. So với lần đầu tiên gặp, Đông Tiểu Tây không còn lạnh lùng như vậy.

"Nhìn cái gì, có phải tôi mập hơn rồi không?" Đây là vấn đề gần đây cô thích hỏi nhất. Thấy Mẫu Đan lắc đầu, cô cười nói: "Yến Thanh chê tôi quá gầy, tôi đang suy nghĩ xem có nên buông lỏng một chút không."

"Cô còn muốn lên sàn catwalk chứ?" Mẫu Đan cho rằng điểm này rất mấu chốt, mặc dù bây giờ yêu cầu của giới thời trang đối với người mẫu không còn bệnh tật như trước, nhưng vẫn là cực kì hà khắc.

Đông Tiểu Tây thở nhẹ một hơi: "Muốn nghe nói thật?"

"Không phải đâu?"

"Tôi 18 tuổi đã lên sàn catwalk, đi hẳn 14 năm." Đông Tiểu Tây liếm liếm môi, cụp mi nhìn về phía ly rượu trong tay: "Thời kì đỉnh phong, tôi một quý đi 76 lần, trong 14 năm, từng té ngã dưới đài, nhưng lên sàn, mặc kệ nó trơn bao nhiêu, khó khăn bao nhiêu, ăn mặc bất tiện bao nhiêu, lại chưa bao giờ ngã, biết tại sao không?"

Mẫu Đan không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Đông Tiểu Tây.

"Bởi vì trước mỗi một lần catwalk, tôi đều nói với chính tôi sàn catwalk kia là con đường dẫn tới tương lai, đi tốt từng bước, tương lai của tôi sẽ có càng nhiều lựa chọn, mặc kệ là nam nhân hay là sự nghiệp; mà đi không tốt, ngã, cho dù là đứng lên, mỗi một bước về sau đều sẽ rất gian khổ."

Mẫu Đan nâng ly rượu lên: "CHEERS."

Cụng ly, Đông Tiểu Tây uống một hơi cạn sạch rượu trong ly: "Tôi đối với Yến Thanh là thật, cô tin không?"

"Tin." Mẫu Đan gật đầu, trêu ghẹo nói: "Nhưng tôi hiện tại vẫn cảm thấy Yến Thanh đốt hương khấn bái, nếu không làm sao cô lại thấy được anh ấy?"

"Anh ấy rất tốt." Mặt Đông Tiểu Tây lộ vẻ ngượng ngùng: "Là tôi chủ động trước, điểm này ngay cả người đại diện của tôi cũng không tin. Nhưng tôi cảm thấy nữ nhân nha, gặp thời cơ là phải tranh thủ cơ hội ra tay, vạn nhất trong thời gian do dự kia, người ta đã có chủ rồi đâu?"

Mẫu Đan cũng không đùa nữa: "Ánh mắt của cô rất tốt."

"Tôi vẫn luôn rất tự tin về ánh mắt của mình." Đông Tiểu Tây mấp máy môi, nhìn về phía Mẫu Đan: "Đạo diễn Trần gọi cho người đại diện của tôi, cô biết không?"

"Gọi sao?" Mẫu Đan nghe vậy, dở khóc dở cười, nói hết chân tướng câu chuyện cho Đông Tiểu Tây: "Tôi chính là muốn để ông ấy đi tìm Yến Thanh đàm phán, đương nhiên nếu là thật có nhân vật phù hợp với cô, cô cũng có thể thử một chút, có thể kiếm bộn một bút. Mà đi theo đạo diễn Trần quay phim, không có cái gì lộn xộn."

Đông Tiểu Tây hiểu: "Vậy đến cùng tôi có nên đáp ứng không?"

"Đương nhiên là đáp ứng!" Mẫu Đan nhìn Đông Tiểu Tây như nhìn đồ đần: "Nếu không cô cũng có thể hỏi Yến Thanh xem có nên tiếp hay không? Có điều tôi tương đối hiếu kỳ đạo diễn Trần vẽ cho cô nhân vật gì."

"Chị dâu cô." Đông Tiểu Tây có nghe nói qua: "Thấy bảo phần diễn không nặng không nhẹ... Cô thế kia là biểu lộ gì vậy?"

Mẫu Đan ngửa ra sau, ôm bụng: "Cô biết ai diễn anh trai tôi không?" Cũng không trông cậy Đông Tiểu Tây có thể đoán được: "Tiêu Minh, Tiêu Minh tự phong đẹp trai nhất trong số những người thấp ấy."

"Ông thần cao 1m6 kia?" Đông Tiểu Tây trợn tròn mắt, ngẫm lại hình ảnh kia, không khỏi nhíu mày nở nụ cười: "OMG, thật hay giả vậy?" Cô ôm đầu: "Tôi đặt Tiêu Minh với mình ở cùng một chỗ, làm sao lại không khống chế nghĩ đến Đầu Đà béo với Đầu Đà gầy trong Lộc Đỉnh ký nhỉ?" Lắc lắc đầu, để nó khôi phục bình thường.

"Vì để tránh xảy ra tình trạng như vậy, tôi cảm thấy trước mắt khẩn yếu nhất chính là khuyên Tiêu tổng kiện thân giảm béo, nếu không nếu cô lại đi một đôi giày cao gót, đứng cùng Tiêu tổng với cái bụng phụ nữ mang thai năm, sáu tháng kia đã là một trận hài kịch." Nhân vật chị dâu của cô này cũng chỉ có đạo diễn Trần mới nghĩ ra.

Chú thích:

*"Lộc Đỉnh ký": hay Lộc Đỉnh Công, là cuốn tiểu thuyết cuối cùng của Kim Dung.

Đầu Đà béo và Đầu Đà gầy:

Đầu Đà béo và Đầu Đà gầy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.