Nghi Ngờ

Chương 3: Chương 3




Lúc ở bên trong bồn tắm, hơi nước khắp phòng tạo sương mù mông lung, cậu nhìn người đàn ông trước mắt, mặt anh nhuốm màu tình dục, đè nén giọng nói ghé vào lỗ tai cậu cực ôn nhu dụ dỗ, dưới thân là từng cái từng cái va chạm kịch liệt làm cho Tạ Phi nói không nên lời xấu hổ cực kỳ.

Cậu từ lâu đã bắn đến không biết đâu là đâu, do bắn quá nhiều trong thời gian dài làm cho lỗ nhỏ trên dương vật chảy ra từng dòng từng dòng tinh dịch, dù có như vậy đối phương cũng không muốn bỏ qua cho cậu.

Cậu cứ như vậy mà được ôm ra ngoài phòng tắm, từ phòng tắm đi ra chỉ có một khoản ngắn nhưng phía dưới của hai người cũng dính cọ sát vào nhau làm cho Tạ Phi giận dữ và xấu hổ muốn khóc.

Cố Khải còn cố ý đi đặc biệt chậm, vài bước chân là tới nhưng anh lại đi đến mười phút, nhất định phải đem Tạ Phi cọ đến cậu phải ôm lấy lưng anh vừa khóc vừa nói: “Ông xã chịu không nổi nữa rồi.” nói như vậy mới buông tha cậu, đem người đè xuống giường lại hôn lỗ tai của cậu một hồi.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao Tạ Phi mới từ trên giường tỉnh lại, hậu huyệt sưng đỏ đã được người bôi thuốc, chỉ là xuống giường khi mặc quần áo vào vẫn có chút gian nan.

Từ trong đống quần áo bùi nhùi lấy ra điện thoại di động, Tạ Phi vừa mới mở máy đã nhận được một đống cuộc gọi nhở, suýt chút nữa đem điện thoại di động phá hỏng. Tạ Phi không nhịn được xoa xoa mặt mình, cảm thấy đầu đau muốn nứt.

Tạ Phi mặc quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra cửa, cậu mới nhìn thấy trên khay trà có vài cái túi ni lông bên trong có mấy hộp thức ăn, bên cạnh còn có một tờ giấy, vài chữ rồng bay phượng múa nhắc nhở cậu nhớ ăn điểm tâm.

Tạ Phi nhìn vào tờ giấy kia hơi ngẩn ngơ, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của người kia khi cúi người xuống viết thư, vừa đẹp trai vừa thong dong, vừa ra khỏi cửa là có thể mê đảo vạn ngàn thiếu nữ, càng có vô số quý cô quỳ dưới chân.

Ngược lại là mình,..cậu nhìn mình trong gương, mặt thì tiều tụy, chỉ kém ở trên mặt viết bốn chữ lớn “Túng dục quá độ”. Nhớ đến hình ảnh tối hôm qua đến tột cùng có bao nhiêu dâm mỹ, càng không nói đến trên cổ có mấy cái dấu ấn hồng hồng, quả thực như nói cho tất cả mọi người biết cậu bị thao đến sảng khoái.

Suy nghĩ đến đây, chuông điện thoại di động lại vang lên, cậu càng thêm uể oải.

Điện thoại vừa nhận thì đối diện truyền đến giọng nói của một người phụ nữ nghe rất chói tai, như là pháo nổ liên tục dằn vặt màng tai Tạ Phi.

“Má ơi, cậu là ông chủ chết tiệt. Không bắt điện thoại là biết cậu đang ở nơi nào! Có phải là lại đi tìm Cố Khải!” Đối phương hiển nhiên biết rõ hành tung của Tạ Phi vừa nói là dồn dập chất vấn, nghe phía đối diện nửa ngày không nói một tiếng, vô cùng khác thường, rốt cục thở một hơi, hỏi một câu hỏi cũng coi như là ôn hòa, cô hỏi: “Cậu vẫn còn nghe chứ?”

Ba hồn bảy vía của Tạ Phi đang bay lơ lửng rốt cục ừ một tiếng, cũng không biết là cậu đang trả lời câu hỏi vừa rồi của đối phương về việc cậu đi cùng Cố Khải hay là trả lời câu mới vừa được hỏi chọc cho người bên kia đầu dây điện thoại càng điên.

“Này này, không phải lần trước cậu nói muốn cùng anh ta chấm dứt hoàn toàn sao? Cậu vẫn chưa nói hả! Tại sao lại còn bên cạnh anh ta?”

Tạ Phi nghe xong cũng không tức giận, kiên trì nói: “Không nói với chị, về rồi nói tiếp.” Nói xong rồi lạch cạch một cái cúp điện thoại, làm cho bên kia ôm một cục tức, giậm chân lại không thể làm gì.

Cuối cùng cậu cũng không ăn gì, mang theo túi ni lông đi tới bên cửa hiên, “Đùng Đùng ” ném hết vào thùng rác, chỉ đem tờ giấy kia cẩn thận từng li từng tí xếp bằng phẳng bỏ vào bên trong túi áo, như là đối với một vật cực kỳ trân bảo quý giá, cầm theo cái áo đầy nếp nhăn, cũng không ngẩng đầu lên đi ra khỏi cửa lớn của khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.