Lý Dật nhẹ nhàng nhu nhu huyệt thái dương, sau đó lấy điếu thuốc ra châm lửa, rít thật mạnh.
Toàn bộ phòng khách trở nên thập phần an tĩnh, an tĩnh có thể nghe được
tiếng tim đập mạnh mẽ của Lý Dật, khói thuốc vờn quanh khuôn mặt hắn.
Dưới ngọn đèn, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn có chút âm trầm.
Khi Lý Dật hút đến điếu thuốc lá thứ năm, ngoài cửa vang lên tiếng bước
chân, căn cứ thanh âm có thể đoán là hai người đang đi đến.
Tiếp theo, tiếng đập cửa vang lên, đánh vỡ sự an tĩnh vốn có ngoài hành lang.
“Vào đi.” Lý Dật chậm rãi dụi tàn thuốc, âm trầm nói.
“Lạc sát!”
Theo một tiếng giòn vang, cửa phòng mở ra, Yến Phong dẫn đầu đi vào phòng,
đi theo phía sau hắn là một nam nhân mặc tây trang màu xám.
“Lão
bản, người tôi mang đến cho anh, còn có điều gì phân phó không?” Yến
Phong tựa hồ cũng không có ý tứ muốn ngồi xuống, đứng ngay cửa nhìn Lý
Dật hỏi.
Lý Dật khoát tay: “Karla chuẩn bị buổi ăn khuya cho tôi, bất quá tối nay tôi không có thời gian dùng cơm, anh đi dùng với hắn
đi.”
Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, trong con ngươi Yến Phong hiện lên một ánh mắt kỳ dị.
Thân là người phụ trách sòng bạc của Yến gia tại Las Vegas, hắn tự nhiên
hiểu rõ Lý Dật an bài hắn cùng dùng bữa khuya với Karla dụng ý là gì.
Bất quá hắn cũng không nói lời cảm ơn với Lý Dật, mà trực tiếp rời khỏi
phòng.
Có thể đối với người như Yến Phong, hắn vĩnh viễn sẽ không nói ra hai từ cảm ơn.
Yến Phong đi, nam nhân mặc tây trang màu xám cũng chưa đi, hắn đứng ngay
cửa sắc mặt phức tạp đánh giá Lý Dật, cảm giác như lần đầu tiên nhìn
thấy Lý Dật.
Mà trên thực tế, hắn rất sớm đã quen biết Lý Dật, đồng thời từng làm thủ hạ dưới tay Lý Dật.
Thạch Lỗi.
Ngày trước, khi Lý Dật giúp đỡ Trịnh Thiết Quân quản lý Vĩnh Hòa hội sở, hắn là trợ thủ đắc lực của Lý Dật, thậm chí còn truyền thụ cho Lý Dật không ít kinh nghiệm quản lý hội sở.
Bắt đầu, Thạch Lỗi tuy rằng đối
với Lý Dật tôn kính, thế nhưng ở sâu trong nội tâm nhiều ít có chút
khinh thường Lý Dật, cho rằng Lý Dật chỉ là may mắn mà thôi, cũng không
cao hơn hắn.
Nhưng khi hắn chứng kiến Lý Dật đối mặt với trùm hắc đạo Kìều thất chi của Hàng Châu, tư thái vững như núi Thái sơn, hắn mới biết được Lý Dật cũng không uất ức như trong sự tưởng tượng của hắn,
ngược lại, còn xuất sắc hơn hắn rất nhiều.
Một lần đó, hắn chứng
kiến Lý Dật quật khởi, Tiêu Thanh Sơn xuất hiện làm Kiều thất chỉ danh
chân hắc đạo phía nam giống như một con chó từ đũng quần Lý Dật chui
qua.
Sau ngày đó, danh vọng Lý Dật vang vọng toàn bộ hắc đạo phía nam!
Chứng kiến câu chuyện lúc đó Thạch Lỗi còn cho rằng Lý Dật chỉ dựa vào khỏa
đại thụ Tiêu Thanh Sơn mà lên, trở thành nhân vật số một số hai hắc đạo
phía nam thậm chí là toàn quốc.
Sau đó một loạt biến hóa của Lý
Dật xác minh suy đoán của Thạch Lỗi, dưới sự chiếu cố của Tiêu Thanh
Sơn, Lý Dật dựa vào chính năng lực của mình không ngừng hướng về phía
trước leo lên, thậm chí hất ra Tiêu Cường thiếu chủ nhân của Thiên Tự
Đầu Mãnh Hổ Bang. Trở thành người thừa kế của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang.
Làm Thạch Lỗi thật không ngờ chính là, ngay khi mọi thứ đang thuận lý thành chương trở thành hiện thực, số phận lại vui đùa làm Lý Dật giết chết
Đái Nhạc, Tiêu Thanh Sơn tự mình phái người đi giết Lý Dật!
Trên thực tế, không chỉ có Thạch Lỗi thật không ngờ, mà tất cả mọi người thật không ngờ.
Tất cả tới quá mức đột nhiên, quá thần kỳ, đủ dùng từ khó tin để hình dung, mà trên thực tế lại xảy ra, đây là sự thực không cách nào thay đổi!
Nhìn vẻ mặt phức tạp của Thạch Lỗi đứng ngay cửa, Lý Dật mỉm cười: “Ngồi xuống trò chuyện, Thạch Lỗi.”
Lý Dật nói đem Thạch Lỗi từ trong hồi ức kéo về hiện thực, hắn miễn cưỡng
gật đầu cười, sau đó trực tiếp đi tới bên cạnh Lý Dật, ngồi xuống, vẻ
mặt biểu tình câu nệ, ánh mắt nhìn phía Lý Dật cũng có chút mất tự
nhiên.
Khẩn trương.
Lúc này, Thạch Lỗi thật khẩn trương.
Vĩnh Hòa hội sở là đại bãi số một số hai Thượng Hải, làm người quản lý Vịnh
Hòa hội sở, tố chất tâm lý và năng lực của Thạch Lỗi không thể hoài
nghi, hắn gặp qua nhiều đại nhân vật, thậm chí khi nhìn thấy Trịnh Thiết Quân và Tiêu Thanh Sơn vẫn cò thể bảo trì tâm lý bình thường.
Thế nhưng lúc này đối mặt với Lý Dật hắn thật sự khẩn trương!
“Thạch Lỗi, ngươi coi ta như lão bằng hữu là được, mặc kệ mục đích ngươi tới
đây là gì, trước đây vẫn còn tình cũ, ngươi không cần khẩn trương.” Lý
Dật nhìn ra sự khẩn trương của Thạch Lỗi, mỉm cười nói một câu, sau đó
cầm lấy gói thuốc lá trên bàn đưa cho Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi lấy điếu thuốc châm lửa hút, rít mạnh một hơi, được nicotin gây tê, tình tự của hắn ổn định hơn rất nhiều.
“Lý tiên sinh…” Liên tục rít vài hơi thuốc, Thạch Lỗi triệt để lãnh tĩnh, hắn nỗ lực muốn nói gì đó với Lý Dật.
Lý Dật huy tay cắt lời Thạch Lỗi: “Thạch Lỗi, ta đã nói, ngươi ta cũng là
bạn bè, ngươi không cần câu nệ như thế, gọi Lý Dật đi.”
Thạch Lỗi gật đầu, chỉ là biểu tình có chút cổ quái, có thể hắn thật không ngờ Lý Dật lại khách khó với hắn như vậy.
“Ngươi không cần cảm thấy kỳ quái, tuy rằng ta là một người có thù tất báo,
thế nhưng ta cũng biết, oan có đầu, nợ có chủ, sẽ không tùy tiện đem ân
oán chuyển dời lên người không quan hệ.” Lý Dật nhẹ nhàng mà nói, như
đang nói với Thạch Lỗi, hoặc như đang lẩm bẩm, giờ khắc này, vẻ mặt của
hắn có chút phức tạp: “Huống chi ngươi, ta cũng có thể xem như bạn bè,
mà ân tình của Trịnh thúc với Dũng Cương ta vẫn nhớ kỹ.”
Nghe xong lời nói của Lý Dật, biểu tình Thạch Lỗi càng thêm phức tạp.
Trước khi đi tới đây, hắn biết được Lý Dật đã giết chết Tiêu Cường, thậm chí
cả lão Miêu cũng chết trong tay Lý Dật. Điều này vô hình gây cho Thạch
Lỗi áp lực cực lớn, cũng làm Thạch Lỗi theo bản năng cho rằng, Lý Dật
nhìn thấy hắn tuyệt đối sẽ không có vẻ mặt hòa nhã, thậm chí khả năng hạ thủ đối với hắn.
Ở dưới tình hình này, Thạch Lỗi đối với hành
trình Las Vegas tràn ngập lo lắng, chỉ là không thể cãi mệnh lệnh, nên
đành kiên trì tới.
Hôm nay, Lý Dật biểu hiện khách khí như vậy cùng nhớ lại tình bạn cũ thật vượt ngoài dữ liệu của hắn!
Đồng thời trong lòng có một trực giác nói cho hắn: Cái chết của Tiêu Cường và lão Miêu có ẩn tình!
Trực giác của Thạch Lỗi đúng, chỉ là hắn không có khả năng biết được ẩn tình trong đó.
“Có phải ngươi đang hiếu kỳ vì sao ta lại khách khí đối với ngươi như vậy?
Có lẽ nói, vì sao ta lại giết Tiêu Cường và lão Miêu, duy nhất đối với
ngươi khách khí?” Lý Dật thấy Thạch Lỗi không nói lời nào, mỉm cười hỏi, chỉ là dáng tươi cười của hắn làm cho người ta cảm thấy da đầu một trận tê dại. Cả người phảng phất như đặt mình trong hầm băng, một cỗ hàn ý
không thể chống đối từ đỉnh đầu truyền khắp toàn thân.
Lý Dật nói làm trong lòng Thạch Lỗi khẽ động, hắn gật đầu theo bản năng.
“Sở dĩ ta và Tiêu Thanh Sơn quyết liệt, là bởi vì ta giết chết đứa cháu Đái Nhạc mà Đái Hồ thương yêu và coi trọng nhất. Mà cả câu chuyện đều do
Tiêu Cường một tay sắp xếp, thậm chí sau khi ta chạy trốn tới Hồng Kông, Tiêu Cường từng dẫn người tới giết ta. Chỉ là hắn quá tự tin ở mình.”
Nói đến một ít chuyện cũ, Lý Dật cũng không tràn ngập oán khí như nói
chuyện với Gia Cát Minh Nguyệt lần trước, vẻ mặt bình tĩnh, cặp mắt đen
kịt thâm thúy càng bình tĩnh như mặt hồ không rung động, chỉ là hận ý
giấu phía sau sự bình tĩnh chỉ dùng từ kinh khủng mới có thể hình dung.
“Ngươi cho rằng ta nên giết hắn không?” Lý Dật nói đến đây quay đầu hỏi Thạch Lỗi.
Có thể thật không ngời Lý Dật hỏi như vậy, Thạch Lỗi đầu tiên là ngẩn ra, sau đó gật đầu.
“Về phần lão Miêu.” Lý Dật nói đến lão Miêu, trong giọng nói nhiều ít có
chút tiếc hận. Vì nam nhân trầm mặc ít lời trọng tình trọng nghĩa kia mà tiếc hận: “Khi ta ở chỗ này gặp phải hắn và Gia Cát Minh Nguyệt, ta
chưa từng nghĩ qua giết hắn, ta chỉ ngay mặt nhục nhã Gia Cát Minh
Nguyệt. Theo ý ta, nếu như lúc trước Tiêu Thanh Sơn phái lão Miêu đến
giết ta, có lẽ có thể nắm chặt hơn một chút. Bất quá, lão Miêu chưa từng đến, cho nên ta không hề muốn động tới hắn.”
Nghe được lời nói
của Lý Dật, Thạch Lỗi muốn nói gì đó, mà Lý Dật cũng không cho hắn cơ
hội, tiếp tục nói: “Ta thậm chí không hề động tới Gia Cát Minh Nguyệt,
nữ nhân kia tuy rằng ngay từ đầu đối với ta khó chịu, thế nhưng ta không hề động cô ta, bởi vì cô ta đã từng dạy ta không ít thứ, tuy rằng đều
không phải cô ta cam tâm tình nguyện, nhưng dù sao cũng có thể xem như
nửa người thầy.”
“Thế nhưng ta không động bọn họ, bọn họ cũng
không buông tha ta!” Lý Dật một lần nữa nở nụ cười, cười đến rất phức
tạp: “Gia Cát Minh Nguyệt thấy ta hỗn tại nước Mỹ quá mạnh mẽ, biết ngày tháng tốt đẹp của bọn hắn không còn nhiều lắm, cho nên lợi dụng tình
cảm của lão Miêu đối với cô ta, để lão Miêu tới giết ta. Thế nhưng cô ta không có nghĩ tới Lý Dật ta có thể sống chạy thoát khỏi quốc nội, ở
trong tình huống không tiền không ai giúp có thể trở nên nổi bật, chỉ là nhờ ông trời quan tâm ta sao? Nếu như Lý Dật này dễ dàng chết như vậy,
ta đã sớm chết ở quốc nội, không cần cô ta đến Las Vegas nhìn thấy ta
trở nên nổi bật sau đó động thủ lần nữa! Lão Miêu đã chết, ta tuy rằng
cho rằng hắn chết không đáng, thế nhưng ta không cho ta giết hắn là sai
lầm, hắn không chết, ta sẽ chết, ngươi nói phải không?”
Lý Dật nói làm Thạch Lỗi kinh ngạc há to miệng! Trên mặt hắn tràn ngập hai chữ kinh ngạc!
Hắn không phải vì chuyện Lý Dật không động thủ trước mà kinh ngạc, mà là
kinh ngạc vì quan hệ giữa lão Miêu cùng Gia Cát Minh Nguyệt!
“Lão Miêu yêu Gia Cát Minh Nguyệt, nếu như ta không đoán sai, lão Miêu đã
yêu Gia Cát Minh Nguyệt trước khi về với Tiêu Thanh Sơn.” Lý Dật thản
nhiên nói: “Nam nhân si tình này khi yêu một người, tình nguyện làm bảo
tiêu và cái bóng vài chục năm cho nam nhân cho hắn đội nón xanh, thậm
chí cuối cùng vì Gia Cát Minh Nguyệt đi tìm cái chết.”
“Hắn là
một nam nhân số khổ.” Nói đến cuối cùng, Lý Dật thở dài, đối với việc
giết chết lão Miêu hắn không hối hận, thế nhưng hắn cho rằng lão Miêu vì loại đàn bà như Gia Cát Minh Nguyệt mà sống cả đời như vậy rất không
đáng giá.
Đương nhiên Lý Dật cũng rõ ràng, hắn vĩnh viễn cũng sẽ
không hiểu được thế giới của lão Miêu, giống như Tiêu Thanh Sơn không
hiểu hắn.
Thế giới này, hiểu được một người rất khó.
“Mà
ngươi thì lại khác, tuy rằng từ ý nghĩa nào đó ngươi là người của Tiêu
Thanh Sơn, thế nhưng ngươi lại làm việc cho Trịnh thúc, hơn nữa giữa
chúng ta cũng không có ân oán, ngược lại, chúng ta còn tứng hợp tác qua, ta từ chỗ ngươi học được không ít kinh nghiệm quản lý bãi, cho nên
ngươi không cần lo lắng, vô luận mục đích ngươi tới đây là gì, ta cũng
không động thủ với ngươi.” Lý Dật dừng trên khuôn mặt kinh ngạc của
Thạch Lỗi, trầm giọng nói: “Hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết mục
đích ngươi tới đây, là Tiêu Thanh Sơn cho ngươi tới sao?”
Thạch
Lỗi đầu tiên phung ra một hơi thật mạnh, sau đó nhẹ nhàng dụi tắt tàn
thuốc, đợi biểu tình ổn định một chút, nói: “Lý Dật, ta tới nơi này
không phải do Tiêu tiên sinh gọi ta tới, là Trịnh thúc.”
“Trịnh
thúc?” Lý Dật hơi mị con mắt, sau đó tự giễu cười cười: “Như nhau, Tiêu
Thanh Sơn hiểu được ta, biết ta đối với người bên cạnh không tệ, nhất là đối với người đã từng có ân với ta, hắn nghĩ thông qua Trịnh thúc đạt
được mục đích của hắn, điều này rất phù hợp với tác phong của hắn.”
Lý Dật nói làm Thạch Lỗi không biết nên làm sao trả lời, bởi vì hắn cũng
không biết Trịnh thiết Quân có phải làm theo ý tứ của Tiêu Thanh Sơn hay không.
“Cho ngươi tới làm gi? Bàn chuyện sòng bạc hay sao?” Lý Dật hỏi.
Hỏi xong, Lý Dật châm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút.
Thạch Lỗi lắc đầu theo bản năng: “Không có. Trịnh thúc chỉ là để ta tới nói cho ngươi một việc.”
“Nói cho ta biết một việc?” Nghe được Thạch Lỗi nói như thế, Lý Dật nở nụ
cười, khác với dáng cười khi nãy, lúc này dáng tươi cười của hắn rất
lạnh, làm cho người ta một loại cảm giác không rét mà run: “Lúc này Tiêu Thanh Sơn đã biết theo ta giải thích! Ha ha! Rốt cục là Tiêu Thanh Sơn
bị choáng váng, hay Tiêu Thanh Sơn cho Lý Dật ta là đứa ngốc?”
“Lý Dật.” Thạch Lỗi nỗ lực nói.
Lý Dật cũng không để ý tới Thạch Lỗi, cười lạnh nói: “Giải thích? Con mẹ
nó giải thích! Chuyện này còn cần giải thích sao? Hắn sớm đã làm gì?
Ngày trước khi hắn phái người đi bắt ta thế nào không muốn theo ta giải
thích? Hắc! Khi đó, hắn cũng không nghĩ giải thích cho ta điều gì a, hắn thậm chí còn gọi điện thoại cho Tiêu Huỳnh Huỳnh, mà mục đích gọi điện
thoại chỉ là vì muốn biết ta đang ở nơi nào.”
Nói đến đây, Lý Dật rít mạnh hai hơi thuốc, giọng nói trầm thấp: “Lúc đó hắn cũng không hề
cho ta bất luận điều gì giải thích. Hắn biết chỗ ta ở xong, liền lập tức phái người tới bắt ta! Ha ha, ta biết, Lý Dật ta giết chết Đái Nhạc,
chọc giận Đái Hồ, hắn vì không muốn dính dáng vào tự mình phái người đi
bắt ta, nỗ lực phủi sạch quan hệ! Tiêu Thanh Sơn thật thông minh, thế
nhưng hắn có chút thông minh quá đáng, với tình cảm lúc đó của ta đối
với hắn, dù cho trong điện thoại hắn nói cho ta biết, chuyện này hắn bất lực, ta cũng sẽ không trách hắn! Ta cũng chưa từng nghĩ tới muốn hắn
đứng ra giúp ta giải quyết phiền phức kia! Ta con mẹ nó làm ra quyết
định, một mình chạy trốn, phủi sạch quan hệ với hắn, sẽ không liên lụy
tới hắn!”
“Thế nhưng hắn quá mau, ân, cũng quá độc!” Lý Dật nói
xong lời cuối cùng, hận ý che giấu tận sâu trong nội tâm rốt cục bạo
phát, toàn thân đầy rẫy sát ý khiến trái tim kẻ khác đập nhanh.
Sát ý kinh khủng khiến Thạch Lỗi rùng mình.
“Thạch Lỗi.” Lý Dật liên tục rít vài hơi thuốc, tình tự hắn khôi phục lãnh
tĩnh: “Nếu như lần này ngươi tới đây chỉ là vì giúp đỡ Tiêu Thanh Sơn
chuyển cáo một ít lời nói, vậy không cần nữa, không cần thiết, con mắt
mọi người đều sáng như tuyết, không cần phải giải thích cái gì!”
Nghe được Lý Dật nói như vậy, Thạch Lỗi không khỏi thở dài.
Hắn hiểu được, mặc dù hắn có nói toạc môi cũng không làm nên chuyện gì, hơn nữa lời của Trịnh Thiết Quân muốn nhờ hắn chuyển đạt, hắn cũng không
biết thật giả.
Trọng yếu nhất là, dưới tình huống trước mắt, Lý Dật không có khả năng nghe những lời này của hắn.
Đây không thể nghi ngờ đã chạm đến nghịch lân của Lý Dật!
“Lý Dật, ngươi đã không muốn nghe, như vậy ta sẽ không nói nữa.” Thạch Lỗi
thở dài nói: “Lần này ta ngoại trừ đến muốn chuyển đạt một ít lời nói,
còn có một mục đích.”
“Chuyện gì?” Lý Dật hỏi.
Thạch Lỗi nghiêm mặt nói: “Trịnh thúc muốn mang tro cốt lão Miêu trở về.”
Ngạc nhiên nghe được Thạch Lỗi nói, vùng lông mày Lý Dật hơi nhướng lên, không nói gì.
“Trịnh thúc nói, đem tro cốt của lão Miêu chôn tại Las Vegas hẳn là không tốt
lắm, hẳn nên đem về quốc nội, như vậy lão Miêu cũng sẽ không có gì tiếc
nuối. Còn nữa, Trịnh thúc nói đợi tới ngày giỗ của lão Miêu, hắn có thể
đi thắp nén nhang, ôn chuyện với ông ta.”
Nghe xong lời nói của
Thạch Lỗi, Lý Dật tin tưởng chuyện về lão Miêu là ý tứ của Trịnh Thiết
Quân, theo trong trí nhớ của hắn Trịnh Thiết Quân là một người phi
thường giảng nghĩa khí. Ngày trước, khi hắn lần đầu tiên đắc tội thủ hạ
của Yến Nam Thiên, Tiêu Thanh Sơn bởi vì không muốn chọc phiền phức nên
từng dự định đưa Lý Dật ra chịu tội.
Lần đó, Trịnh Thiết Quân vốn không có bất cứ quan hệ gì với Lý Dật, nhưng Trịnh Thiết Quân vẫn
khuyên bảo Tiêu Thanh Sơn thật lâu, thậm chí còn điện thoại bảo Lý Dật
chạy trốn!
“Được.” Nhớ tới dáng dấp hung hãn của Trịnh Thiết Quân, Lý Dật nhịn không được đáp ứng.
Đối với hắn mà nói, vô luận là Trịnh Thiết Quân hay Trịnh Dũng Cương đều là ân nhân của hắn, người trước xem hắn là vãn bối cưng chiều, người sau
lại vì Lý Dật giết chết đám người của Sở Qua, cuối cùng để không ai hoài nghi nên tự bắn mình, hình ảnh này Lý Dật vĩnh viễn cũng sẽ không quên.
“Huynh đệ, ngày nào đó ta sẽ trả lại ngươi phần nhân tình này.”
Đồng dạng, đối với lời thề ngày xưa, Lý Dật cũng vĩnh viễn sẽ không quên.
Ngoại trừ Trịnh Thiết Quân, Lý Dật nhiều ít coi như cho Thạch Lỗi chút mặt mũi.
Đúng như lời nói của Lý Dật, đối với Thạch Lỗi, hắn không có bất luận cừu hận gì.
Nghe được Lý Dật đáp ứng, Thạch Lỗi không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lần này
hắn tới đây vì hai chuyện này. Nếu như một chuyện cũng làm không được,
hắn không có cách nào trở lại báo cáo kết quả công việc.
Mắt thấy biểu tình của Thạch Lỗi trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, Lý Dật nói sang
chuyện khác: “Thạch Lỗi, Dũng Cương bây giờ còn được chứ?”
Sau
khi đi tới nước Mỹ, Lý Dật từng muốn gọi điện thoại ôn chuyện với Dũng
Cương, thế nhưng biết như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với hắn, nên
đành thôi.
“Lần đó Dũng Cương dẫn người đi bắt ngươi, trên đường
thụ thương, sau khi trở về bị Tiêu tiên sinh mắng một trận.” Thạch Lỗi
thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật: “Lúc đó Dũng Cương đi bệnh viện. Vết thương của hắn không nghêm trọng lắm, không bao lâu đã khỏe lại. Bất quá chờ
sau khi hắn xuất viện, Tiêu tiên sinh cũng không trọng dụng hắn, hôm nay hắn hầu như đặt hết tâm tư trên người nữ nhân.”
Nghe được Thạch Lỗi nói, Lý Dật không khỏi khe khẽ thở dài.
Ở trong trí nhớ của hắn, Trịnh Dũng Cương mặc dù có điểm háo sắc, thế
nhưng năng lực tự chủ không tệ, khi làm chính sự tuyệt đối sẽ không nghĩ tới nữ nhân. Hôm nay Trịnh Dũng Cương biến thành hình tượng hoa hoa
công tử đều bởi vì chuyện của hắn.
“Ngươi biết một người tên là
Dương Phàm không?” Lý Dật nhớ tới Dương Phàm, mặc dù trước đây hắn cũng
cho rằng Dương Phàm sẽ không xảy ra chuyện, bất quá vẫn không có được
tin tức của Dương Phàm, đối với tình cảnh của Dương Phàm hắn vẫn có chút lo lắng.
“Dương Phàm?” Thạch Lỗi đầu tiên ngẩn ra, sau đó nhớ tới điều gì, đáp: “Hẳn là người mà Trịnh thúc nói phải không?”
“Nga? Trịnh thúc nói thế nào?” Lý Dật nhăn mày.
Thạch Lỗi thở dài nói: “Khi ngươi gặp chuyện không may, Trịnh thúc gọi ta và
Dũng Cương vào, căn dặn chúng ta ngàn vạn lần đừng bại lộ ra ngoài quan
hệ giữa ngươi và Dương Phàm, rất sợ chuyện này sẽ liên lụy tới Dương
Phàm. Còn nói, nếu cần thiết phải giúp đỡ Dương Phàm.”
Thạch Lỗi nói làm trong lòng Lý Dật hung hăng chấn động!
Sau đó, trong đầu hắn hiện ra gương mặt có vết sẹo của Trịnh Thiết Quân,
nhớ tới lúc trước Trịnh Thiết Quân dùng thân phận của một trưởng bối đối đãi với hắn, nhớ tới Trịnh Thiết Quân đối với người Nhật Bản có một cỗ
hận ý khắc cốt minh tâm…
“Ta mặc kệ các ngươi có bối cảnh gì,
đụng đến con trai ta là xúc phạm tới nghịch lân của Trịnh Thiết Quân ta, các ngươi có thể vận dụng lực lượng gia tộc đến giết chết ta. Thế nhưng các ngươi nhớ kỹ, nếu không giải quyết được ta, ta giết toàn gia các
ngươi.”
“Tiểu tử, nhìn ra được, dã tâm của ngươi không nhỏ.”
“Có hứng thú theo ta hỗn không?”
“Ngươi đã đáp ứng theo ta hỗn, như vậy mạng của ngươi ta bảo chắc rồi! Nguyên
tắc của ta luôn luôn là, ngươi theo ta hỗn, ta làm đại ca sẽ tráo ngươi! Cho nên, mặc dù là lão Tiêu có muốn ngươi chịu tội thay, ta cũng cùng
hắn trở mặt.”
Trịnh thúc, Dũng Cương, ân tình của các ngươi, Lý Dật suốt đời này khó quên!
Nhớ tới tất cả, Lý Dật chậm rãi nhắm hai mắt lại.