Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 201: Chương 201: Đại Hỗn Loạn




Đêm tối triệt để phủ Xuống, Los Angeles cũng đông đúc người lui tới như thường ngày. Những ngọn đèn lúc sáng lúc tối. cả tòa thành thị dưới ánh trăng tràn ngập khí tức trụy lạc. những người thích sống về đêm không hề mệt mỏi lại chui vào những câu lạc bộ ăn chơi trong đêm

Sơn Khẩu Tổ phát động tiến công đối với Hoa Nhân Bang, công kích đầu tiên chính là địa bàn của Ðường Hổ. Sáu con đường là ngày trước cướp đoạt được từ tay Phi Châu Bang, hôm nay lại bị Sơn Khẩu Tổ đoạt lấy, chỉ bởi vì thời gian Sơn Khẩu Tổ cướp đi quá ngắn, còn chưa triệt để trở thành chủ nhân của khối địa bàn này. kể từ đó, những lão bản của các câu lạc bộ đêm trên đường đối với người Nhật Bản không có chút hảo cảm

Ngưu Lâm Sinh rời khỏi phòng sách của Đường Hải. cùng tâm phúc với mấy nhân vật đại biểu của nhóm trung lập thương lượng một phen, quyết định động thủ với người Nhật Bản từ nơi này! Thứ nhất, nơi này là đoạn đường hỗn loạn nhất do Sơn Khẩu Tổ quản lý, thứ hai. ở đây gần với sáu con đường do Lý Dật quản lý trước kia, sau khi đoạt lấy địa bàn cũng rất dễ quản lý.

“Dật ca bảo tôi làm người phụ trách hành động lần này. Ngưu Lâm Sinh tôi cũng không khiêm tốn nữa.” Ngưu Lâm Sinh nhìn ba nhân vật hạch tâm của nhóm trung lập, trầm giọng nói: “Người Nhật Bản giết nhiều huynh đệ chúng ta như vậy, lại còn dẫn người đánh tới khu phố Tàu. điều này đối với Hoa Nhân Bang chúng ta mà nói là một sự sỉ nhục thật lớn! Cho nên một hồi đến thời gian hành động. yêu cầu của tôi chỉ có một!”

“Lâm Sinh huynh đệ. anh nói!” Hiển nhiên. ba vị nhân vật hạch tâm của nhóm trung lập đối với việc Lý Dật an bài Ngưu Lâm Sinh làm tổng chỉ huy cho cuộc hành động cũng không có chút nào bất mãn.

Ngưu Lâm Sinh siết chặt nắm tay gằn từng chữ: “Chỉ cần là người của Sơn Khẩu Tổ, một người không để lại!”

Người của Sơn Khẩu Tổ một người không để lại!

Đây là mệnh lệnh của Ngưu Lâm Sinh, mệnh lệnh này rất nhanh truyền vào trong tai mọi người.

Lúc tám giờ. sắc trời triệt để tối sầm Xuống. Trên đường. những người thích sống về đêm cũng nhiều hơn, các câu lạc bộ đêm bắt đầu có khách nhân ra vào.

Hộp đêm Yale là hộp đêm lớn nhất trong sáu con đường, hộp đêm chiếm diện tích lớn không nói, thiết bị lắp đặt tương đối hoa lệ, đẳng cấp cao, hơn nữa vũ nữ cùng nữ tiếp viên bên trong chất lượng nhất lưu, bởi vậy sinh ý dị thường hưng thịnh.

Lúc tám giờ, bảo an của hộp đêm cũng như ngày thường. vũ trang hạng nặng đứng ngay cửa hộp đêm, bắt đầu công việc của mình. Đúng lúc này. ba chiếc Xe có rèm che chậm rãi dừng lại, sau khi cửa Xe mở ra, vài người Nhật Bản mỗi người đều ôm một nữ nhân từ trên Xe bước Xuống. Bọn họ vừa đi vừa không chút kiêng nể ăn đậu hũ của nữ nhân bên cạnh. Nhưng nữ nhân này tuy đối mặt với sự xâm phạm, trong lòng tuy rằng buồn nôn, thế nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ mỉm cười chức nghiệp.

“Mẹ nó, đám hắc quỷ các người, các người tựa hồ rất không vừa mắt chúng ta phải không?” Vài người Nhật Bản ôm nữ nhân hỉ hả đi tới trước cửa hộp đêm, trong đó có một nam nhân có hàm râu sơn dương bỗng nhiên thu hồi dáng tươi cười, vẻ mặt khó chịu nhìn một gã bảo an mắng.

Nghe được tiếng mắng chửi của tên kia, trong đó ba gã bảo an lập tức cúi đầu, dáng vẻ như cung kính. Mà trong đó có một người tính tình nóng nảy hơn một chút, lúc cúi đầu thì táo bạo liếc mắt nhìn người Nhật Bản có hàm râu sơn dương kia.

“Mẹ nó, lẽ nào lão bản các người không nói cho các người, khi nhìn thấy chúng ta nên làm thế nào sao?" Tên nam nhân râu sơn dương nhìn thấy ánh mắt bất thiện của tên bảo an kia, biến sắc, buông nữ nhân bên người, rút ra một cây súng.

Chứng kiến một màn như vậy. những người Nhật Bản khác vẻ mặt tươi cười, mà đám bảo tiêu kia biểu tình đều biến đổi, cầu Xin nói: “Tiên sinh tôn kính, thực Xin lỗi!"

“Mẹ nó, tưởng rằng Xin lỗi là được sao?" Tên nam nhân râu sơn dương thái độ hung hăng càn quấy bước đến trước mặt gã bảo tiêu da đen, giơ súng chĩa vào đầu của đối phương. cười lạnh nói: “Thằng con hoang. vừa rồi mày trừng mắt nhìn tao đúng không?”

Tên bảo tiêu người da đen kia tuy bản tính nóng nảy. nhưng là cảm nhận được chân khí lạnh lẽo từ họng súng truyền đến. đồng thời nghĩ đến thế lực sau lưng của đám Nhật Bản này, nên đành phải chịu thua: “Tiên sinh tôn kính, tôi nghĩ rằng ngài đã hiểu lầm rồi.”

“Hiểu lầm! Tao nhổ vào!” Tên nam nhân râu sơn dương người Nhật Bản thực không khách khí, nhổ lên mặt gã bảo tiêu da đen một bãi nước bọt, nói: “Quỳ Xuống, kêu một tiếng ông nội, thì tao mới chấp nhận bỏ qua cho mày!"

Bỗng nhiên nghe được người Nhật Bản nói như vậy, thân mình gã bảo tiêu da đen tức thì trở nên cứmg đờ. Theo sau, hắn thoáng do dự một chút, cuối cùng quỳ rạp Xuống đất.

Chứng kiến cảnh tượng này, tên người Nhật kia thu hồi khẩu súng, hướng sát tới khuôn mặt của gã bảo tiêu da đen, gầm lớn tiếng: “Hắc ám, Châu Phi bang các người đã tiêu đời rồi! Hoa Nhân bang rất nhanh cũng sẽ đi theO các người thôi. Chẳng bao lâu nữa. khu vực Los Angeles sẽ là địa bàn của Sơn Khẩu tổ chúng ta. biết chưa?”

“Hiểu rồi. tiên sinh tôn kính." Gã bảo tiêu da đen thân mình hung hăng run rẫy, trong giọng nói cũng có vẻ hoảng hốt.

“Được rồi.” Tên người Nhật mỉm cười đứng thẳng dậy, một lần nữa đem nữ nhân bên cạnh kéo vào trong lòng. thế nhưng trước khi rời đi vẫn cố tình chửi đểu: “Ðúng rồi, mày so với bọn khác còn đen hơn một chút đó. Tao rất hiếu kỳ: mẹ mày làm cách nào để Sinh mày đen như thế nhỉ?”

“Ha ha ha!" Tên nam nhân râu Sơn dương vừa nói Xong. đồng bạn của hắn sôi nổi cười phụ họa, cười đến mức không thèm kiêng nể ai.

Vài gã bảo tiêu người da đen khác vẻ mặt liên tục biến đổi nhiều lần, cuối cùng lựa chọn nén giận. Bởi vì bọn họ hiểu, với thực lực ít ỏi của bọn họ. hiện giờ quả thật không phải là đối thủ của Sơn Khẩu Tổ

Ngay tại lúc đám ngươi Nhật Bản ôm nữ nhân, vẻ mặt cao ngạo tiến vào trong câu lạc bộ đêm thì vài chiếc Xe hơi , màu trắng bỗng nhiên từ phía xa phóng đến. Bất thình lình Xuất hiện tình huống này, bốn gã bảo tiêu người da đen không khỏi biến Sắc!

Ngay Sau đó. vài chiếc Xe hơi ngừng lại ở trước cửa hộp đêm, bánh Xe ma sát cùng mặt đường phát ra thanh âm cực kì chói tai. trên mặt đường rõ ràng lộ ra dấu vết lốp Xe in hằn.

“Rầm!" Cơ hồ cùng một thời gian. vài chiếc xe hơi bị người ta mở cửa ra. một đám đại hán người da vàng trong tay cầm cương đao, vẻ mặt Sát khí theo từ bên trong khoang Xe bước Xuống.

Thấy một màn như vậy. bốn gã bảo tiêu người da đen Sắc mặt đại biến. trong đầu toát ra một cái ý niệm : “Hoa Nhân bang."

Hiểu được điểm này, bốn gã bảo tiêu người da đen liếc mắt nhìn nhau, Sau đó thực biết điều tránh sang một bên.

“Sơn Khẩu tố, một tên cũng không lưu lại.” Ðại hán đầu lĩnh quát lớn, tiếp theo Xung phong cầm cương đao phóng vào trong câu lạc bộ đêm.

Ở bên ngoài đường một số khách nhân vừa bước Xuống khỏi taXi, đang định bước vào trong hộp đêm vui chơi thì chứng kiến thấy tình huống này. Một phát nhảy ngược lên Xe. rống lớn tiếng: “Nhanh! Nhanh rời đi! Thượng đế àh! Ta làm Sao mà đen đủi như vậy. lại gặp phải hắc bang thanh toán với nhau"

Đám tài Xế taxi cũng sợ rước họa vào thân, ngay khi khách nhân mở miệng, đồng thời khẩn trương khởi động Xe.

Cùng lúc này, bọn đại hán Hoa Nhân bang như chiến sĨ Xung phong bình thường, vẻ mặt đằng đằng Sát khí phóng vào trong hộp đêm

“A” Đột nhiện trông thẩy một đám đại hán thần tình hung tợn Xông tới. khách nhân vui chơi bên trong hộp đệm sôi nổi la hét chói tai, đồng thời ôm đầu cúi người Xuống thấp. kinh hoàng chạy trốn.

Trong hộp đêm, tên nam nhân râu Sơn dương mang theo đồng bạn vào cửa, đang phân phó lão bản đem rượu tới. Thì bất chợt nghe đươc tiếng la hét chói tai của khách nhân, tên râu Sơn dương biến Sắc, theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Ngay Sau đó, hắn chứng kiến được từng khuôn mặt dữ tợn, những người này hai mắt đỏ hồng, diễn cảm phảng phất như muốn ăn thịt người. Trong tay của bon họ cầm cương đao, dưới ánh đèn chiếu rọi. bức Xạ ra quang mang chói lòa, những vầng bạch quang kia làm cho người ta nhìn vào. da đầu không khỏi tê dại ngứa ngáy.

"Rầm!'

Nhất thời đám người Nhật cơ hồ đều nuốt khan từng ngụm nước bọt. theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng đã thấy đại hán thu lĩnh cầm cương đao chỉ tới phía bọn hắn, rống lớn: “Giết sạch bọn Sơn Khẩu tổ!"

Nghe đươc câu này, vài tên trong đám người Nhật Bản hai chân mềm nhũn. Tuy nhiên vẫn có hai gã tố chất tâm lý mạnh mẽ, nhanh chóng từ trong thắt lưng bạt Súng ra. Nhưng thành viên Hoa nhân bang căn bản là không cho bọn chúng có cơ hội kịp trở tay.

“Xoẹt!“

Dưới ánh đèn, từng thanh cương đao loáng lên giống như cắt đậu hủ bình thường, chém vào đám Nhật kia, chớp mắt thân mình của bọn chúng đổ gục Xuống vũng máu

Bất thình lình phát Sinh tình huống này, làm cho những khách nhân bên trong hộp đêm Sợ tới mức không dám cử động mạnh. Còn ông chủ hộp đêm cũng không rời đi, chỉ là hai chân mềm nhũn đứng ở một bên. Chứng kiến vài tên người Nhật bị chém thành đống thịt nhão, ông chủ hộp đêm lau mồ hôi lạnh, bước tới trước mặt đại hán thủ lĩnh, nói:" Tôi là Yale, chủ của hộp đêm này. các anh có chuyện gì cần phân phó không?"

“Thành viên còn lại của Sơn Khẩu tổ ở đâu?” Đại hán thủ lĩnh dùng Anh ngữ nói.

Ông chủ hộp đêm chứng kiến đại hán thủ lĩnh diện mạo hung tợn, hai chân mềm nhũn, theo sau đó gắng gượng đứng vững, tận lực trấn định nói: “Hộp đêm này chỉ có vài người bọn họ, ngoại trừ những người này ra, không còn thành viên Sơn Khẩu tổ khác nữa."

“Các huynh đệ! Thu quân!"

Đại hán thủ lĩnh nghe ông chủ hộp đêm nói như vậy, vung tay lên, đám người phía Sau hắn đồng loạt rời khỏi nơi này. Bọn hắn nhanh tới cũng nhanh đi, giống như một cơn cuồng phong lướt qua.

Cùng thời điểm này, tất cả những hộp đêm, quán bar của Sơn Khẩu tổ trên sáu con phố đều bị tấn công, cơ sở hạ tầng tổn thất thảm trọng, bị người ta dùng thuốc nổ san phẳng.

Hoa Nhân bang động thủ! Hơn thế nữa, thủ đoạn có chút tàn nhẫn. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp cả Los Angeles.

Bọn hắn và Lý Dật cùng nhau đạt thành một vụ giao dịch, cho nên những đầu lĩnh hắc bang trung lưu dựa theo kế hoạch, tiến hành tập kích các khu vực kinh doanh của Sơn Khẩu tổ. Chỉ trong một thời gian bữa cơm, thế giới ngầm tại Los Angeles đại loạn!

Tiểu Đông Kinh, trong căn biệt thự của Biên Đằng Thắng.

Biên Đằng Thắng vẻ mặt khó coi nghe thủ hạ hồi báo, thần tình hổn hển mắng: “Mẹ nó, chuyện này có khả năng sao? Lý Dật như thế nào lại điều động được đám người kia?”

“Biên Đằng quân, tôi không biết.” Thủ hạ của Biên Đằng Thắng vẻ mặt bất đắc dĩ nói tiếp: “Toàn bộ các khu vực đều bị tấn công, căn cứ theo thống kê, cơ hồ toàn bộ hắc bang lớn nhỏ ở Los Angeles đều xuất động!”

“…..” Vừa nghe thủ hạ của mình nói như thế, Biên Đằng Thắng sắc mặt trắng bệch ngay tại chỗ. Hắn chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, theo sau đó cả người vô lực ngồi bệt xuống thảm sàn.

Lúc trước Biên Đằng Thắng bị Lý Dật đá văng khỏi Thượng Hải, trong ngày luận võ, Sơn Khẩu tổ bại trận. Còn Biên Đằng Thắng tuy rằng được gia tộc bao che, miễn phải tội chết, nhưng tội sống chẳng thể nào thoát nổi. Chuyện này, vô luận người của gia tộc khác hay người trong gia tộc mình đều sẽ vô tình cười nhạo hắn. Thế nhưng Biên Đằng Thắng một mực ẩn nhẫn, lần này chứng kiến Los Angeles là một cơ hội tốt để xoay chuyển vận mệnh, tin tưởng tràn đầy tới nơi này, nhưng mông còn ngồi chưa yên, đã bị đánh cho trở tay không kịp.

Hơn nữa, căn cứ theo tình hình trước mắt mà phán định, chuyện này sẽ trở thành thảm kịch lớn nhất từ trước đến giờ của Sơn Khẩu tổ.

Thủ hạ bên cạnh chứng kiến Biên Đằng Thắng sắc mặt khó coi, ngồi trầm ngâm ở trên thảm sàn, sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa. Bởi hắn sợ Biên Đằng Thắng sẽ mang mình ra làm đối tượng để phát tiết nộ khí.

“Mẹ nó! Mau gọi điện thoại cho người phía trên, để họ gây áp lực tới cảnh sát Los Angeles, rồi làm cho cảnh sát ra mặt giải quyết!” Ngắn ngủi trầm ngâm qua đi, Biên Đằng Thắng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt phẫn nộ mắng: “****! Cả đám lưu manh ở Los Angeles đều xuất động, bọn cảnh sát này ngồi chơi ăn phân chó sao?”

“Dạ!” Thủ hạ bên cạnh nghe Biên Đằng Thắng phẫn nộ nói, lập tức cúi đầu nhận lệnh, nhưng trong lòng rủa thầm tám đời tổ tông nhà Biên Đằng Thắng. Biên Đằng Thắng không tự mình gọi điện thoại, muốn để hắn gọi, rõ ràng là đem hắn trở thành vật hi sinh rồi?

Nhưng trong lòng cứ việc bất mãn, chính là hắn lại không dám phản bác, mà móc điện thoại di động ra, bấm số.

Mười phút sau, trong văn phòng cục trưởng cục cảnh sát Los Angeles.

Schneider hai chân đứng sững ở nguyên tại chỗ. Điện thoại cầm trong tay, biểu tình phi thường cẩn thận.

Dưới ánh đèn, trán của hắn túa ra mồ hôi to như hạt đầu, từng giọt mồ hôi chảy xuống khuôn mặt thịt béo, lăn tới khóe miệng, làm cho hắn cảm thấy mặn đắng.

Hắn không có lau đi mồ hôi trên trán, ngược lại, ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, chỉ im lặng nghe điện thoại.

Mấy phút đồng hồ sau, Schneider xác định đầu dây điện thoại bên kia đã cúp máy, nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, lau mồ hôi đi.

Tiếp theo, hắn biểu tình âm trầm, bấm số điện thoại nội bộ, phẫn nộ mắng: “Mẹ kiếp, mau huy động cảnh lực ở các chốt điểm, tôi mặc kệ các người dùng biện pháp gì, nhất định phải dừng được trận bạo loạn này! Hiện giờ cấp trên vô cùng bất mãn với biểu hiện của chúng ta. Nếu lão tử bởi vì chuyện này mà bị cách chức, các người cũng sống không dễ chịu đâu!”

Theo sau vài phút đồng hồ, Schneider liêc tục bấm số điện thoại, khi điện thoại thông máy, hắn gào rít giống như heo bị chọc tiết bình thường, khiến cho người ở đầu dây bên kia sợ tới mức, ngay cả hô hấp cũng đều không dám thở mạnh.

Nếu như nói lúc trước hắn là “cháu trai.” Thì hiện giờ hắn chính là “ông nội”!

Cháu trai cùng ông nội, hai thân phận này, có thể đổi chỗ được cho nhau nhanh như vậy sao.

Nói chuyện điện thoại xong, Schneider cả người vô lực dựa ở trên ghế, hổn hển mắng: “Shit! Làm sao toàn bộ đám lưu manh đều có thể xuất động, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Đang khi chửi thề, đồng thời Schneider tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, biểu tình trở nên cực kì âm trầm, hắn nhanh chóng móc điện thoại di động ra, dùng ngón tay thô bấm số, cái dãy số này đối với hắn thập phần xa lạ.

Kết quả làm cho Schneider thiếu chút nữa tức điên người, bởi vì điện thoại không liên lạc được, một giọng nói phát thanh viên từ bên trong vang lên, điện thoại của hắn ngắt kết nối...!!!

“Phanh phanh” Schneider hung hăng đập chiếc điện thoại lên sàn nhà, phát ra một thanh âm muộn hưởng. Tiếng vỡ vụn qua đi, chiếc điện thoại di động trị giá mấy ngàn đô-la liền biến thành một đống chất thải công nghiệp.

“Lý Dật, tên hỗn đản này, lão tử sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Schneider thở dốc từng ngụm. Đôi mắt ti hí ở trên khuôn mặt thịt béo đục ngầu dọa người.

Theo sau, đợi khi nhịp hô hấp trở lại bình thường, Schneider tiếp tục nhấc điện thoại bàn, quay số nói: “Mau kêu người xuống dưới lầu chờ tôi, tôi muốn đích thân đi bắt người về điều tra.”

Hai phút đồng hồ sau, Schneider diễn cảm dữ tợn, bước xuống dưới lầu.

Lúc này bên dưới lầu đã có mười mấy tên cảnh sát đứng xếp thành hai hàng, những cảnh sát này toàn thân võ trang phi thường đầy đủ. Chứng kiến Schneider theo trong đại lầu bước ra, những cảnh sát kia vô thức ưỡn cao ngực, mà trưởng quan của bọn họ lại chạy tới nghênh đón Schneider, cẩn thận hỏi: “Thủ trưởng, bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?”

“Mẹ kiếp, cứ theo tôi là được rồi, anh hỏi nhiều như vậy để làm gì?” Schneider tức giận mắng một câu, sau đó lại hỏi: “Đặc cảnh xuất động hả?”

“Dựa theo phân phó của ngài, toàn bộ đều xuất động.” Một gã dáng người nhỏ con, thần tình cung kính đáp.

Nghe được thủ hạ hồi báo, Schneider trong lòng thoáng dễ chịu hơn một chút, tại hắn xem ra, một khi có đặc cảnh xuất động, đám lưu manh kia hẳn sẽ phải thu liễm đi ít nhiều.

Theo sau, mười mấy tay cảnh sát lao vào trong xe đặc chủng, cùng Schneider đi tới Trung Quốc thành.

Chiếc xe Ben-z của Schneider được bao bọc ở giữa trung ương, trước sau có ba bốn chiếc xe đặc chủng hộ tống, dọc theo đường đi, tiếng còi cảnh sát hú lên inh ỏi, đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy, rất có phong độ.

Vô luận ở nước nào đi chăng nữa, có xe cảnh sát khai đạo, đường đi sẽ thông thuận hơn nhiều. Nguyên bản, khi đám cảnh sát chạy đến Trung Quốc thành, dưới tình huống bình thường ít nhất cũng phải mất hơn tiếng đồng hồ, nhưng Schneider chỉ dùng nửa tiếng đồng hồ để chạy tới Trung Quốc thành mà thôi.

Trung Quốc thành, trong căn biệt thự của Đường Hải, Lý Dật đang chơi cờ cùng Phương Cảnh Minh.

Nghe được tiếng còi cảnh sát ngoài cửa sổ, Lý Dật mặt không đổi sắc, mà Phương Cảnh Minh lại cười nói: “Nếu như tôi đoán không sa, hẳn là lão hồ ly Schneider đích thân dẫn quân tới tìm cậu hưng sư vấn tội.”

“Bàn cờ này cho đến hiện tại, đã tới giai đoạn thu quân, cục diện hoàn toàn nằm ở trong lòng bàn tay tôi. Chỉ với một quân cờ nho nhỏ, chẳng thể thay đổi được gì.” Lý Dật mỉm cười, buông một quân cờ xuống, nhất thời làm cho thế cục bên phía Phương Cảnh Minh không còn đường thoái lui.

“Hảo cờ!..!” Phương Cảnh Minh mỉm cười lắc đầu, tận đáy lòng tán thưởng nói.

Lời vừa dứt, thì Tiểu Thất vẻ mặt kích động từ dưới lầu chạy lên, đẩy cửa ra nói: “Dật ca, bên ngoài có cảnh sát đến, hơn nữa đã bao vây biệt thự rồi.”

“Sợ cái gì chứ?” Lý Dật bộ dạng không sao cả mỉm cười: “Chúng ta ở nhà không tham gia hoạt động trái pháp luật, cảnh sát đâu thể làm gì nổi chúng ta.”

Lý Dật vừa dứt lời, Schneider liền dẫn vài tên thủ hạ đi tới trước cửa thư phòng.

Lúc này sắc mặt của Schneider tức giận đến mức trắng bệch, đôi mắt dài nhỏ hẹp híp lại thành một cái khe nhỏ, mục quang bên trong tản mát ra khiến cho người ta nhìn vào phải bấn loạn.

Nhìn bộ dạng của Schneider, Lý Dật khẽ cười đứng lên, nói: “Schneider tiên sinh, ngọn gió nào lại thổi ngài tới đây vậy? Xem qua thần tình của ngài không được tốt lắm đâu, có cần tôi kêu người pha trà cho ngài không? Nơi này có trà Long Tĩnh thượng hạng.”

“Lý Dật, gã hỗn đản này!” Schneider hổn hển bạt súng ra, họng súng nhắm ngay phía Lý Dật.

Chứng kiến Schneider bạt súng, Tiểu Thất và Phương Cảnh Minh sắc mặt đều chấn kinh, thế nhưng Lý Dật chẳng những không hoảng loạn, ngược lại vẻ mặt còn mang nét tươi cười, chỉ thấy hắn vừa đi vừa nói: “Như thế nào? Schneider tiên sinh, ngài muốn bắn tôi hay sao?”

Câu nói ngả ngớn của Lý Dật làm cho Schneider thoáng thanh tỉnh hơn một chút, hắn mặc dù bị Lý Dật chọc giận điên người, nhưng hắn phi thường rõ ràng, nếu như nổ súng bắn Lý Dật, chính hắn cũng không tránh khỏi cái chết. Dù sao, Lý Dật không phải cái loại chó mèo đầu đường, có thể tùy tiện cấu xé.

“Bắt lại.” Schneider thu hồi súng, cười lạnh nhìn Lý Dật tựa như muốn nói: tiểu tử, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám phản bội ta!

Schneider vừa thốt ra, hai tay cảnh sát thủ hạ tâm phúc của hắn định bước lên, mà Lý Dật vẫn cười híp mắt nhìn Schneider, nói: “Schneider tiên sinh, ngài hẳn phải rõ ràng, nước Mỹ là quốc gia tôn trọng nhân quyền, nếu ngài cư nhiên bắt tôi đi. Tôi có quyền lợi khởi tố ngài đó.”

“Vậy ư?” Schneider ha ha cười: “Mẹ nó, lão tử bắt một tên thủ lĩnh hắc bang còn sợ luật sư khởi tố nữa sao?”

“Schneider tiên sinh, tôi cần phải nhắc nhở ngài. Nếu như ngài còn vũ nhục tôi, tôi cũng có quyền tố cáo đó.” Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu, phe phẩy cổ, vẻ mặt tươi cười sáng lạn: “Phải biết rằng, hồ sơ của tôi ở nước Mỹ phi thường sạch sẽ. Ưm, so với chỗ đó của nữ nhân còn muốn sạch hơn, không tin, ngài có thể đi điều tra thêm.”

Nghe được Lý Dật nói, đồng thời nhìn bộ dạng bình thản tự tin kia, khóe mắt Schneider không tự chủ được co giựt vài cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.