“Ngưu Lâm Sinh, anh là một trong những người tôi coi trọng nhất ở Hoa
Nhân bang. tôi cũng từng nói qua. một ngày kia tôi trở về quốc nội, sẽ
đem toàn bộ Hoa Nhân bang giao lại cho anh!” Lý Dật khẽ phun ra một ngụm trọc khí. trầm giọng nói:“ Nếu anh cảm thấy, Lý Dật tôi đối Xử với anh
bất nghĩa, cho rằng tôi đáng phải chết, như vậy thì nổ súng đi! Nếu tôi
tránh thoát đươc một súng này, giữa tôi và anh từ nay về sau ân đoạn
nghĩa tuyệt. tôi sẽ không giết anh. Nhưng nếu trong tương lai còn tìm
tới. thì khi đó anh sẽ trở thành địch nhân của tôi. tôi nhất định sẽ
không bao giờ lưu tình! Còn nếu anh không nổ súng, sự tình hôm nay coi
như chưa từng Xảy ra, ngày mai anh vẫn là Ngưu Lâm Sinh, huynh đệ của Lý Dật này, Hoa Nhân bang tương lai vẫn giao cho anh.”
Lý Dật nói
làm cho thân mình Ngưu Lâm Sinh hung hăng chấn động, hắn thở hỗn hễn
từng ngụm, nhìn chằm chằm vào Lý Dật, tay phải cầm thương cũng run rẫy
lên!
Trong đại Sãnh trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ ràng nhịp hô hấp nặng nề của Ngưu Lâm Sinh.
Một giây....hai giây...ba giây...bốn giây....
Năm giây đồng hồ trôi qua, bất thình lình Ngưu Lâm Sinh động!
Hắn không có bắn Lý Dật. mà đột nhiên thu hồi súng, nhắm vào huyệt thái dương của mình, theo bản năng tính bóp cò!
"Ba!"
Cùng lúc đó, Lý Dật cầm nữa bình Mao Đài, ném trúng cổ tay Ngưu Lâm Sinh,
Ngưu Lâm Sinh bị đau buông lỏng súng trong tay ra, đồng thời vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Dật. điên cuồng lắc đầu: “Vì cái gì? Vì cái gì lại muốn
ngăn cản tôi?"
Lý Dật không có đáp lời Ngưu Lâm Sinh, mà bước tới bên người hắn, hai tay đặt trên bã vai Ngưu Lâm Sinh. trầm giọng nói:
“Tôi vừa mới nói qua. nếu anh không định nổ súng, sự tình hôm nay coi
như chưa từng Xảy ra, ngày sau Ngưu Lâm Sinh vẫn là huynh đệ của Lý Dật
này, Hoa Nhân bang trong tương lai vẫn sẽ giao cho anh quản lý!”
“Dật ca!” Ngưu Lâm Sinh hai mắt đỏ hồng, phun ra hai chữ này Xong. thì nước
mắt nam nhi đã bừng lên, vẻ mặt của hắn phi thường thống khổ. Hiển nhiên đây không phải là kết quả mà hắn muốn.
“Lâm Sinh, anh phải nhớ
kĩ. trên đời này, không một ai có thể trung nghĩa lưỡng toàn.” Lý Dật
nặng Bề vỗ bã vai Ngưu Lâm Sinh, chậm rãi nói.
Hoàng hôn, khi một tia nắng cuối ngày còn Sót lại biến mất ở cuối chân trời. Chung quanh
trang viên gia tộc Gambino như rơi vào tĩnh lặng, dưới bầu trời u ám
mông lung. cả tòa trang viên rực rỡ ánh đèn neon. quang mang dịu dàng
tản lạc đi khắp các ngõ ngách, làm cho nơi này tản mát ra một bầu không
khí quỷ dị. Vẫn như thường ngày, ngọn đèn bật sáng đầu tiên chính là thư phòng ở trong tòa biệt thự.
Đoạn thời gian vừa rồi, Edward
Gambino thường Xuyên đến thư phòng nhiều hơn so với những địa phương
khác. nói khoa trương một chút, ngoại trừ ăn cơm cùng đi ngủ ra, toàn bộ thời gian hắn đều ngồi ở trong thư phòng. Những đạo mật lệnh được
truyền ra từ bên trong thư phòng, thì có Andrew Loufu nhắn dùm hoặc do
tâm phúc của Edward bí mật đi truyền đạt, cụ thể nội dung bên trong là
gì. không có người nào biết.
Thời gian ngăn cấm bạo loạn chỉ còn
hiệu lực khoảng một con trăng, điều này cũng chứng minh trận quyết chiến trong Ủy ban mafia chuẩn bị nổ ra rồi. Ở đoạn thời gian vừa qua. gia tộc Gambino bằng vào mạng lưới quan hệ cùng thực lực kinh tế lớn mạnh, đã
chiếm ưu thế tuyệt đối. Phe cánh bên phía gia tộc QieSi Jarno tuy rằng
tận lực phòng thủ thời gian lâu như vậy mà còn chưa thấy dấu hiệu lung
lay, nhưng nguyên khí đại thương không nhỏ. nguồn thu nhập giảm thấp
đáng kể.
Bất quá, vô luận Edward hay là tộc trưởng gia tộc QieSi
Jarno, bọn họ đều phi thường rõ ràng, trường chiến tranh lạnh này còn sẽ kéo dài thêm nữa, thẳng cho đến khi nào phát hỏa mới thôi!
Trong thư phòng, bố già Edward ngồi trên ghế giống như lão tăng nhập định
bình thường, miệng ngậm một điếu Xì-gà. lẳng lặng nhìn bản tư liệu trong tay. Bản tư liệu này là do Andrew Loufu soạn thảo, nàng góp nhặt những
tình huống gần đây, âm thâm đánh giá quá trình trên một số phương diện,
sau khi hoàn thành liền giao cho Edward. Không biết trải qua bao nhiêu
lâu. sau khi bố già Edward Xem qua bản tư liệu một lần, trên khuôn mặt
mệt mỏi lộ ra vẻ tươi cười: “Annie, gần đây con thực vất vả rồi.”
“Con không hề chi. thưa cha.” Andrew Loufu nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng thật ra là ngài, ngài hẳn nên nghỉ ngơi thật tốt vài ngày mới được.”
Hiển nhiên, Andrew Loufu thập phần rõ ràng, phương pháp chiến tranh lạnh này đã không thể phân chia thắng bại, hiện giờ tiếp tục bảo trì chẳng qua
là muốn hướng gia tộc Qiesi Jarno gây thêm áp lực mà thôi. Chân chính
quyết định vụ chính biến này có thành công hay không, sẽ chính là màn
quyết chiến cuối cùng.
“Johson gần đây không đi chơi nữa sao?" Edward nói sang chuyện khác, vẻ mặt đã thả lỏng hơn lúc trước rất nhiều.
Nghe được tên em trai của mình, sắc mặt Andrew Loufu có chút khó coi, nàng
lắc lắc đầu: “Không có, nhưng mà hắn căn bản không thèm quan tâm đến
chuyện tình gia tộc, mỗi ngày chỉ uống rượu vui đùa.”
"Hắn có thể thành thành thật thật ở lại trong trang viên, đã là hiếm thấy rồi.”
Edward nói Xong thâm ý liếc mắt nhìn Andrew Loufu một cái: “Annie, kì
thực con đối với Johnson có chút thành kiến, hắn là một chàng trai Xuất
sắc. ta luôn luôn cho rằng như vậy.”
Edward thiên vị làm cho
Andrew có chút bất đắc dĩ, ở trong mắt nàng, nhiều năm trôi qua như vậy, nếu không phải Edward quá mức chiều chuộng. thì Johnson cũng sẽ không
trở thành một tên hoa hoa công tử nổi tiếng. Những chuyện tình của gia
tộc cũng sẽ không đặt riêng ở trên người nàng.
“Được rồi. thời
gian không còn sớm nữa, con gọi điện thoại kêu Johnson lại đây. cùng
nhau dùng bữa tối.” Edward tựa như nhìn thấu được nội tâm của Andrew
Loufu, trên mặt khẽ hiện ra vẻ mỉm cười
Nữa giờ sau, Johnson đi
vào nhà ăn trong biệt thự. hắn vẫn một bộ dáng thường ngày, chưng diện
lễ phục sang trọng, mái tóc chuốt ngược lên đầu bóng lộn, trên khuôn mặt bài trừ ra một nụ cười mị hoặc.
“Chẳng lẽ em không có một chút
quan niệm về thời gian hay sao? “Andrew Loufu nhìn thấy Johnson, nhiều
ít có điểm căm tức, nàng và Edward chờ đợi Johnson trong nhà ăn đã gần
được mười lăm phút đồng hồ rồi!
Johnson không tỏ vẻ bất mãn đối
với chuyện Andrew Loufu căm tức. mà lộ ra nụ cuời tươi, áy náy nói: “Bà
chị đáng kính của tôi ơi! Ngài cũng biết rồi mà, vô luận thằng em nầy đi nơi nào ăn cơm, cũng đều chú trọng đến bề ngoài của mình, quần áo chỉnh tề không nói. kiểu tóc cũng phải tốn thời gian, ân, lúc này đây tốc độ
đã là nhanh nhất rồi.”
Nói Xong. Johnson quay đầu nhìn sang
Edward khẽ mỉm cười chào hỏi, trong nụ cười lại không có vẻ ước thúc
chút nào. có chăng chính là tôn trọng, cái loại tôn trọng đặc hữu của
quý tộc: “Cha thân ái, thoạt nhìn thần sắc của ngài không được tốt lắm,
ngài cần phải nghỉ ngơi an dưỡng cho thật khỏe, những chuyện cần làm cứ
giao cho người chị đáng kính của con đi Xử lý! Nàng có thể hoàn thành
nhiệm vụ theo ý của ngài!"
“Johnson, con có hứng thú trợ giúp ta và Annie chia sẽ công việc hay không?” Edward híp mắt cười hỏi.
Johnson lập tức lắc đầu: “Nga, không đâu cha! Ngài cũng biết đó, con đối với
phương diện nầy không có hứng thú, cũng không có kinh nghiệm Đương
nhiên, nếu ngài cần phát triển mạng lưới quan hệ, thì phái con đi chinh
phục thiên kim tiểu thư hoặc thiếu phụ của một gia tộc nào đó. con nhất
định sẽ không dám khước từ.”
Nghe Johnson nói. Andrew Loufu tức
giận run cả người. có trời mới biết tiểu tử trời đánh này đến khi nào
thì mới chịu nghiêm chỉnh. So ra mà nói thì Edward lại mang vẻ mặt không sao cả. hắn khoát tay áo. ra hiệu Johnson ngồi Xuống dùng cơm
Cả nhà Edward đang cùng nhau ăn bữa tối. Đồng thời trong trang viên gia
tộc Qiesi Jarno, Muse thân là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Qiesi
Jarno. tâm tình dường như cũng rất không sai, hắn chẳng những không thèm lo lắng, bởi vì gia tộc Qiesi Jarno đang bị vây ở trong hoàn cảnh Xấu.
Ngược lại, lúc chiều hắn còn đi chơi golf cùng vài người bạn.
Đương nhiên, chuyện này cũng không bị lưu truyền ra bên ngoài, nếu không
những thành viên trong gia tộc Qiesi Jarno phỏng chừng sẽ phát điên!
Thân là tộc trưởng đương nhiệm của gia tộc Qiesi Jarno. ở trong thế giới
ngầm danh khí của Muse tuy không lớn như Edward, nhưng cũng là nhân vật
chỉ đứng ở phía sau Edward mà thôi. Đó cũng giống như là, gia tộc Qiesi
Jarno luôn luôn tồn tại ở phía sau gia tộc Gambino.
Hơn năm
mươi tuổi nhưng trên người Muse không có chút...dấu hiệu tuổi già nào.
Thoạt nhìn hắn vẫn còn sung mãn đấu chí. đôi con ngươi màu Xanh lam sáng ngời, lúc nào cũng tản mát ra thần thái tự tin.
Tự tin. Đây chính là đặc điểm lớn nhất của Muse.
Cùng loại tự tin khi nắm chắc hết thảy mọi thứ trong tay như bố già Edward
bất đồng, loại tự tin của Muse đến từ chính bản tính của hắn. Hắn là
người trời sinh đã mang chủ nghĩa lạc quan, vô luận lúc nào cũng đều bảo trì tâm cảnh vững vàng. Nhưng, hắn lại không có đem lòng tự tin chuyển
hóa thành tính cách tự cao tự đại!
Trừ bỏ bộ dáng tự tin ra, Muse còn có một cái đặc điểm: Rất thích sạch sẽ. Điểm này tựa hồ có chút
tương tự với cái gã Johnson quái dị kia. Bất quá Muse chỉ ưa thích sạch
sẽ mà thôi, chứ cũng không phải hắn lấy lễ nghi quý tộc ra để ước thúc
chính bản thân mình.
Mà bởi vì thích sạch sẽ, cho nên những nữ nhân lên giường cùng với hắn. toàn bộ đều phải là Xử nữ.
Không một ai ngoại lệ.
Bởi thủy chung hắn đều cảm thấy, nếu ngủ cùng nữ nhân bình thường, đó chính là lãng phí thể lực của hắn, làm nhơ bẩn linh hồn của hắn!
Tâm phúc của Muse lạ một người da đen, cùng những người da đen bình
thường khác bất đồng. Hắn không có thân hình cao lớn uy mãnh. ngược lại, ngay từ khi sinh ra, dáng người của hắn đã thấp bé nhỏ con. Thế nhưng
hắn lại đã bảo hộ cho Muse thời gian mười năm qua. Trong vòng mười năm,
hắn đã giết chết mười hai tên sát thủ đến ám sát Muse. toàn bộ đều là
nhất chiêu đoạt mạng!
“West Ferris, ngươi đi gặp mặt cái tên kia, thế nào rồi?” Muse ngồi ở trên ghế trong thư phòng. tay kẹp một điếu
Xì-gà. ngữ khí thoải mái hướng West Ferris hỏi.
“Dạ, ông chủ.”
West Ferris gật đầu: “Lúc chiều tối cùng hắn gặp mặt một lần, cẩn thận
quan sát chung quanh, Xác định không có người nào theo dõi.”
“Ân” Đối với năng lực của West Ferris, Muse mười phần tin tưởng, hắn mỉm cười: “Cái tên kia nói như thế nào?"
“Hắn nói hết thẩy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành." West Ferris cẩn thận đáp.
Muse cầm điếu Xì-gà gõ nhịp lên mặt bàn, trầm ngâm vài giây đồng hồ, sau đó
lại hỏi: “Ðược rồi, cái chuyện này tạm thời không nói đến nữa. Bây giờ
cho ta biết Xem, đám gia tộc Profaci đã có chuẩn bị gì chưa?"
“Bọn họ đang dựa theo kế hoạch của chúng ta, mà chuẩn bị cho trận quyết
chiến cuối cùng này rồi." West Ferris dứt lời. định nói thêm gì đó.
nhưng cuối cùng lại không thốt ra khỏi miệng.
Muse bộ dáng không sao cả, cười nhạt: “West Ferris, ngươi là người mà ta tín nhiệm nhất, ở trước mặt ta không cần kìm nén.”
“Cảm ơn ngài đã tín nhiệm! Ông chủ!” Trong đôi con ngươi âm trầm của West
Ferris. bỗng nhiên hiện lên quang mang dị thường. sau đó nói: “Bất quá
tôi phát hiện ra lòng tin của bọn hắn không đủ."
“Chuyện này cũng là bình thường. Đợt vừa rồi gia tộc Gambino biểu lộ thực lực quá mức
cường hãn, bọn hắn không đủ lòng tin cũng là biểu hiện bình thường thôi
mà!” Nói Xong, Muse đưa điếu Xì-gà lên miệng, West Ferris nhanh chóng
châm lửa cho ông chủ.
Muse nhẹ nhàng hít một hơi Xì-gà. phun ra
sương khói nồng đậm, mới vừa cười quỷ dị vừa nói: “Cũng không phải tất
cả mọi người, ai cũng có thể lạc quan giống như bản thân ta."
Nghe được Muse cảm thán, trong lòng West Ferris thầm hiểu, ông chủ luôn luôn có thói quen tự tin, điều này không phải là giả. Thế nhưng Phần lớn ở
vào thời điểm mấu chốt, ông chủ vẫn luôn nắm chắc được thế cục trong
tay, tỷ như hành động đối phó với gia tộc Gambino lần này.
“Bên
phía Lý Dật có tin tức gì đặc biệt hay không?” Muse lại chuyển đề tại.
Khi nhắc đến hai chữ Lý Dật, nụ cười trên khuôn mặt của hắn. rốt cục
cũng biến mất. Ngược lại. đôi lông mày của hắn khẽ lộ dáng chau lại một
chút.
“Hắn vẫn một mực ở Los Angeles, không có hành động gì nổi bật.” West Ferris cung kính hồi đáp.
“Hả?" Muse chậm rãi Phả khói. sau đó nói: “Mấy ngày nữa tìm cơ hội mời Hồng Thanh Vân đến nơi này gặp ta.”
“Dạ, ông chủ.” West Feris nhẹ giong đáp.
Nhìn bộ dáng trầm lặng của West Ferris, Muse khẽ cười: “Được rồi, West
Ferris. buông lỏng tâm tình một chút đi. lúc nào cũng căng thẳng không
phải là chuyện tốt. Ta mới mua được hai chị em sinh đôi người Ukraine,
rất không sai. đáng tiếc dạo này ta lại không có tâm tư gì. ngươi đi
phát tiết chút đi!”
Lần này West Ferris không lên tiếng. mà chỉ lộ ra một nụ cười quỷ dị ở khóe miệng. sau đó cung kính lui Xuống.
So sánh với hai người Edward cùng Muse mà nói, thì tâm tình của Hồng Thanh Vân quả thực không Xong. Chính Xác ra, những ngày gần đây tâm tình của
hắn luôn luôn bất an!
Khu phố người Hoa, trong biệt thự, Hồng
Thanh Vân thần tình mệt mỏi ngồi ở đại sãnh. đang trầm ngâm hút thuốc
lá. Chiếc gạt tàn ở trước mặt của hắn đã muốn chật đầy tàn thuốc. trong
đó phần lớn tóp thuốc mới chỉ được hút hết có một nữa, rồi bị dụi tắt.
Sau khi biết thông tin Lý Dật từ Nhật Bản trở về, Hồng Thanh vân chưa
từng được ngủ an giấc. Trong khoảng thời gian này mỗi khi trời tối hắn
đều bị mất ngủ. cuối cùng không có biện pháp nào. đành phải dựa vào
thuốc an thần. bồi dưỡng giấc ngủ.
Bởi vì quanh năm rèn luyện
quyền thuật, nên trước kia thần sắc của Hồng Thanh Vân phi thường tốt.
Nhưng hôm nay hắn diễn cảm tiều tụy không nói. hốc mắt hãm sâu biến
thành màu đen, trong đôi con ngươi cơ hồ giăng kín những sợi tơ máu. Gần một tháng qua. Hồng Thanh Vân nhìn như già đi mười tuổi. Có lẽ đổi lại
bất luận người nào cũng sẽ phải giống như Hồng Thanh Vân mà thôi. Mỗi
ngày tâm tư bị nhấc lên tới cổ họng, tinh thần căng thẳng cao độ, tùy
thời đều muốn phòng bị địch nhân đến ám sát. Cuộc sống như vậy sẽ làm
cho con người ta bị băng hoại tinh thần!
Dày vò!
Đây chính là cảm giác trong cuộc sống những ngày gần đây của Hồng Thanh Vân. Khi
mới hút được nữa điếu thuốc lại dụi tắt đi. Bỗng nhiên Hồng Thanh Vân mở mắt, giờ khắc này nỗi sỢ hãi trong đôi con ngươi của hắn đã biến mất
không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng, cướp lại chính là thần sắc điên
cuồng!
Nhiều ngày qua Sống trong áp lực làm cho Hồng Thanh Vân
chịu đủ căng thẳng rồi! Hắn biết nếu còn tiếp diễn cái loại tình trạng
này. hắn không bị Lý Dật đánh bại, thì cũng tự mình ngã ngựa. Hồng Thanh Vân làm ra một quyết định, tiên hạ thủ vi cường, coi như đây là một
quyết định rất điên cuồng, nhưng hắn cũng chỉ còn cách làm như vậy mà
thôi!
Hôm nay hắn đã bị dồn vào tuyệt lộ, không có bất kì đường lui nào!
“Truyền lệnh Xuống, đúng một tháng sau tiến hành đại hội hắc đạo. bao quát gồm
toàn bộ thành viên cấp cao trong Hoa Nhân bang đều phải đến New York
tham gia đại hội!” Hồng Thanh Vân ngữ khí âm trầm nói.
Lời hắn vừa thốt lên, người trung niên đứng ở phía sau đáp ứng một tiếng, tiếp đó nhẹ nhàng thoái lui ra khỏi phòng.
“Đến đây đi! Lý Dật. để cho ta được mở rộng tầm mắt Xem ngươi có bao nhiêu
thủ đoạn! Bản thân ta muốn nhìn, ngươi đoạt cái vị trí long đầu này như
thế nào?” Giờ khắc này, cơ mặt Hồng Thanh Vân đã hoàn toàn vặn vẹo, nhãn thần trong mắt đỏ rực, trông thực dọa người.
Thời điểm Lý Dật
nhận được mệnh lệnh do Hồng Thanh Vân phát ra, đã là sáng Sớm ngày hôm
sau. Ðối với đại hội hắc đạo của Hoa Nhân bang, Lý Dật đã từng nghe
Phương Cảnh Minh nói qua. Đại hội hắc đạo này mỗi hai năm cử hành tổ
chức một lần, đến lúc đó những người phụ trách Hoa Nhân bang trên toàn
nước Mỹ sẽ phải quy tụ về tổng bộ ở New York.
Ngày trước, mục đích chủ yếu của đại hội hắc đạo, chỉ có hai việc: “Tổng kết và định hướng phát triển trong tương lai.”
Chung quy là tổng kết thành tích trong hai năm qua và định hướng sự phát
triển của bang hội. Ðối với cái đại hội hắc đạo hai năm tổ chức một lần
này. Lý Dật tự nhiên không cho rằng nó sẽ diễn ra như bình thường. Nữa
giờ. sau khi nhận được mệnh lệnh. điện thoại di động của Lý Dật vang
lên. người gọi tới là Trương Đức Khôn. Một đoạn thời gian vừa qua.
Trương Đức Khôn luôn luôn không có liên lạc với Lý Dật, còn Lý Dật cũng
không định chủ động tìm Trương Đức Khôn.
Tại Lý Dật Xem ra. nếu
như nói trước kia Trương Đức Khôn vẫn còn giữ lòng phản loạn. Vậy thì
hiện giờ Trương Đức Khôn đã hoàn toàn quy phục, hắn không cần phải giám
sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Trương Đức Khôn nữa. Làm vậy sẽ chỉ
khiến Trương Đức Khôn rối loạn trận tuyến mà thôi.
“Cuối cùng, ông cũng nhớ đến tôi rồi sao?” Chuyển liên lạc, Lý Dật cưới mà không cười nói.
Đầu bên kia điện thoại, Trương Ðức Khôn nghe ra Lý Dật nói câu nước đôi,
sắc mặt hơi biến: “Hồng Thanh Vân đã nhận thấy điểm dị thường của tôi.
Gần đây theo dõi chặt chẽ, mặt khác có một số việc chưa thể an bài thỏa
đáng, cho nên không có tìm
“Nói đi, kế hoạch tiến triển thế nào rồi?” Lý Dật trầm giọng hỏi.
Trương Đức Khôn thở dài một hơi, sau đó cung kính đáp: “Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Hồng Thanh Vân rất khẩn trương, nghe nói mỗi ngày
trước khi đi ngủ đều phải uống thuốc an thần.”
“Mặt khác, nếu như không có điều gì bất ngờ Xảy ra, trong đại hội hắc đạo lần này, hắn là muốn được ăn cả ngã về không!”
“Tôi hỏi kế hoạch của chúng ta, đã tiến triển đến đâu rồi." Lý Dật lạnh lùng cắt ngang lời của Trương Ðức Khôn.
“Cái này thì phải cẩn thận an bài mới ổn thỏa. Bởi thứ nhất phải khiến cho
đám người phụ trách từng phẩn nộ, bất mãn đối với Hồng Thanh Vân! Tôi
cam đoan. nếu Hồng Thanh Vân ngã ngựa, bọn hắn sẽ vô điều kiện nâng anh
lên! Điều thứ hai, bên trong ba đại trưởng lão, ngoại trừ Lưu Kim Ba ra, hai người kia tôi đã Xử lý thỏa đáng, còn Lưu Kim Ba muốn anh ra mặt
nói chuyện. Điều thứ ba. là Phong Lâm ở quốc nội cũng sẽ đến New York
tham gia đại hội hắc đạo, anh muốn trở về quốc nội báo thù. vậy thì nhất định phải bắt tay với nhân vật này!” Trương Đức Khôn chân thành nói.
Nghe Trương Đức Khôn nói Xong. Lý Dật trầm ngâm khoảng nữa phút, mới lên tiếng: “Tôi hiểu rồi.”
“Mặt khác, một đoạn thời gian trước, Hồng Thanh Vân thường qua lại với Biên
Xuyên. người phụ trách Sơn Khẩu tổ ở New York. Tôi nghĩ rằng chuyện tình Nhật Bản, hẳn là do bọn chúng nhúng tay vào.” Nhắc tới chuyện tình ở
Nhật Bản, ngữ khí của Trương Ðức Khôn có chút cổ quái. Hiển nhiên, hắn
hoàn toàn thần phục Lý Dật cũng là bởi vì, thực lực khủng bố của Lý Dật
biểu lộ ra Ở Nhật Bản!
Trương Đức Khôn nói làm cho khóe mắt Lý
Dật híp lại: “Tôi vẫn cảm giác chuyện này có điểm kì quặc, hóa ra là như vậy, chẳng trách Hồng Thanh Vân ăn ngủ không ngon. hừ!”
Lý Dật
hừ lạnh một tiếng, khiến cho sắc mặt Trương Đức Khôn khẽ biến. Hắn rõ
ràng, Hồng Thanh Vân phải chết hẳn là chuyện tình chắc chắn như đinh
đóng cột. Hiện giờ Hồng Thanh Vân chỉ như cá nằm trên thớt, muốn chém
muốn giết lúc nào, hoàn toàn là do Lý Dật định đoạt?