Tại khu người giàu
có của Thượng Hải, trong một biệt thư Xa hoa. Tiêu Cường ngồi
trên sô pha trong phòng khách. trong tay đang cầm một ly rượu,
trước mặt hắn đang đứng một đại hán mặc tây trang màu đen, đại hán tên là Sở Qua, là tâm phúc tuyệt đối của hắn.
Mà
thân phận Sở Qua cũng không giản đơn, cha hắn là nguyên lão ngày Xưa đi theo Tiêu Thanh Sơn và Trịnh Thiết Quân tranh đấu giành
thiên hạ, chỉ là bị chết quá sớm không có cơ hội chia Xẻ
thành quả thắng lợi. Từ nhỏ đến lớn, Tiêu Thanh Sơn đều đối
đãi Sở Qua như con ruột của mình, rốt cục Xem như có sự bù
đắp cho cha của Sở Qua.
“Cường ca, đêm qua vũ hội Xảy ra
một việc.” Sở Qua cũng không có quá nhiều câu thúc, đang khi
nói chuyện, hắn cầm lấy một ly rượu khác trên bàn, ngồi xuống bên người Tiêu Cường.
Ngày hôm qua sau khi tiệc rượu kết
thúc, Tiêu Cường bị an bày lo cho khách nhân nƠi nghỉ ngơi. cũng
không có đi tham gia vũ hội. mà trực tiếp rời khỏi Tiêu gia
trang viên. Buổi Sáng hôm nay hắn gọi điện thoại cho Mộ Dung
Tuyết. nỗ lực mời Mộ Dung Tuyết đi dùng điểm tâm Sáng, kết
quả Mộ Dung Tuyết nói cho hắn, nàng đã đến sân bay, phải quay
về Hồng Kông sớm, điều này làm cho hắn thập phần phiền muộn.
“Chuyện gì?” Tiêu Cường tùy ý đùa giỡn ly rượu, chất rượu trong ly
liên tục chuyển động, tạo thành một lốc Xoáy thật lớn.
Sở Qua nhẹ nhàng uống một ngụm rượu. mới nói: “Ngày hôm qua trong đám khách nhân có một người là người hâm mộ Mộ Dung Tuyết
điên cuồng, lúc Mộ Dung Tuyết đang biểu diễn trong vũ hội...”
Nghe được lời thuật lại của Sở Qua. độ lắc ly rượu trên tay Tiêu
Cường càng lúc càng lớn, một ít rượu còn sánh ra ngoài. Hắn
híp mắt suy nghĩ vài giây, lại nói: “Cậu nói cuối cùng Mộ
Dung Tuyết ngồi Xe của Lý Dật rời khỏi trang viên, hơn nữa còn
từng đi tới một hội sở dưới tay Trịnh Dũng Cương?"
“Đúng vậy. Cường ca, có người nói sáng hôm nay cũng là tiểu tử kia đưa Mộ Dung Tuyết tới sân bay.” Sở Qua đáp.
“Phanh!” Tiêu Cường mạnh mẽ cầm ly rượu trong tay ném đi ra ngoài. hung
hăng nện lên vách tường, phát ra một tiếng vang giòn, ly rượu
trong nháy mắt vỡ vụn, làm vách tường bị nhuộm thành màu đỏ.
Sở Qua nhìn thấy biểu tình âm hàn của Tiêu Cường. thoáng do dự
một chút lại nói:“Cường ca, tuy rằng tôi không biết Tiêu thúc
quyết định như thế nào, thế nhưng hiện tại tình hình đối với
chúng ta mà nói thập phần bất lợi. Chúng ta cần phải áp dụng hành động.”
Đi chung với Tiêu Cường, Sở Qua từng bị
Trịnh Dũng Cương khi dễ. Hắn tuyển chọn ở chung với Tiêu Cường
ở một mặt nào đó đều là vì không chịu nổi Trịnh Dũng Cương.
Mộng tưởng có một ngày có thể hung hăng giáo huấn Trịnh Dũng
Cương một chút.
Thế nhưng hiện nay Trịnh Dũng Cương tại đi gần với Lý Dật. Mà gần đây danh tiếng Lý Dật rất mạnh mẽ.
ở trong bang hội giống như mặt trời ban trưa không nói. càng
được Tiêu Thanh Sơn Sủng ái, nghe được không còn bao lâu sẽ tiếp
nhận luôn vị trí của Tiêu Thanh Sơn.
Điều này làm cho Sở
Qua cảm thấy nguy cơ. Hắn hiểu được, nếu như Lý Dật chân chính
trở thành tân lão đại của Thiên Tự Đầu Mãnh Hổ Bang, như vậy
đời này hắn đừng mong có cơ hội giáo huấn được Trịnh Dũng
Cương nữa.
Hai tay Tiêu Cường càng không ngừng nắm chặt,
buông ra, liên tục vài lần, biểu tình của hắn trở nên bình
tĩnh rất nhiều, duy chỉ con ngươi màu đen tràn ngập sát ý: “Ta
tự có an bày.”
Đây là lần đầu tiên từ khi SỞ Qua đi theo
Tiêu Cường tới nay mà Tiêu Cường cũng không nói thẳng với SỞ
Qua. Mặc dù ,trong lòng Sở Qua nhiều ít có chút hiếu kỳ Tiêu
Cường sẽ làm như thế nào. thế nhưng hắn cũng thức thời không
có mở miệng hỏi. Bởi vì dáng tươi cười băng lãnh của Tiêu
Cường làm làm bản năng của hắn cảm thấy sợ hãi.
Quỹ
từ thiện Hoa Thanh thành lập là một kế hoạch đầu tư trọng yếu của Tiêu Thanh Sơn, được đầu nhập đến ba ngàn vạn làm tài
chính khởi động cho hội. Mà với nhân mạch của Tiêu Thanh Sơn,
tài chính của quỹ hội tuyệt đối sẽ ở trong thời gian ngắn
đạt tới cả triệu!
Dù sao sự ngiệp làm từ thiện là một hành vi ma vàng, một ít người thành công đối với việc dùng
tiền mua danh vọng luôn thập phần nguyện ý. Phải biết rằng,
thế giới này người có thể làm giàu, hoặc nhiều hoặc ít đều
làm ra chuyện có lỗi với lương tâm chính mình. thậm chí cả
chuyện trái pháp luật. ở dưới tình hình này. bọn họ tham dự
sự nghiệp từ thiện coi như là một loại hành vi chuộc tội.
Tuy rằng điều này có chút khó tin. thế nhưng cũng là sự thực.
Người càng đi qua đường ngang ngõ tắt làm giàu thì càng mê
tín, đây cũng là điều mà rất nhiều đại ca hắc đạo thích bái
phật, thậm chí còn tìm thầy phong thủy hay tướng số để đoán
chuyện cho mình.
Bởi vì bọn họ chột dạ.
Tiêu Thanh SƠn cũng không mang theo nhiều bảo tiêu đi dự nghi thức cắt băng
của quỹ từ thiện Hoa Thanh, ngoại trừ Lý Dật chỉ mang theo một mình lão Miêu. Làm cái bóng của Tiêu Thanh Sơn, lão Miêu hầu
như không có lúc nào không ở cạnh thủ hộ Tiêu Thanh Sơn. phảng
phất giống như hắn là thủ hộ thần của Tiêu Thanh Sơn.
Ngày trước Trần Dương của Phượng Hoàng dạ tổng hội từng nói cho
Lý Dật. Lão Miêu là người mà Tiêu Thanh Sơn tín nhiệm nhất. Đi
qua thời gian dài tiếp Xúc, Lý Dật nghĩ những lời này rất
đúng, tuy rằng lão Miêu ở trong Thiên Tự Đầu của Hổ Bang không
có bất luận thân phận và quyền lực gì, thế nhưng địa vị của
hắn rất đặc thù, đặc thù tới mức cả Chiến Thần Trịnh Thiết
Quân và Mỹ Nữ Xà Gia Cát Minh Nguyệt cũng không dám làm càn
đối với hắn.
Cũng giống như dĩ vãng, đợi Tiêu Thanh Sơn
và Lý Dật lên Xe, lão Miêu mở tấm kính ngăn trong Xe. để lại
không gian riêng tư cho Tiêu Thanh SƠn và Lý Dật hai người.
“Thân thể của con thế nào rỒi? Ngày hôm qua ta thấy con cứu Xong Mộ
Dung Tuyết, sắc mặt có chút không thích hợp. có phải đã làm
động vết thương hay không?” Tiêu Thanh Sơn quan tâm nhìn Lý Dật
hỏi: “Nếu như còn chưa lành, thì đến bệnh viện ở thêm một
thời gian nữa đi.”
Tiêu Thanh SƠn nói làm Lý Dật có chút
kinh ngạc. cho tới nay Tiêu Thanh Sơn ở trước mặt hắn đều có
hành động là một người cha hiền lành, do đó Lý Dật quên đi
thân phận thực Sự của hắn. Hôm nay một câu nói vô cùng đơn giản của Tiêu Thanh Sơn, nhưng làm cho Lý Dật có một sự nhận thức
mới đối với năng lực của Tiêu Thanh Sơn. Ngày hôm qua lúc hắn
cứu Mộ Dung Tuyết, tuy rằng có khó chịu, thế nhưng che giấu phi thường tốt, không hề nghĩ đến lại bị Tiêu Thanh Sơn nhìn ra.
“Không có việc gì, hiện tại đã khôi phục không tệ lắm” Lý Dật cười cười. Trong lòng thấy ấm áp.
Tiêu Thanh SƠn mấp máy môi. lại nói: “Ta nghe Phá Quân nói. mỗi ngày con đều tiến thành sự huấn luyện cường hóa thân thể. Trong
khoảng thời gian này vết thương trên người con còn chưa hoàn
toàn khôi phục, đừng tiếp tục huấn luyện nữa. Thân thủ tuy
rằng rất trọng yếu. thế nhưng làm đại ca trọng yếu nhất chính là thủ đoạn!"
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thanh Sơn chính
miệng nói cho Lý Dật nghe tin tức muốn hắn làm người nối
nghiệp. Lý Dật nhìn con người lấp lánh hữu thần của Tiêu Thanh Sơn, gật đầu: “Tôi sẽ chú ý.”
“Được rồi, hài tử Vũ
Đình dạo này ra sao? Gần đây ta bận quá, không đi thăm nó.” Có
thể Tiêu Thanh Sơn cảm thấy bầu không khí có chút cổ quái, lập tức dời đi trọng tâm câu chuyện.
Lý Dật thật không ngờ
Tiêu Thanh Sơn lại quan tâm Hạ Vũ Đình, bất quá hắn Vẫn đáp:
“Nàng hoàn hảo, cả ngày vẫn đem hết tinh lực đặt vào trong
công tác.”
“Vũ Đình là một cô gái rất thiện lương. cũng
giống như mẹ con, con phải quý trọng nàng, bằng không đời này
sẽ hối hận.” Tiêu Thanh Sơn nhịn không được cẩn thận một câu.
biểu tình thập phần phức tạp
Lúc này đây, Lý Dật cũng
không đáp lời, trong lúc nhất thời, trong Xe an tĩnh Xuống tới,
Tiêu Thanh Sơn cúi đầu hút Xì gà, mà Lý Dật lại đưa ánh mắt
nhìn ngoài cửa sổ. Mặc dù tháng mười một tại Thượng Hải đã
có chút lạnh, thế nhưng trên đường cái vẫn có thể nhìn thấy
những cô gái ăn mặc váy ngắn, đại khái cũng có mang vớ da màu đen, chỉ là rất mỏng, vốn không có tác dụng giữ ấm, tác
dụng duy nhất là tăng thêm mỹ cảm, hấp dẫn ánh mắt nam nhân.
Lão Miêu lái Xe cũng không nhanh, nhưng bình ổn, bốn mươi phút sau,
lão Miêu lái Xe đi tới một sân rộng của trung tâm đô thị. Nghi
thức cắt băng của quỹ từ thiện Hoa Thanh cử hành ngay trên sân
rộng này. Lúc Lý Dật và Tiêu Thanh Sơn đi tới sân rộng, trên sân tụ tập không ít người, thập phần náo nhiệt.
Thấy Xe
của Tiêu Thanh Sơn đến, những phóng viên đang cực khổ chờ đợi
giống như nhìn thấy ngôi sao. lập tức vây quanh đi tới.
“Lão Miêu, cho Xe dừng lại." Thấy những ký giả đang tràn tới phía
trước, Tiêu Thanh Sơn lộ ra dáng tươi cười thật cổ quái.
Chiếc XE rất nhanh dừng lại, Tiêu Thanh Sơn muốn Lý Dật cùng hắn
bước Xuống Xe, trong lúc nhất thời trước người cả hai nổi lên
vô số ánh Sáng chớp lóe, một trận “răng rắc” qua đi, hình ảnh
hai người thân mật đứng chung liền được các phóng viện chụp
Xuống tới.
“Tiêu tiên Sinh, Xin hỏi vị tiên Sinh ở bên cạnh ngài là ai vậy?" Một ký giả chen phía trước lập tức nhìn
Tiêu Thanh Sơn tung ra một câu hỏi Xảo quyệt.
Tiêu Thanh Sơn mỉm cười: “Là người mà tôi thưởng thức.”
Nghe được câu trả lời của Tiêu Thanh Sơn trong lòng Lý Dật nhiều ít có chút thoải mái, cũng giống như hắn suy nghĩ, tuy rằng tất
cả những việc Tiêu Thanh Sơn đã làm đều cho thấy muốn hắn làm
người nối nghiệp, thế nhưng cũng không công khai nói ra, Tiêu
Thanh Sơn có chút kiêng kỵ đối với Đái Hồ.
Mà có một
số việc tuy rằng tất cả mọi người đều hiện rõ, thế nhưng nói ra hay không là một vấn đề hoàn toàn khác nhau. Bởi vì ngày
nào cánh cửa sổ này mở ra. toàn bộ phía nam hắc đạo thậm
chí toàn bộ hắc đạo Trung Quốc sẽ dẫn phát ra một hồi động
đất thật lớn!
Sau đÓ những ký giả lại hỏi không Ít vấn đề, đều bị Tiêu Thanh Sơn Xảo diệu đá ngược bóng, hiển nhiên,
Tiêu Thanh Sơn đã có thói quen với loại tràng diện này.
Sau đó, lão miêu từ phía Sau đi tới, ở phía truớc mở đường, Tiêu
Thanh Sơn mang theo Lý Dật thuận lợi đi tới chỗ sân khấu ở trung ương sân rộng. Bởi vì lần này thành lập quỹ từ thiện Hoa
Thanh có lực ảnh hưởng không nhỏ, cho nên chính phủ liền phái
nhân vật cũng có năng lực không nhỏ đến tham gia nghi thức cắt
băng với Tiêu Thanh Sơn. Người nọ là người Lý Dật đã gặp qua
trong buổi tiệc rượu hôm qua, đồng thời từng chào hỏi.
Ngoại trừ đại lão chính giới kia. còn có vài người tại Thượng Hải thậm chí toàn bộ thương giới phía nam có năng lực không nhỏ
cũng tham gia nghi thức cắt băng, trong nghi thức cắt băng, Sắc
mặt Tiêu Thanh Sơn hòa ái, nói chuyện phong nhã, diễn Xuất như
một nhân sĩ thành công, trên người không có chút khí tức của
hắc đạo kiêu hùng.
Quỹ từ thiện Hoa Thanh đã được bày ra từ mấy tháng trước, các phương diện chuẩn bị đầu tư rất đầy
đủ, cộng thêm có được lĩnh đạo chính phủ và những trùm thương trường khác đến đây chúc mừng. có thể nói là thập phần
thành công. Thời gian làm nghi thức cắt băng rất ngắn, trong
thời gian ngắn ngủi này, các phóng viện điên cuồng khu động cò súng, loang loáng làm hoảng mắt người khác. Có thể dự kiến
được, ngày mai các truyền thông báo chí toàn quốc sẽ Xuất
hiện tin tức này, mà nguyên bản Tiêu Thanh Sơn vốn là người nắm quyền thế giới ngầm Thượng Hải lại được đội lên chiếc mũ
“nhà từ thiện".
Điều này mặc dù có sự châm chọc, thế
nhưng hiện thực Chính là như vậy, quá trình cũng không trọng
yếu, quan trọng là. . .kết quả. Nghi thức cắt băng rất thuận
lợi kết thúc, Tiêu Thanh Sơn và mấy người đến chúc mừng nắm
tay cáo biệt, dưới sự bảo vệ của lão Miêu, bài trừ sự vây
quanh của các ký giả. một lần nữa lên Xe.
“Tiểu Dật, con nhớ kỹ, thế giới này không có trắng và đen tuyệt đối, chúng
ta tuy rằng Xuất thân hắc đạo, thế nhưng cũng phải mặc một
chiếc áo khoác màu trắng lên người. làm cho người ta có loại
cảm giác hắc bạch khó phân. Làm được tình trạng này. chúng ta mới tính là chân chính thành công." Vừa lên Xe, Tiêu Thanh SƠn
lời thật thấm thía nói với Lý Dật.
“Tôi đã biết." Lý
Dật gật đầu. khóe mắt cũng chợt nhìn thấy trên kính Xe Xuất
hiện một điểm đỎ. Vừa nhìn thấy điểm đỎ kia, đầu tiên hắn
liền sửng sốt, sau đÓ Sắc mặt đại biến!