Thời gian hai ngày, trận mưa đông vũ cuối cùng rốt cục cũng dừng lại,
trên bầu trời, phảng phất như có một chiếc cầu vồng hình vòm, tản ra mầu sắc mê người.
Hết mưa, xe cộ và người đi đường lại tràn ra, hiện tượng kẹt xe hầu như đều có thể nhìn thấy khắp mọi nơi.
Lý Dật ngồi trên một trước xe, cũng do Anh Hoa lái xe.
Hôm nay Anh Hoa vẫn mặc chiếc áo mầu đỏ, trên thực tế, một năm bốn mùa nàng đều mặc áo choàng mầu đỏ, đương nhiên chất liệu dày mỏng mỗi chiếc áo
đều khác nhau, đây cũng là nguyên nhân nàng có thể mặc mỗi loại áo này
theo từng mùa.
Ở băng ghế phía sau, Lý Dật cũng không hề cảm thấy hưng phấn vì sắp về nước, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn giống như mặt hồ
không hề rung động, vô cùng bình tĩnh. Thậm chí, hắn cũng không hề nhíu
mày trầm tư như dĩ vãng, mà có hứng thú thưởng thức phong cảnh đặc sắc
bên ngoài cửa sổ.
Đối với Lý Dật mà nói, tòa thành thị Los
Angeles này đã dành cho hắn rất nhiều thứ, tòa thành thị này đã thâm
nhập vào nội tâm của hắn, làm cả đời này hắn không thể quên.
Nửa
tiếng sau, chiếc xe rốt cục đi tới cửa trang viện gia tộc Gambino tại
Los Angeles, bởi vì kẹt xe, nguyên con đường chỉ cần thời gian bốn mươi
phút phải đi tới một giờ.
Cũng giống như ngày thường, bảo tiêu
trang viện gia tộc Gambino không ít, tựa hồ sự thắng lợi trong cuộc
chính biến ủy ban Mafia lần này cũng không làm cho gia tộc Gambino đắc
chí, chỉ làm cho bọn họ càng thêm thật cẩn thận.
Mà khác với ngày trước chính là, tòa trang viên này đã không còn là sự tượng chưng cho
quyền hắc đạo California nữa, hôm nay tại hắc đạo California có được
quyền nói chuyện tuyệt đối lại chính là Hoa Nhân bang, mà không phải là
gia tộc Gambino!
Đối với điểm này, trong lòng lão đầu Edward tuy
biết thật rõ ràng, nhưng hắn không nói gì thêm, hắn biết uy tín của Lý
Dật tại biển tây nước Mỹ đã đạt tới một nông nỗi làm người khác không
thể tin được.
Lý Dật và Anh Hoa đi tới trang viện, Andrew đã nghe tin từ lâu đang cùng Seaman đứng ngoài cửa chờ.
Anh Hoa thích mầu đỏ, Andrew thích mầu đen, hai người tuy rằng có ngăn
cách, thế nhưng vẫn chưa từng thay đổi sự yêu thích của chính mình.
Andrew hôm nay vẫn như ngày thường thích mặc mầu đen, thân trên mặc chiếc áo
đen bó sát người, thiết kế phi thường đặc biệt, có thể bộc lộ vòng eo
thon vô cùng nhuần nhuyễn. Bên dưới nàng mặc chiếc váy da, dài xuống tận gối, thế nhưng cũng nhìn thấy được đôi bàn chân nhỏ, cùng chiếc vớ da
mầu đen, cấp cho đàn ông một sự trùng kích thị giác thật cường liệt.
Làm một cô gái người Mỹ, bộ ngực của Andrew không đồ sộ như Anh Hoa, nhưng
bộ ngực của nàng cao ngất dị thường, hình dáng thập phần hoàn mỹ, Lý Dật đã từng xoa qua, cảm giác vô cùng tuyệt vời.
Nhưng khi Lý Dật muốn tiến thêm một bước, cũng bị Andrew ngăn xuống tới!
“Chờ khi anh có thể làm cho những người phụ nữ chúng tôi có thể hòa bình sống chung, em sẽ thỏa mãn dục vọng của anh.”
Đây là lời nói lúc đó của Andrew.
Andrew nói như vậy, cũng không phải muốn thủ thân xử nữ không giao cho Lý Dật, mà là gây áp lực cho hắn, bởi vì nàng rất rõ ràng, may chóng xử lý quan hệ giữa những người phụ nữ bên cạnh hắn là chuyện nên làm thật nhanh.
Chỉ là suốt nửa năm qua, Lý Dật chậm chạp vẫn không nghĩ ra biện pháp xử
lý, đây cũng là lý do khiến cho hắn không cách nào được hưởng thụ thân
thể mềm mại của cô gái toàn mỹ nổi danh trong xã hội thượng lưu này.
Không chỉ có vậy…..
Bởi vì Lý Dật đã từng đáp ứng với Hạ Vũ Đình, phải chờ cho tới khi kết hôn
mới chạm tới nàng, cho nên tuy rằng nửa năm qua Lý Dật có rất nhiều lần
động tâm, thế nhưng cũng không đụng chạm tới Hạ Vũ Đình.
Hai đại
mỹ nhân hầu như mỗi ngày đều chuyên vòng quanh bên người hắn, thế nhưng
hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đây xem như là một loại nghiêm
phạt!
So sánh mà nói, bình thường Lý Dật và Anh Hoa luôn “thâm
nhập nói chuyện với nhau”, đối với Anh Hoa đã từng tiếp thu qua sự huấn
luyện chuyên nghiệp mà nói, mỗi một lần nàng đều có thể làm cho Lý Dật
tan vỡ, mà thể lực xuất xắc của nàng cũng có thể kiên trì cùng lý Dật
đánh trận lâu dài.
Phương diện này, Mộ Dung Tuyết thua kém hơn nhiều.
Bởi không thể trường kỳ ở chung một chỗ với Lý Dật, nàng thập phần quý
trọng cơ hội ở chung với hắn đơn độc, mỗi một lần đều giống như một con
mèo hoang, điên cuồng đòi hỏi Lý Dật, mỗi lần đều kết thúc khi kiệt sức, mà trên cơ bản khi kết thúc cuộc chiến trên giường, nàng đều trực tiếp
tiến nhập vào mộng đẹp.
Trong nửa năm qua, Mộ Dung Tuyết từng đi
tới Los Angeles ba lần, mỗi một lần đều cảm thấy mỹ mãn rời đi, chỉ là
mỗi một lần rời đi, đôi chân cùng bao tử đều run lên, vành mắt càng sưng lên, dáng dấp như miệt mài quá độ.
Sau khi xe dừng lại, Anh Hoa
theo thói quen mở cửa x echo Lý Dật, toàn bộ quá trình không hề liếc mắt nhìn Andrew, mà Andrew cũng như vậy.
“Lý thân ái, chúc mừng anh, rố cục đã đợi được ngày này.” Thấy Lý Dật xuống xe, Seaman chủ động
tiến đón, trên mặt lộ vẻ mỉm cười sáng lạn, tuy rằng Lý Dật thay hắn trở thành chúa tể chân chính của hắc đạo Califonia, thế nhưng hắn cũng
không có chút bất mãn, nếu như ngày trước không có Lý Dật giúp đỡ, hôm
nay hắn đã bị vùi xuống ba thuớc đất vàng.
Lý Dật mỉm cười ôm
Seaman, nói: “ Lão bằng hữu, tôi có lẽ sẽ có một đoạn thờig gian rất dài sẽ không quay về đây, cho nên nếu như ở đây có phát sinh chuyện gì
vướng tay chân, còn phải phiền anh giúp đỡ Tiểu Thất xử lý một chút, dù
sao tuổi hắn còn quá trẻ.”
“Yên tâm đi, Lý, tôi hiểu được nên làm như thế nào.” Seaman rất thẳng thắn gật đầu, sau đó lùi về phía sau hai bước, đứng đằng sau Andrew.
Nửa năm trước, Andrew rời khỏi gia
tộc Gambino đến ở cùng Lý Dật, chỉ mang theo một valy, mà hôm nay đã có
tới bốn valy. Trong đó ba valy là nửa năm qua nàng mua sắm, bên trong
đều là vật mắc tiền, nhưng đối với Lý Dật mà nói, cũng không đáng một
sợi lông trâu.
Andrew cũng không nói chuyện với Lý Dật, mà hướng
Lý Dật trừng mắt, sau đó dể thuộc hạ của Seaman bỏ valy vào xe, trong
toàn bộ quá trình, Anh Hoa vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt.
Cử động của
Anh Hoa cũng không làm cho Andrew tức giận, nàng từ lâu đã thích ứng vẻ
lạnh lùng của Anh Hoa, chỉ là cố ý trừng mắt nhìn Lý Dật, tựa hồ đang
oán Lý Dật vì sao còn không giải quyết phiền phức này.
Đối mặt ánh mắt u oán của Andrew, Lý Dật rất thức thời tuyển chọn giả ngu.
Xe rời khỏi trang viện gia tộc Gambino, trực tiếp đi tới sân bay, chiếc
máy bay thương vụ của Toàn Cầu Ảnh Nghiệp đã chờ đợi từ lâu.
Tay bồng tay bế là mộng tưởng trong cuộc sống của toàn bộ các vị nam nhân.
Nhưng điều kiện là hai nữ nhân cho anh tay bồng tay bế phải hòa bình ở chung, nếu như không thể ở chung hòa bình, như vậy tuyệt đối không phải là
chuyện tốt.
Trong nửa năm qua để tránh cho quan hệ giữa Andrew và Anh Hoa chuyển biến xấu, mỗi làn Lý Dật ra ngoài gặp Andrew, đều sẽ để
Anh Hoa ở lại trong khu phố Tàu, để tránh việc hai người gặp mặt xấu hổ.
Lúc này hai người ngồi chung máy bay, sự xấu hổ không thể tránh được, trên
đường từ Los Angeles bay đi New York, không chỉ Anh Hoa và Andrew không
nói chuyện, dù là Lý Dật trên cơ bản cũng không có mở miệng, bầu không
khí tương đối quỷ dị.
Mấy tiếng đồng hồ sau, máy bay đúng giờ đáp xuống sân bay quốc tế F.Kennedy tại New York.
Trên đường băng có sáu chiếc xe xa hoa đang đõ, mắt thấy máy bay hạ cánh,
lão đầu Edward dưới sự bảo vệ của hai gã bảo tiêu hướng ba người Lý Dật
đi tới.
Mặc dù trên đường đi tới, bầu không khí trên máy bay rất
xấu hổ, làm trong lòng ba người, nhiều ít có chút khó chịu, nhưng sau
khi nhìn thấy lão đầu Edward, Andrew vẫn tươi cuời chui vào vòng tay của lão Edward.
“Bảo bối thân yêu, nhing con càng ngày càng thêm mê
người.” Lão đầu Edward nói chuyện, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Andrew,
đồng thời thâm ý liếc mắt nhìn Lý Dật, phảng phất như muốn nói với hắn,
tiểu tử người rất có năng lực a! Đi ra ngoài, hai tình nhân cũng mang
theo, có thể còn mạnh mẽ hơn lão gia hỏa như ta nhiều!
Ánh mắt không có ý tôt của lão đầu Edward làm cả người Lý Dật cũng không thoải mái, hắn tiếp tục tuyển chọn giả ngu.
Thẳng đến khi lão đầu Edward buông Adrew ra, Lý Dật mới lên tiến cười nói:
“Lão gia hỏa, khí sắc của ông thoạt nhìn không tệ, gần đây tâm tình nhất định rất không sai phải không?”
Sự vô lễ của Lý Dật làm cho
Andrew tức giận trừng mắt với hắn, mặc dù nàng là một cô gái thông minh
cơ trí, thế nhưng cũng như những cô gái khác, đều mong muốn người đàn
ông của mình ở trước mặt cha mình phải biểu hiện lẽ phép một chút.
Mà hành động của Lý Dật lại làm nàng thất vọng rồi.
Từ khi Lý Dật bị lão đầu Edward liên tục chơi xấu vài lần, sự tôn kính của Lý Dật đối với Edward đã toàn bộ ném đi nuôi chó, mỗi lần gặp mặt hắn
đều gọi Edward là lão gia hỏa, hoàn toàn không biết hai chữ tôn kính
viết như thế nào.
Lão đầu Edward tựa hồ đã thích ứng với sự vô lễ của Lý Dật, hắn cũng không biểu hiện ra sự bất mãn, mà cười tủm tỉm
nhìn Lý Dật: “Tiểu tử, tôi biết cậu có rất nhiều điều muốn nói với tôi,
đi thôi, lên xe trò chuyện.”
Nghe xong Edward nói, Lý Dật phải thừa nhận hắn là một người đa mưu túc trí, đã đoán được dụng ý khi hắn tới New York.
Sau đó, Lý Dật theo Edward chui vào một chiếc xe, mà Andrew và Anh Hoa mỗi người tự mình ngồi một chiếc.
Sau khi lên xe, Edward mỉm cười đưa cho Lý Dật điếu xì gà, sau đó rót cho hai người mỗi người một ly rượu vang.
Làm xong tất cả, Edward giơ lên ly rượu, mỉm cười nói : “Tiểu tử, chúc mừng cậu.”
Hiển nhiên, Edward đang chúc mừng Lý Dật rốt cục có thể về nước, đối với mục tiêu nỗ lực phấn đấu của Lý Dật tại Mỹ, Edward cũng hiểu rất rõ ràng.
“Lão gia hỏa, tựa hồ đang ước gì tôi rời đi a?” Lý Dật cũng không cảm ơn : “ Chẳng lẽ ông nghĩ sau khi tôi rời đi ông lại tiếp tục chơi tôi sao?”
Lời phỉ bang của Lý Dật làm Edward biến sắc, sau đó giả ra dáng dấp thẹn
quá thành giận: “ Tiểu tử, cậu càng ngày càng không biết lễ phép! Lão
nhân gia ta có lòng tốt chúc mừng cậu gần thực hiện được mục tiêu của
chính mình, cậu lại nói tôi như vậy! Dùng câu ngạn ngữ của người Trung
Quốc các cậu, cậu đây là dùng lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
“Lão gia hỏa, ông cũng biết quân tử có ý nghĩa là gì sao?” Lý Dật trừng mắt
nhìn Edward, nghĩ thầm, nếu ông có thể xem là quân tử, thì người trên
thế giới toàn bộ đã là quân tử.
Edward cũng không biết nhiều về
văn hóa Trung Quốc, có thể nhớ kỹ những lời này cũng đã thập phần khó có được, nào biết quân tử lại có ý tứ gì?
Nhưng da mặt của Edward cũng dã đủ độ dầy, hắn cũng không đỏ mặt, chỉ cầm rượu uống, dùng sự che giấu xự xấu hổ.
“Lão gia hỏa, ngày mai tôi sẽ rời khỏi Mỹ, nếu như không có gì bất ngờ xảy
ra, tôi sẽ có đoạn thời gian rất dài không trở lại đây.” Sau thoáng vui
đùa ngắn ngủi, Lý Dật điều chỉnh tâm tình, nghiêm mặt nói.
Edward thở dài nói: “Tiểu tử, tôi thừa nhận tôi không phải là người tốt. Thế
nhưng dù sao cậu cũng là người đàn ông mà con gái tôi nhìn trúng trong
cuộc đời này, cho nên cậu không cần lo lắng tôi sẽ động tay chân trong
chuyện hợp tác của chúng ta.”
“Lão gia hỏa, tôi thế nhưng nhớ kỹ
lúc trước ông còn nỗ lực lợi dụng tình cảm của tôi và Annie để đổi lấy
lợi ích, ông cho rằng tôi sẽ tin tưởng lời ông nói sao?” Lý Dật tuyệt
đối không cấp mặt mũi cho Edward, mắt thấy nét mặt Edward tỏ ra không
nhịn được, lại tiếp tục nói: “Nhưng ông có câu nói không sai, ông sẽ
không động tay chân. Chỉ là không phải bởi vì thân phận của tôi, mà là
bởi vig ông không dám mà thôi! Hừ hừ, trong tay tôi nắm giữ tư liệu then chốt của vũ khí tác chiến binh sĩ, với tác phong giảo hoạt của ông, làm sao vì chuyện nhỏ làm hư chuyện lớn?”
“Khái khái.” Lần này gương mặt Edward cũng đã có vẻ không nhịn được, hắn cố ý ho khan hai tiếng,
đồng thời đối diện ánh mắt Lý Dật, tựa hồ như muốn nổi sung.
Lý
Dật đã nhìn ra điểm này, hắn rất thức thời tuyển chọn điểm đến là thôi:
“Lão gia hỏa, tôi cũng không phải lo lắng ông sẽ động tay chân trong
việc hợp tác giữa chúng ta, mà là muốn ông giúp tôi canh chừng một
người.”
“Cậu đang nói tới Trương Đức Khôn sao?” Edward hiểu được dụng ý của Lý Dật.
Lý Dật hít sâu một hơi: “ Đúng vậy! Nguyên tên cáo già kia đã tuyển chọn
thần phục với tôi, thế nhưng con người hắn lại luôn sống trong âm mưu
quỷ kế. Lúc tôi ở đây, bời vì đủ loại nguyên nhân và áp lực nên hắn
không dám đối với tôi có tia phản loạn, thế nhưng sau khi tôi rời đi,
quỷ biết hắn có thể có ý nghĩ biến thái hay không.”
Hiển nhiên, Lý Dật không muốn khi hắn trở về quốc nội trả thù, trong nội bộ lại có sự mâu thuẫn.
Mà ở trong Hoa Nhân Bang, Trương Đức khôn là người duy nhất mà hắn lo lắng.
“Vì sao cậu không chọn cách trực tiếp giết chết hắn? Với uy vọng hiện tại
của cậu trong Hoa Nhân Bang, có ra tay giết chết hắn, cũng sẽ không có
ảnh hưởng gì quá lớn chứ?” Edward có chút không hiểu suy nghĩ của Lý
Dật, theo hắn xem ra, trực tiếp giết chết Truơng Đức Không là biện pháp
tốt nhất.
Lý Dật lắc đầu: “Lão gia hỏa, ông hẳn là hiểu rõ hơn
tôi, có chút người lưu thì nguy hiểm, bỏ thì tiếc! Trương Đức Khôn chính là người như thế! Có thể nói, hắn càng lý giải Hoa Nhân Bang hơn so với tôi, cho nên tôi vẫn nghĩ giữ lại hắn tương đối tốt hơn, chỉ cần hắn
không có lòng phản loạn, hắn có thể giúp tôi rất nhiều chuyện.”
“Tiểu tử, cậu rất thích hợp làm một con bạc.” Edward cảm thán.
Lý Dật cười khổ: “Lão đầu, khả năng chơi bạc của tôi rất thối, nhưng vận khí cũng không tệ lắm!”
Dứt lời, Lý Dật ha ha cười một tiếng, mà Edward cũng cười, hai người tựa hồ dùng phương thức này kết thúc cuộc nói chuyện.
Lý Dật cũng không theo Edward về trang viên gia tộc Gambino, mà xuống xe
giữa đường, do Anh hoa lái xe đưa hắn tới khu phố Tàu, còn Andrew thì
theo Edward về nhà, hiển nhiên, Andrew sẽ theo Lý Dật về nước, bồi
Edward ăn bữa cơm là chuyện phải làm.
Lúc Lý Dật đến khu phố Tàu, ngay cửa võ quán Hồng Môn đã đỗ đủ các loại xe. Những biển số xe đối
với Lý Dật thập phần quen thuộc, thế nhưng hình dáng xe lại thập phần xa lạ.
Những chiếc xe này thuộc về đám đại lão Hoa Nhân Bang, trong nửa năm qua, bời vì gia tộc Gambino nhường ra phân nửa chợ buôn bán
chất có hại, Hoa Nhân Bang cũng không cần phải lén lút buôn bán như ngày trước, mà chiếm được phân nửa số lượng của gia tộc Gambino, Cộng thêm
bên Tam Giác Vàng cung cấp đầy đủ, thu nhập của Hoa Nhân Bang quả thực
ngày xưa không cách nào so sánh được, chênh lệch thực sự quá nhiều.
Đồng dạng, những đại lão của Hoa Nhân Bang có thu nhập tăng trưởng rất nhanh, những chiếc xe cũ trước đây cũng bị họ bỏ hết.
Trên lầu hai võ quán Hồng Môn, trong phòng họp các đời long đầu Hoa Nhân
Bang chỉ định, tronh phòng, bao quát Trương Đức Khôn và Lưu Kim Ba,
những đại lão Hoa Nhân Bang đều tụ họp đủ mặt.
Thực lực và địa vị của bang hội tăng trưởng, thu nhập cao, tất cả những người này có vẻ
phong cảnh vô hạn, nói chuyện cũng trở nên có khí thế hơn.
Nhà giầu mới nổi.
Đây là sự hình dung chính xác về bọn họ.
So sánh mà nói, Trương Đức Khôn vẫn là dáng dấp lão tăng nhập định, mà Lưu Kim Ba lại là thái độ thờ ơ lạnh nhạt, hắn là người duy nhất trong nhóm đại lão Hoa Nhân Bang không có hứng thú đối với tiền tài.
Khác
với sự thờ ơ của hai người này, Ngưu Lâm Sinh thân là long đầu hiện tại
của Hoa Nhân Bang lại hơi cau mày, tựa hồ rất bất mãn đối với hành vi
nhà giầu mới nổi của các đại lão, thế nhưng hắn cũng biết rõ bản thân
nhờ vào Lý Dật nên mới có thể thượng vị, hiện tại cũng không hề có được
sự tôn trọng của các đại lão, hắn cũng không thể mở miện nói gị, mặc dù
có nói bọn người này cũng không để trong lòng.
Bất quá, Lý Dật đến liền thay đổi tất cả!
Khi Anh Hoa đẩy cửa phòng họp cho Lý Dật, mọi người nhìn thấy Lý Dật xuất
hiện ngay tại cửa, bọn họ không hẹn mà cùng ngậm miệng lại, đồng thời
dụi tắt thuốc lá trong tay, không đợi Lý Dật phân phó, hết thảy đứng
lên, cùng kêu to: “Lý tiên sinh.”
Lý tiên sinh!
Đây là Lý
Dật bảo Ngưu Lâm Sinh đảm đương chức long đầu của Hoa Nhân Bang, các đại lão Hoa Nhân Bang liền đổi cách xưng hô đối với Lý Dật.
“Dật ca.” Ngưu Lâm Sinh cũng đứng lên, nhưng hắn không giốn mọi người gọi Lý Dật là Lý tiên sinh, mà trực tiếp xưng hô Dật ca.
Lý Dật gật đầu, bảo mọi người ngồi xuống, sau đó đưa mắt cho Anh Hoa,
người sau thức thời lui ra sau một bước, chờ Lý Dật vào cửa, đóng lại
cửa phòng họp.
Trong phòng hội nghị trở nên thật yên tĩnh, Lý Dật đi tới hướng đầu bàn, tiếng bước chân vang lên trong phòng hội nghị có
vẻ dị thường chói tai.
Rất nhanh, Lý Dật đi tới vị trí đầu tiên
ngồi xuống, hai tay chống lên bàn, nhìn quét qua mọi người, chậm rãi mở
miệng: “Chư vị, trong nửa năm qua, thu nhập của bang hôi thẳng tắp dâng
lên, lực ảnh hưởng của bang hôi cũng càng ngày càng tăng. Không biết chư vị đối với những biến hóa này, có cảm tưởng ra sao?”
“Chúng tôi
phải cảm ơn Lý tiên sinh, nếu như không có Lý tiên sinh, chúng ta hiện
tại sẽ không có tất cả những thứ hiện nay.” Lý Dật vừa nói xong, lền có
người trả lời, giọng nói thập phần cung kính, ánh mắt nhìn Lý Dật cũng
tràn ngập vẻ tôn trọng.
“Đúng vậy! Lý tiên sinh giành tất cả hiện tại cho chúng ta!” Những người khác lần lượt phối hợp, hiển nhiên, hôm
nay bọn họ đã hoàn toàn thần phục Lý Dật.
Thậm chí, kể cả Trương Đức Khôn và Lưu Kim Ba cũng đều nói như vậy.
Đối mặt với tình cảnh này, trên mặt Lý Dật không có chút nào kích động, hắn mỉm cười nói: “Khi tôi ở trên biển từng nói với chư vị, mà hiện tại tôi đã làm được những lời tôi đã hứa!”
Lời của Lý Dật vừa thốt ra, tất cả mi người trầm mặc xuống tới, bọn họ tựa hồ đoán được chuyện gì.
“Tôi vẫn cho rằng thế giới này không có bữa cơm trưa miễn phí, nếu muốn có
được gì đó nhất định phải nỗ lực.” Ngay lập tức, biểu tình của Lý Dật
trở nên thập phần nghiêm túc, trong giọng nói mang theo vẻ không thể
hoài nghi: “ Thời gian nửa năm đủ cho các vị có được tài phú và địa vị
chưa từng có, trong đó sự nỗ lực của các vị, nhưng đa số là do tôi cho
các vị!”
“Chư vị, ngày mai tôi về nước, mục đích tôi về nước các
vị rất rõ ràng, tôi không muốn kéo tới cái gì là về nước trọng chấn uy
phong của Hồng Môn, tôi về nước là vì muốn những kẻ đã từng hạ thủ với
tôi phải trả giá thảm trọng!”
Lý Dật thở mạnh một hơi, lành lùng
nhìn chằm chằm đám người Trương Đức Khôn, gằn từng chữ: “Tôi đã đưa các
vị những thứ các vị ước mơ, hiện tại đến phiên các vị hồi báo cho tôi!”