Lúc Lý Dật giúp Lưu Vi lau nước măt đồng thời vô ý thức đưa mặt
nhìn về chỗ Tiêu Cường, chỉ còn nhìn thấy chiếc bàn trống
không. lúc này, Tiêu Cường đã đứng dậy hòa lẫn vào trong dòng
người.
Lý Dật nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó tùy ý cho Lưu Vi nắm cánh tay hắn, hướng bên ngoài biệt thự đi đến.
Hai người vừa ra bên ngoài biệt thự, tiếng chuông điện thoại nằm
trong túi Xách hình hoạt họa của Lưu Vi vang lên. Lưu Vi nhìn Lý Dật cười Xin lỗi. sau đÓ lấy ra điện thoại, Sắc mặt cũng hơi
đổi.
Lý Dật dừng tại chỗ chờ Lưu Vi tiếp điện thoại,
thấy sắc mặt Lưu Vi không thích hợp. bèn dùng khóe mắt liếc
nhìn màn hình điện thoại, thình lình thấy hai Chữ mụ mụ (mẹ)
“Mẹ” Lưu Vi chuyển máy nói.
“Vi Vi, mẹ có việc về trước, con chơi Xong nhớ sớm về nhà.” Trong
điện thoại truyền đến thanh âm Lưu Tư Cầm, giọng nói có chút
uể oải, bởi Lý Dật đứng rất gần, hắn cũng đã nghe được.
Nguyên bản Lưu Vi còn đang lo lắng Lưu Tư Cầm sẽ mang luôn nàng về
nhà, ngạc nhiên nghe được Lưu Tư Cầm nói, đầu tiên là ngây ra,
sau đó vui mừng: “Đã biết rồi mẹ. mẹ đi trên đường cẩn thận."
“Đại ca ca, mẹ cho phép em ở bên ngoài chơi lâu một chút đó!” Điện
thoại của Lưu Tư Cầm làm tâm tình Lưu Vi chuyển biến tốt đẹp
hơn rất nhiều. Vừa nói vừa tròn mắt nhìn Lý Dật, dáng dấp
vẻ mặt đầy hưng phấn.
Đối với quyết định của Lưu Tư
Cầm, trong lòng Lý Dật nhiều ít có chút kinh ngạc. Đồng thời
bỗng nhiên nghĩ. nữ nhân kia cũng không phải cứng nhắc như trong
sự tưởng tượng của mình.
Lý Dật mang theo Lưu Vi đi tới
chỗ vũ hội. nơi đó đã đi không ít người. Dọc theo đường đi.
không ít người phụ trách an toàn của Tiêu gia trang viện cúi
đầu chào hỏi Lý Dật.
Bởi những ai tiến vào được Tiêu
gia đều phải trải qua sự kiểm nghiệm nhiều lần. bởi vậy chung
quanh vũ hội cũng không an bày thành viên Mãnh Hổ Bang phụ
trách vấn đề an toàn. Dù Sao, ngày hôm nay đến Tiêu gia trang
viên đại khái đều là những ông trùm thương trường hoặc nhân vật nổi tiếng chính giới, thực sự không thích hợp phóng một đám
thành viên hắc bang ở bên cạnh.
Trên mặt cỏ trải một tấm thảm lộng dê màu đỏ, ở giữa có một sân nhảy được thiết kế
chuyên môn. trên sàn nhảy bày thêm mười bàn. trên bàn được đặt
các loại rượu ngon nhất cùng những món điểm tâm thật tinh mỹ.
Một đám bồi bàn được ký hợp đồng từ bên Pháp đưa Sang mặc
đồng phục, gương mặt mỉm cười phục vụ cho các khách nhân. Hai
bên Sân nhảy là một ban nhạc đang đàn một bản nhạc thật ưu
nhã, một ít khách nhân mang theo bạn gái đi vào sân nhảy. theo
tiết tấu âm nhạc tận tình khiêu vũ.
Lý Dật mang theo Lưu
Vi trực tiếp đi tới bên chiếc bàn Sát bên Sàn nhảy, tiếp nhận
ly rượu từ tay bồi bàn liền chậm rãi thưởng thức.
Lưu Vi thì chậm rãi tiêu diệt những món điểm tâm trên bàn. lúc nãy
trong tiệc rượu nàng vốn không ăn được bao nhiêu, chỉ dùng hết
thời gian mà nhìn Lý Dật.
Lý Dật cầm ly rượu, ánh mắt
quét quanh sân một vòng, thình lình nhìn thấy Mộ Dung Tuyết và Tiêu Thanh Sơn đang ngồi cùng nhau. hai người đang nói chuyện gì
đó. một ít nam nhân ở chung quanh thường thường đưa ánh mắt
ngưỡng mộ nhìn Mộ Dung Tuyết.
Hiện trường vũ hội tuy
rằng không thiếu mỹ nữ, nhưng Mộ Dung Tuyết lại là người nổi
bật nhất, điều kiện bản thân nàng không nói, chỉ là danh đầu
nữ hoàng của Á Châu đủ để cho những nữ nhân khác buồn bã
thất sắc.
Thấy Mộ Dung Tuyết và Tiêu Thanh Sơn đang nói
chuyện, Lý Dật thoáng dO dự, cũng không dự định lập tức đi qua giúp Lưu Vi Xin chữ ký, mà là dự định chờ hai người nói
chuyện Xong mới đi qua.
Lúc này mọi người trong Sân vừa
nhìn thấy Lý Dật, đều đến gặp mặt nói chuyện với hắn, hiển
nhiên, theo bọn họ Xem ra, đó là một thời cơ tốt gầy dựng mối
quan hệ với Lý Dật.
Lý Dật bình tĩnh chào hỏi những
khách nhân đến bắt chuyện, Lưu Vi vẫn lẳng lặng ngồi bên cạnh
Lý Dật, nhìn hình dáng hào hiệp của Lý Dật, dáng tươi cười
trên mặt tiểu nha đầu vẫn chưa từng mất đi.
Chẳng qua bao
lâu, Lý Dật viện cớ đuổi đi hơn mười khách nhân đến nói
chuyện, thình lình thấy Mộ Dung Tuyệt rời khỏi bên cạnh Tiêu
Thanh Sơn mà Tiêu Thanh Sơn cũng không tiếp tục nói chuyện với
những vị đại lão trong chính giới. lại mỉm cười nhìn Mộ Dung
Tuyết.
Cùng lúc đó hai gã bồi bàn sạch sẽ lưu loát dời lên một cây đàn dương cầm đến ngay giữa sân nhảy, sau đó tư
thái ưu nhã lui đi ra ngoài.
“Tiếp theo cho mời tiểu thiên
hậu Á Châu Mộ Dung Tuyết tiểu thư sẽ vì mọi người biếu diễn
một ca khúc quen thuộc của nàng “Khai Tâm"." Luc này, một người
chủ trì vũ hội cầm microphone nói lớn.
Nghe được người
chủ trì nói trong sân lập tức vang lên một mãnh hoan hộ. hiển
nhiên, ngày hôm nay những người đến Tiêu gia trang viên tuy rằng
thân phận không thấp, thế nhưng bên trong cũng có rất nhiều
người là người hâm mộ của Mộ Dung Tuyết.
Tiểu nha đầu
đối với Mộ Dung Tuyết rất Sùng bái, nghe được Mộ Dung Tuyết
muốn lên sân khấu hát, vẻ mặt hưng phấn nắm lấy cánh tay Lý
Dật: “Đại ca ca, Mộ Dung tỷ tỷ sắp lên biểu diễn đó!"
Tiểu nha đầu vừa ăn Xong điểm tâm, nhất thời hưng phấn đã quên lau
tay, do đó bộ tây trang mà toàn cầu chỉ có chín bộ lập tức
liền dính đầy dầu mỡ. Lý Dật cũng không hề quan tâm, tùy ý
cho Lưu Vi lôi kéo cánh tay hắn, đồng thời cũng đưa ánh mắt
nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.
Đối mặt sự hoan hô của các
khách nhân. vẻ mặt Mộ Dung Tuyết bình tĩnh. với những bước
tiến trầm ổn đi vào giữa sân nhảy. Lý Dật rõ ràng nhìn thấy, các nam nhân khi nhìn thấy thân thể mê người của Mộ Dung Tuyết
thì ngoại trừ mấy người có thân phận đặc thù. những người
khác hoặc nhiều hoặc ít đều toát ra ánh mắt đặc biệt, mà
các nữ nhân ngoại trừ Lưu Vi, hầu như đều lộ ra biểu tình đố
kỵ.
Mộ Dung Tuyết đầu tiên cầm lấy microphone, gương mặt
quay nhìn hướng Tiêu Thanh Sơn, nói: “Rất vinh hạnh có thể tham
gia lễ mừng mười năm của tập đoàn Hoa Thanh, ở chỗ này, tôi đưa lên một khúc hát “Khai Tâm”. chúc tập đoàn Hoa Thanh phát triển không ngừng, cũng chúc các bằng hữu đang có mặt ở trong cuộc
sống sau này. cộng tác thuận lợi. thân thể khỏe mạnh!"
Mộ Dung Tuyết dù sao cũng là nhân viên thường lên sân khấu, chỉ
một lời dạo đầu ngắn gọn, liền dẫn đến toàn bộ vũ hội đồng loạt vỗ tay, một ít khách nhân nhịn không được cũng phát ra
tiếng hoan hô.
Mộ Dung Tuyết mỉm cười đặt microphone lên
giá, sau đó ngồi vào trên ghế, vươn những ngón tay dài nhỏ
trắng muốt. nhẹ nhàng đặt lên bàn phím dương cầm, theo tiếng
đàn của nàng, vang lên một làn điệu du dương réo rắt, khi tay
nàng vừa dừng lại. Dàn nhạc đã chuẩn bị từ lâu, lập tức
tiếp theo làn điệu vừa trổi lên.
“Thương tâm cũng là sống, khai tâm cũng là Sống...”
Mộ Dung Tuyết cất lên tiếng hát như chim hoàng anh trong nháy mắt
liền chinh phục toàn bộ khán giả có mặt tại vũ hội, đại bộ
phận mỗi người lộ ra biểu tình như si như say. Lưu Vi ngồi bên
cạnh Lý Dật vẻ mặt càng say Sưa. nhẹ nhàng hát theo lời hát
của Mộ Dung Tuyết.
Tiếng hát của Mộ Dung Tuyết mang theo
một cỗ lực Xuyên thấu, càng mang theo một sức hút, tựa hồ ở
trong bất tri bất giác làm khán giả bị lây nhiễm, dù là Lý
Dật cũng không ngoại lệ.
Trong lúc Lý Dật còn đang chìm
đắm trong tiếng hát của Mộ Dung Tuyết. khóe mắt hắn thình
lình nhìn thấy một thân ảnh từ chỗ ngồi đứng lên, nhằm phia
trung ương sân nhảy.
Thấy một màn này Sắc mặt Lý Dật
đại biến, vô ý thức hướng nam tử kia phóng đi. thế nhưng đã
chậm. Nam tử kia ngồi cách sân nhảy rất gần, chỉ cần vài bước liền vọt tới bên người Mộ Dung Tuyết. trong tay hắn cầm một
cây đao. biểu tình như điên cuồng. thậm chí cơ mặt cũng vặn
vẹo!
Mỗi người vốn đang chìm đắm trong tiếng hát của Mộ Dung Tuyết. biến cố thình lình Xảy ra làm mỗi người kinh
ngạc. Mộ Dung Tuyết càng sợ đến sắc mặt tái nhợt, vô ý thức
lùi ngược về phía sau.
Ngay khi mỗi người cho rằng sẽ có huyết án Xảy ra, nam tử kia ôm đồm cánh tay Mộ Dung Tuyết. Mộ
Dung Tuyết bị dọa đến sắc mặt đều trắng. hai chân có chút như
mềm nhũn, nếu đổi lại lúc mới ra đời có lẽ nàng đã trực
tiếp đặt mông ngồi bệch dưới đất. Nhưng nam nhân kia cũng không
hạ thủ đối với Mộ Dung Tuyết, mà là thâm tình nhìn Mộ Dung
Tuyết nuốt nước bọt nói: “Tiểu Tuyết, cô biết không? Từ khi cô
mới bắt đầu ca hát tôi đã quan tâm tới cô, cho tới nay, tôi đều
là người trung thành của cô, mỗi một CD của cô, tôi đều có cất giữ. Mỗi một lần cô biểu diễn, tôi đều có tham gia. Ở vô số
ban đêm khi nằm trên giường. trong đầu chỉ nghĩ đến khuôn mặt
thoát tục của cô. bên tai quanh quẩn tiếng hát uyển chuyến của
cô. tôi trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ ..."
Nghe nam
nhân nói, thân thể Mộ Dung Tuyết không ngừng run lên, nàng không
dám giãy dụa. vì sợ giãy dụa sẽ chọc giận nam nhân.
Mà vũ hội đang hỗn loạn Cũng không ai ngờ lại Xảy ra chuyện như
vậy. nhất là con mắt của Tiêu Thanh Sơn trong nháy mắt khép
lại. hắn tự nhiên biết, nếu như Mộ Dung Tuyết ở chỗ này gặp
chuyện không may thì ảnh hưởng mang đến sẽ ác liệt thế nào!
Trong lúc Tiêu Thanh Sơn còn đang lo lắng thì Lý Dật đã đến gần sàn nhảy, nhưng khi Lý Dật muốn bước vào sàn nhảy. nam tử kia
bỗng nhiên Xoay người đưa cây đao chỉa ngay vào cổ mình, kích
động nhìn Lý Dật, lớn tiếng nói: “Không được qua đây! Nếu ông
qua tôi sẽ chết Cho ông Xem!”
Nghe được nam nhân nói. Lý
Dật vô ý thức dừng chân lại. Nguyên bản nếu đổi lại là một
địa phương khác, Cái chết của nam nhân không có quan hệ chút
nào đến Lý Dật, thế nhưng nơi này là Tiêu gia trang viên, mà
còn là lễ mừng mười năm của tập đoàn Hoa Thanh, nếu chết
người...
“Buông đao.” Lý Dật gắt gao nhìn Chằm Chằm nam tử, trong lòng Suy nghĩ nên làm như thế nào.
“Lui ra phía sau! Lui ra phía sau! Nếu ông không lui, tôi sẽ Chết cho
ông Xem!” Nam tử nói Xong liền dùng đao đâm vào Cổ hắn một
Chút, máu tươi nhất thời bùng lên.
“Đừng! Ông đừng kích
động!" Thấy cử động của nam nhân. Mộ Dung Tuyết đầu tiên nhìn
nam nhân hô to một tiếng, sau đó lại nhìn Ly Dật nói: “Anh không
nên qua đây!”
Mộ Dung Tuyết nói làm nam nhân Xoay người,
một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Tuyết: “Tuyệt,
thật không ngờ, cô lại lo lắng Cho tôi! Thật làm Cho tôi quá cảm động! Cho tới nay, tôi cho rằng là do mình đơn phương tương tư, ở trong mộng mơ tới cô..."
“Ông không nên uổng phí tâm tư
được chứ? Giữa Chúng ta không có khả năng, ông làm như vậy lại
có ý nghĩa gì?” Mộ Dung Tuyết tựa hồ nhận ra nam nhân trước
mắt, giọng nói của nàng tràn ngập vẻ không nhẫn nại. còn kèm theo một tia khẩn trương.
“Dật Ca, nam nhân kia tên là Tôn
Đại Vĩ, là một nhân viên cao Cấp của một Công ty tại Hồng Kông, đồng thời Cũng là người hâm mộ siêu Cấp của Mộ Dung Tuyết,
truy Cầu Mộ Dung Tuyết đã hai năm..."
Lúc này, trong ống
nghe điện thoại của Lý Dật truyền ra thanh âm của Trịnh Dũng
Cương, tuy rằng chung quanh vũ hội cũng không có người của Mãnh
Hổ Bang, thế nhưng Trịnh Dũng Cương vẫn đứng ở gần đó. mục
đích chính là để ngừa vạn nhất.
“Hiểu rõ, cậu không nên qua đây, việc này tôi Xử lý.” Lý Dật vừa nói một Câu với
Trịnh Dũng Cương, sau đó dùng ánh mắt giao lưu với Mộ Dung
Tuyết.
“Tiểu Tuyết, Cô lại Cự tuyệt tôi nữa! Cô lại Cự
tuyệt tôi nữa!” Nghe được Mộ Dung Tuyết nói, tình tự của Tôn
Đại Vĩ CÓ vẻ có Chút kích động.
Thấy dáng dấp kích
động của Tôn Đại Vĩ. trái tim mỗi người đang có mặt đều muốn
nhảy khỏi lồng ngực, rất sợ Tôn Đại Vĩ làm ra Cử động quá
khích, mà đúng lúc này, một bóng đen bỗng nhiên hiện lên ngay
trước sàn nhảy. Một tiếng giòn vang qua đi, mỗi người nhìn
thấy cây đao của Tôn Đại Vĩ rơi vào trong tay Lý Dật. mà bản
thân Tôn Đại Vĩ lại té Xỉu trên mặt đất.
Thần kinh Mộ
Dung Tuyết vốn đang buộc chặt một chỗ, nguyên bản khi tiến hành giao lưu bằng ánh mắt với Lý Dật nàng vẫn còn có chút lo
lắng, thế nhưng hôm nay thấy Tôn Đại Vĩ đang nằm như con lợn
chết trên mặt đất thì nàng lại ngây ngẫn cả người, ngơ ngác
nhìn Lý Dật, thậm Chí quên Cả nói chuyện.
Lý Dật cũng
không để ý đến Mộ Dung Tuyết. mà nhấc thân thể Tôn Đại Vĩ
hướng phía ngoài đi đến, trong lúc bước đi, hắn thấy sắc mặt
mấy đại lão chính giới đứng bên người Tiêu Thanh Sơn đều trở
nên Xấu Xí.
Hiện tại lễ mừng mười năm của tập đoàn Hoa
Thanh lại Xuất hiện loại sự tình này, chẳng khác gì đánh
thẳng vào mặt Tiêu Thanh Sơn. So sánh với những người đó, sắc
mặt Tiêu Thanh Sơn cũng có chút âm trầm Khóe mắt nhìn thấy
biểu tình của Tiêu Thanh Sơn, trong lòng Lý Dật cũng thở dài.
đây đã là phương thức hoàn mỹ nhất mà hắn có thể xử lý.
Trong lúc thở dài, Lý Dật cũng phát hiện, trong sân không ít phụ
nữ quý nhân đang dùng mắt cực nóng nhìn hắn, thậm chí có mấy người đi một mình càng lớn mật nháy mắt đưa tình, phảng phất như đang nói: “ Suất ca, đêm nay có hứng thú không?”.