Nghĩa Hải Hào Tình

Chương 214: Chương 214: Sẽ Không Trở Thành Phiên Bản Của Người Khác




Đối mặt với uy hiếp hầu như trần trụi của Lý Dật, trong đại sãnh, hầu như tất cả mọi người đều ngừng hô hấp. nhưng không ai bất mãn.

Các đại cạ của bang hội nhỏ không bất mãn là bởi vì không dám, mà người phụ trách ba đại gia tộc mafia cùng Sidon lại rõ ràng hiểu được Lý Dật nói cũng không phải nhằm vào bọn họ, bởi vì, bọn họ cùng Lý Dật căn bản không hề có Xung đột lợi ích.

Về phần...năm lão già trưởng lão hội của Hoa Nhân Bang nghe được câu uy hiếp trắng mịn của Lý Dật, sắc mặt nhất thời trở nên dị thường Xấu Xí, phảng phất như bị mấy người đàn bà chanh chua tàn Phá. có khổ nói không nên lời.

Bọn họ làm trưởng lão của Hoa Nhân Bang, có thế nói có địa vị cao nhất trong Hoa Nhân Bang, đi tới đâu cũng được thủ hạ tôn kính, nào có chật vật như hôm nay? Nhưng mà mặc dù trong lòng bọn họ thập phần phẫn nộ, thế nhưng vào trường hợp lúc này, cũng không dám phản bác lời Lý Dật nói.

“Có lẽ mọi người cũng đã đói bụng. chúng ta ăn thôi.” Lý Dật nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của năm lão già. nguyên biểu tình lạnh lùng chợt tiêu mất không thấy. chỉ còn lại biểu tình như đang cười tủm tỉm

Nguyên bản, bầu khôngkhí trong đại sãnh vô cùng áp lực. Lời của Lý Dật vừa thốt ra, bầu không khí liền chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều.

“A ha, nguyên lai thức ăn Trung Quốc ăn ngon như vậy! Mẹ nó. trước đây sao tôi lại không biết chứ?” Bầu không khí tuy rằng chuyển biến tốt hơn không ít. thế nhưng trong đại sãnh vẫn trầm mặc như cũ, vì thế, Kroff lập tức diễn vai kẻ dỡ hơi.

Quả nhiên. Kroff vừa thốt lên Xong. trong đại sãnh nhất thời có không ít người mỉm cười Tiếng cười vừa truyền ra, tâm tình mỗi người liền thả lỏng hơn rất nhiều, vừa ăn vừa trò chuyện râm ran.

Một giờ sau. buổi tiệc kết thúc, Andrew Luofu dẫn đầu đứng dậy cáo từ với Lý Dật, Lý Dật cũng không có giữ lại.

Andrew sở dĩ rời đi, không phải là vì nàng không muốn lưu lại giúp đỡ Lý Dật, mà nàng đã tận hết khả năng lớn nhất, chuyện kế tiếp phải do chính Lý Dật đi làm. Andrew vừa đi, người phụ trách ba đại gia tộc mafia cũng rời đi theo, tuy rằng ủy ban mafia chỉ là một cái vỏ ngoài, các đại gia tộc mafia chỉ tự tìm lợi ích cho chính mình, thế nhưng trong rất nhiều trường hợp. những gia tộc này đều biểu hiện rất đoàn kết, đương nhiên, loại đoàn kết nầy chỉ dành cho người ngoài nhìn thấy.

Rời đi kế tiếp là Sidon, vị cục trưởng cảnh sát mới nhậm chức ngày hôm nay đã cấp đủ mặt mũi cho Lý Dật, lúc rời đi. Lý Dật rất uyển chuyển tỏ vẻ cảm kích trong nội tâm, đồng thời ám chỉ Sidon, hôm nay sẽ đến nhà bái phỏng.

Hôm nay. địa vị của Lý Dật ở trong lòng Sidon đã thăng lên vài đẳng cấp. hắn đã làm ra quyết định, sau khi rời khỏi khu phố Tàu, chuyện thứ nhất là hướng gia tộc hồi báo sự tình hôm nay. Vì thế khi nhìn ra ý tốt của Lý Dật, Sidon chưa nói gì, chỉ mỉm cười cam chịu.

Những kẻ phối hợp diễn Xuất trong buổi tiệc đã lần lượt rời đi, các đại ca tiểu hắc bang cũng không thể không biết Xấu hổ tiếp tục ở lại, bọn họ cũng lần lượt rời đi.

Gần năm phút đồng hồ. nguyên đại sãnh vốn đang náo nhiệt trở nên vắng vẻ, duy nhất chỉ có năm lão già còn chưa rời đi.

“Lý Dật!" Mắt thấy khách nhân đã toàn bộ rời đi, Trương Đức Khôn nghiêm mặt, quay lại nhìn Lý Dật hét lớn một tiếng.

Nghe được thanh âm của Trương Đức Khôn, Lý Dật mang theo Anh Hoa không chậm không vội đi tới bên người Trương Đức Khôn, nói: “Mấy thúc thúc là muốn trở về nghỉ ngơi sao?”

Ngạc nhiên nghe được Lý Dật nói, mấy lão già thiếu chút nữa tức giận đến phun máu!

Một giờ vừa qua, đối với năm lão già mà nói không thể nghi ngờ là thập phần khó chịu. bọn họ thậm chí có loại cảm giác sống trong một ngày bằng một năm.

“Lý Dật, ta nghĩ nhắc nhở ngươi, người thanh niên cuồng vọng là bình thường, thế nhưng không nên cuồng vọng quá mức!” Trương Ðức Khôn lạnh lùng nói: “Gọi Phương Cảnh Minh và Phòng Tam qua đây. ta có lời nói với bọn họ!”

Hắc! Trước mặt người bên ngoài đánh mất mặt mũi, nghĩ muốn tìm trở về từ người trong nhà?

Trong lòng Lý Dật cười lạnh một tiếng, sau đó rất sãng khoái ngồi vào bên cạnh Trương Đức Khôn, cười nói: “Trương thúc không nhắc tới, ta cũng suýt quên, Xác thực hẳn nên để Phương thúc và Tam nhi qua một chuyến.”

Dứt lời, Lý Dật lấy điện thoại di động gọi cho Phương Cảnh Minh, để Phương Cảnh Minh mang theo Phòng Tam đến Túy Xuân Lâu một chuyến.

Nghe được Lý Dật gọi Phòng Tam là Tam nhi, hơn nữa lúc gọi điện thoại cho Phương Cảnh Minh thì dùng khẩu khí mệnh lệnh, khóe mắt năm lão già điên cuồng run rẫy lên!

Lần này Hoa Nhân Bang Los Angeles phát sinh biến cố trọng đại. nguyên lão trong bang hội hầu như chết hết không còn, Phương Cảnh Minh là nguyên lão duy nhất còn Sống sót, về phần Phòng Tam cũng không đủ tư cách. Nhưng năm lão già thực sự không biết nên tìm ai. dù sao, Phòng Tam lúc Đường Hải còn sống, ở trong bang hội cũng có địa vị nhất định.

Mười phút sau, Phương Cảnh Minh mang theo Phòng Tam đi tới đại sãnh Túy Xuân Lâu.

Lúc này trong đại sãnh ngoại trừ Lý Dật. Anh Hoa cùng năm lão già. cũng không còn những người khác. Nguyên bản, năm lão già đều dẫn theo bảo tiêu, chỉ là trước khi buổi tiệc bắt đầu, bọn họ thấy những đại lão không ai mang theo bảo tiêu, nghĩ mất mặt. vì vậy đều cho bảo tiêu chờ bên ngoài cửa Túy Xuân Lâu.

Thấy Phương Cảnh Minh và Phòng Tam vào đại sãnh, trên mặt năm người Trương Đức Khôn đều lộ ra mỉm cười. Theo bọn họ Xem ra. ở trước mặt người ngoài. bọn họ không có cách nói ba nói bốn Lý Dật, thế nhưng hiện tại không có người ngoài, bọn họ có thể ở ngay trước mặt Phương Cảnh Minh dùng thân phận trưởng bối hảo hảo giáo huấn Lý Dật!

“Cảnh Minh, cuối cùng ngươi cũng tới." Không đợi Phương Cảnh Minh đi tới bên bàn, Trương Ðức Khôn liền mở miệng, hình dáng như khẩn cấp.

Biểu tình Phương Cảnh Minh thập phần bình tĩnh, nhìn thấy đám người Trương Đức Khôn, biểu tình cũng không hề phát sinh bất luận biến hóa gì, nghe Trương Đức Khôn nói, hắn thản nhiên nói: “Ý của ngươi là ta đến chậm?”

Lời của Phương Cảnh Minh vừa thốt ra. năm người Trương Đức Khôn đều ngây ngẩn cả người! Ở trong trí nhớ của bọn họ. Phương Cảnh Minh là người không tranh đấu với nhân thế, bọn họ rất sớm đã biết Phương Cảnh Minh đã có ý muốn rút lui giang hồ. thậm chí lúc này khi Phương Cảnh Minh có hi vọng trở thành long đầu, nhưng chủ động buông tha, không có phất cờ hô réo, mà gọi điện thoại đến tổng bộ New York cầu cứu. Chỉ bất quá lúc trước long đầu tổng bộ Hoa Nhân Bang nghĩ Los Angeles phiêu lưu quá lớn. không còn cơ hội trở mình. cho nên cũng không phái người. cho Lý Dật cơ hội quật khởi.

“Cảnh Minh, tất cả mọi người là huynh đệ, năm lão già chúng ta từ New York Xa Xôi chạy tới, các huynh đệ tụ tụ một chút không được?” Vùng lông mày Trương Đức Khôn nhướng lên, trong lòng tuôn ra một cỗ dự cảm không hay.

Phương Cảnh Minh ngồi bên cạnh Lý Dật. đầu tiên tiếp nhận điếu thuốc Lý Dật đưa qua, châm lửa rít mạnh một hơi, mới gằn từng chữ: “Trương Ðức Khôn, ta biết các ngươi hùng hổ chạy tới Los Angeles là vì cái gì. Ngày hôm nay ta nói rõ. ngày trước Hoa Nhân Bang Los Angeles bốn bề gặp địch, lúc mạng sống nguy hiểm, ta từng hướng các ngươi cầu cứu. thế nhưng các ngươi thờ Ơ lạnh nhạt, hôm nay chúng ta dựa vào chính bản lĩnh trải qua một kiếp, có được cục diện ngày hôm nay.”

Nói đến đây. Phương Cảnh Minh hừ lạnh một tiếng nói: “Các ngươi hay lắm, vừa nhìn cục diện ổn định. móng vuốt lập tức thò qua! Ta nói cho các ngươi. cục diện hôm nay do ta và các huynh đệ dùng tính mạng đổi lấy, ai dám thò móng vuốt ta chặt tay người đó!"

Nếu như nói trước đó năm người Trương Đức Khôn chỉ kinh ngạc với sự biến hoá của Phương Cảnh Minh, như vậy lúc này đúng là chấn kinh!

Phương Cảnh Minh đã rõ ràng nói cho năm lão già này: Phương Cảnh Minh ta mang theo các huynh đệ bảo vệ giang sơn, các ngươi muốn đoạt quyền, không có cửa! Giờ khắc này, năm lão già đều rõ ràng. Phương Cảnh Minh đã bị Lý Dật để ra phía trước, trở thành bù nhìn của Lý Dật.

Trong tay bọn họ có uy hiếp đối với Lý Dật là không sai!

Tư lịch của Lý Dật quá cạn cũng không sai!

Thế nhưng...Tư lịch của Phương Cảnh Minh lại ít sao?

Phải biết rằng, giang sơn Los Angeles là do Phương Cảnh Minh và Đường Hải mấy người bắn rơi tới, Phương Cảnh Minh là nguyên lão hàng thật giá thật!

Nếu như nói tư lịch của Phương Cảnh Minh trong Hoa Nhân Bang Los Angeles ít. như vậy những người khác đều có thể đi mua khối đậu hủ mà đâm chết cho rồi!

Năm người Trương Đức Khôn có thể đâm sau lưng Lý Dật. chỉ vào mũi mắng Lý Dật tư lịch cạn, thế nhưng bọn họ tuyệt không dám chỉ vào mũi Phương Cảnh Minh mắng Phương Cảnh Minh tư lịch quá ít.

Mặc dù trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đây chỉ là thủ đoạn đùa giỡn của Lý Dật, thế nhưng đối mặt với sự cường thế của Phương Cảnh Minh, bọn họ thập phần bị động.

“Tiểu Dật, chúng ta đi.” Phương Cảnh Minh thấy năm người Trương Đức Khôn như mắc Xương. vẻ mặt trầm mặc, lập tức vỗ vỗ vai Lý Dật. dẫn đầu đứng dậy rời đi.

“Phương Cảnh Minh, ngươi Xem chúng ta đều là kẻ ngu si sao? Người ngoài ai không biết tiểu tử này hiện tại là đại cạ của Hoa Nhân Bang Los Angeles?” Trương Đức Khôn thấy Phương Cảnh Minh muốn đi, đôi mắt Xoay chuyển, lạnh lùng nói: “Hừ! Đừng cho là ta không biết, tiểu tử này có quan hệ tốt với gia tộc Gambino như vậy, hơn phân nữa là bù nhìn của gia tộc Gambino! Đường Hải đã chết, Phương Cảnh Minh ngươi là nguyên lão, ngươi lẽ nào nguyện ý mở mắt trừng trừng nhìn Hoa Nhân Bang Los Angeles bởi vì tiểu tử này mà rơi nhập vào tay người ngoại quốc?”

Trương Đức Khôn này đúng thật là âm hiểm!

Ngạc nhiện nghe được Trương Đức Khôn nói. Lý Dật thầm nghĩ trong lòng một câu, trong lòng cũng dâng lên một tia sát ý.

“Trương Đức Khôn. ta làm thế nào, không cần ngươi tới dạy ta. Mặt khác, ta chỉ biết khi Hoa Nhân Bang sắp bị diệt vong, là Lý Dật mang theo người cứu lại. cuối cùng Xoay chuyển càn khôn, mà không phải Trương Ðức Khôn ngươi!” Phương Cảnh Minh dừng chân lại, nghiêng đầu không khách khí nói: “Còn có, Trương Ðức Khôn, cho tới nay ta nghĩ trí tuệ của ngươi không dưới ta, thế nhưng hiện tại ta nghĩ đem ngươi so sánh với ta đúng là một loại sỉ nhục! Gia tộc Gambino sẽ vì một Hoa Nhân Bang Los Angeles nho nhỏ mà cùng Lý Dạt trở thành minh hữu? Ta Xem đầu của Trương Đức Khôn ngươi bị đụng vỡ rồi đi?"

Lời nói của Phương Cảnh Minh kiêu ngạo tới cực điểm, mỗi một chữ một từ phảng phất như một con dao sắc bén đâm vào trong nội tâm nhu nhược nhất của Trương Đức Khôn, làm sắc mặt Trương Đức Khôn dị thường xấu xí.

Trương Đức Khôn há to miệng nghĩ muốn phản bác gì đó, thế nhưng mở miệng ra, cũng nói không ra một chữ, bởi vì hắn rõ ràng Phương Cảnh Minh nói không sai, gia tộc Gambino sẽ không bởi vì một Hoa Nhân Bang Los Angeles nho nhỏ mà cùng Lý Dật trở thành minh hữu.

Điểm này, hắn rõ ràng, hắn bất quá chỉ là muốn tìm một lý do mà thôi!

Không chỉ Trương Đức Khôn vẻ mặt xanh xao, bốn người khác cũng vẻ mặt kinh ngạc, giống như vừa nuốt vào một con ruồi sống, muốn có bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu.

Nhìn dáng dấp kinh ngạc của Trương Đức Khôn, trong lòng Lý Dật cực kỳ hài lòng.

Năm lão già này ỷ vào tư lịch thâm sâu, luôn bày cái giá của trưởng bối, trong lòng Lý Dật thật rất không sảng, nếu không phải lo lắng lâu dài, Lý Dật đã sớm tống bọn họ đi xuống gặp diêm vương gia bàn chuyện nhân sinh.

“Cảm tạ chú, Phương thúc.” Đi ra Túy Xuân Lâu, Lý Dật cảm kích nhìn Phương Cảnh Minh nói.

Phương Cảnh Minh lắc đầu, trên mặt nhìn không ra ba động, vẻ mặt của hắn dị thường bình tĩnh: “Cậu không cần cảm tạ tôi, cậu chỉ cần nhớ kỹ lời cậu nói qua với tôi trước kia là được!”

Nghe Phương Cảnh Minh vừa nói như thế, Lý Dật không nói gì thêm, mà trịnh trọng gật đầu.

Trong lúc Lý Dật gật đầu, Phòng Tam vẻ mặt kính nể nhìn Lý Dật.

Nguyên bản, sau khi biết được trưởng lão hội sẽ đến Los Angeles, trong lòng Phòng Tam nhiều ít cũng từng có ý nghĩ làm phản, thế nhưng lý trí nói cho hắn không thể làm phản.

Giờ khắc này, hắn may mắn với quyết định lúc trước, đồng thời đối với thủ đoạn của Lý Dật càng có thêm một tầng nhận thức.

Lý Dật đi qua người ngoài tạo áp lực, sau đó bày ra nhân vật cấp nguyên lão như Phương Cảnh Minh, triệt để quấy rầy kế hoạch của năm trưởng lão kia.

Có thể nói, năm lão già kia hiện tại vốn không còn cơ hội để trở mình.

Nếu như Lý Dật cuồng vọng, không giao quyền lợi, năm lão già có thể dùng quyền lợi của trưởng lão hội, năm người liên hợp bãi miễn thân phận long đầu của Lý Dật.

Thế nhưng, Lý Dật lại đưa Phương Cảnh Minh ra.

Trưởng lão hội có thể bãi miễn thân phận “long đầu” của Phương Cảnh Minh, thế nhưng bọn họ tìm không được lý do thích hợp!

Dưới tình huống không có lý do thích hợp lại đi bãi miễn thân phận long đầu của Phương Cảnh Minh, thành viên Hoa Nhân Bang tại Los Angeles không đi tìm bọn họ phiền phức mới là quái sự.

Đến lúc đó, không chỉ nói bọn họ có thể nắm quyền được hay không, có thể còn sống rời khỏi Los Angeles hay không còn là vấn đề.



Đợi Lý Dật và Phương Cảnh Minh rời khỏi Túy Xuân Lâu, năm lão già cũng mang theo đuôi rời khỏi khu phố Tàu.

Hiển nhiên, đối với bọn họ mà nói, ở lại khu phố Tàu thêm một phút thì càng thấy khó chịu đựng.

Lý Dật đầu tiên đưa Phương Cảnh Minh về nơi ở, sau đó để Anh Hoa lái xe đưa hắn về biệt thự.

“Người Trung Quốc các ngươi rất kỳ quái, rõ ràng chỉ là một chuyện đơn giản lại khiến cho phức tạp như thế.” Khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Anh Hoa nhịn không được nói.

Lý Dật thật không ngờ Anh Hoa lại chủ động nói chuyện với hắn, nhiều ít có chút kinh ngạc, cười nói: “Cô nghĩ phức tạp là bởi vì cô không biết tôi đang muốn cái gì!!!”

Đầu óc của Anh Hoa cũng không ngốc, một sát thủ xuất sắc nếu không có đầu óc thì không được, trên thực tế, bất luận chức nghiệp nào có người nổi bật đều sẽ như vậy. Nghe được Lý Dật vừa nói như thế, Anh Hoa lập tức hiểu được điều gì, có chút giật mình nói: “Lẽ nào ông muốn thống nhất toàn bộ Hoa Nhân Bang?”

“Chuyện này lẽ nào rất kỳ quái ư?”

Nhất thời Anh Hoa nghẹn lời.

Tuy rằng nàng chỉ làm cận vệ cho Lý Dật trong thời gian ngắn ngủi, thế nhưng thủ đoạn của Lý Dật làm nàng mở rộng tầm mắt. Mặt khác, quan hệ giữa Lý Dật và gia tộc Gambino cũng làm nàng thập phần giật mình, theo nàng xem ra, Lý Dật có thân thủ xuất sắc cùng ý nghĩa thâm sâu, hôm nay lại có gia tộc Gambino cường đại làm chỗ dựa vững chắc, muốn thống nhất toàn bộ Hoa Nhân Bang tựa hồ cũng không phải là việc khó.

Nhìn khuôn mặt thoáng đỏ hồng của Anh Hoa, Lý Dật không khỏi nhớ tới lúc còn trong buổi tiệc, rất nhiều người kính rượu, Anh Hoa lại đứng ra chống đỡ uống dùm hắn. Nguyên bản, hắn biết phương pháp hít thở đặc thù, có thể bài trừ chất cồn, bất quá hắn cũng không ngăn cản cử động của Anh Hoa.

“Hôm nay cô đã uống không ít rượu, cô trở về nghỉ ngơi đi, một hồi tôi tự đi khách sạn.” Lý Dật suy nghĩ một chút nói.

Anh Hoa lắc đầu: “Nếu tôi đã tuyển chọn làm bảo tiêu cho ông, sẽ thập phần chuyên nghiệp. Tôi giúp ông uống rượu là vì sợ ông không uống nổi, về phần một lát ông muốn đi khách sạn, tôi tự nhiên là phải đi theo ông.”

“Thật là như vậy sao?” Chẳng hiểu vì sao, nhìn biểu tình nghiêm chỉnh của Anh Hoa, Lý Dật nhịn không được cười cười.

Lý Dật nói ra một câu thật kỳ lạ làm Anh Hoa nhất thời sửng sốt, nhưng Lý Dật cũng không cho nàng cơ hội nói tiếp, mà trực tiếp đẩy ra cửa xe đi xuống dưới.

Sau khi trở lại biệt thự, Lý Dật đầu tiên đi tắm rửa, thay đổi quần áo mới ra ngoài lần nữa.

Anh Hoa cũng không trở về phòng nghỉ ngơi theo lời Lý Dật, thậm chí, nàng cũng chưa từng xuống xe.

“Cô xác định cô không có việc gì?” Trên người Anh Hoa vẫn còn nồng nặc mùi rượu, nguyên khuôn mặt thật quyến rũ cũng trở nên đỏ bừng, phảng phất như sắp chảy ra nước.

Anh Hoa không trả lời câu hỏi của Lý Dật, mà lẳng lặng khởi động xe.

Cử động bất ngờ của Anh Hoa làm Lý Dật không kịp phòng bị, nếu không phải độ mềm dẻo của hắn thật cao, sợ rằng lần này đã bị đụng đầu.

Có thể thấy Lý Dật thật nhẹ nhàng hóa giải nguy cơ, Anh Hoa nhíu nhíu mày, vẻ mặt biểu tình thất vọng.

Vì thế, Lý Dật chỉ đành cười khổ đeo thêm dây an toàn.

So sánh với Lý Dật mà nói, năm lão già trưởng lão hội hôm nay phiền muộn phá hủy, bọn họ tựa hồ từ khi đến Los Angeles đều có số con rệp.

Bọn họ trở lại khách sạn với tâm tình không xong, không cùng tụ tập thương lượng đối sách, bởi vì tất cả mọi người đều rõ ràng, đối mặt với hình thức hiện tại, đã không còn khả năng xoay chuyển trời đất.

Trong một căn phòng xa hoa trong khách sạn, Chu Thành sau khi tắm rửa xong, phiền muộn đốt một điếu thuốc lá, vốn định tìm một nữ tiếp viên phát tiết một phen, lại nghe được thanh âm gõ cửa.

“Mẹ nó, đã đến giờ này, còn có gì để nói nữa?” Chu Thành tưởng Trương Đức Khôn phái người đến gọi hắn, nhất thời có chút căm tức.

Căm tức thì căm tức, chí ít hiện nay mà nói, hắn cũng đang ở trên thuyền với đám người Trương Đức Khôn, cho nên hắn vẫn mở cửa phòng.

Cửa phòng mở, ánh vào mi mắt Chu Thành là một gương mặt hắn đã khắc sâu trong lòng.

Khuôn mặt này làm hắn thập phần đáng ghét, nếu như có thể, hắn sẽ dùng con dao cắt nát thành một đống thịt vụn.

Bởi vì chủ nhân của khuôn mặt này chính là Lý Dật.

“Ngươi…” Chu Thành nhìn thấy Lý Dật, sắc mặt không khỏi đại biến, hắn vừa muốn nói gì, đã thấy Lý Dật trực tiếp đi đến, Anh Hoa ở sau lưng Lý Dật rất thuộc luyện đóng lại cửa phòng.

“Lý Dật, ngươi muốn làm gì?” Thấy một màn như vậy, Chu Thành sắc mặt không khỏi trắng bệch, hắn vô ý thức cho rằng Lý Dật muốn bắt hắn khai đao.

Thấy biểu tình sợ hãi của Chu Thành, Lý Dật mỉm cười nói: “Yên tâm, ta không giết ngươi, nếu ta muốn giết ngươi đã không chờ tới bây giờ.”

Lý Dật nói làm Chu Thành thở phào nhẹ nhõm, bất quá cũng cố ý nghiêm mặt, hừ lạnh nói: “Lý Dật, ta cho ngươi mười lá gan ngươi cũng dám giết ta sao?”

“Nếu không chúng ta thử xem?” Lý Dật cười tủm tỉm nói.

Chu Thành ngạc nhiên, sau đó cúi đầu.

Hắn vốn định mạnh miệng đùa giỡn uy phòng, nhưng không có nghĩ đến Lý Dật thật đúng là không cho hắn mặt mũi.

“Chu Thành, ngươi chỉ cần giúp ta làm một việc, chi phiếu này là của ngươi.” Ngay lúc Chu Thành cúi đầu không biết làm sao, Lý Dật như biến ma pháp lấy ra chi phiếu, đưa tới trước mặt Chu Thành.

Nghe Lý Dật nói, nhìn một chuỗi số 0 trên chi phiếu, con ngươi Chu Thành không khỏi phóng lớn, vô ý thức hỏi thăm: “Ngươi muốn ta làm cái gì?”

Lời vừa ra khỏi miệng, Chu Thành lại có hối hận, nỗ lực giải thích: “Lý Dật, ngươi xem Chu Thành ta là người nào?”

“Năm trăm vạn Mỹ kim, đây đủ cho ngươi trải qua những ngày tháng sau này phi thường thoải mái, ngươi thực sự không lấy sao?” Lý Dật cúi người, cười tủm tỉm nhìn Chu Thành.

Giờ khắc này Lý Dật chẳng khác gì lúc ở Vĩnh Hòa hội sở ngay sân đấu cẩu, biểu tình của Tiêu Thanh Sơn khi cúi người nhìn chó điên Kiều Thất Chỉ hoàn toàn không có khác biệt.

Chỉ là Lý Dật không có trở thành Tiêu Thanh Sơn, cũng không trở thành Đường Hải.

Lý Dật là Lý Dật, hắn có chính tín ngưỡng và thái độ xử thế làm người của chính mình, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không trở thành phiên bản của người khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.