“Silva thân ái, anh không cần phải căng thẳng như thế. Phàm là trải qua
hai cái tin tức không tốt lành. tôi nghĩ Sắp tới anh sắp có tin vui
."Carville chứng kiến Silva bị lời chấn kinh, lại không có chút ngạo mạn nào. cười nói: “Hiện giờ. anh nên đi Sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi bảo
dưỡng tinh thần. Ừm, nếu không gọi thêm vài nữ nhân, để anh phát tiết
hết lửa giận trong lòng, tôi sẽ cho người đi an bài!”
“Fuck” Silva chửi thề một câu. nói: “Chẳng lẽ bây giờ mà còn có tâm tư để chơi gái nữa hay sao?”
Tuy nói như thế nhưng Silva vẫn đi ra khỏi thư phòng, bởi vì hắn hiểu ý tứ của Carville.
Đưa mắt nhìn theo Silva rời khỏi thư phòng, nụ cười trên khuôn mặt Carville đột nhiên biến mất, trầm mặc vài phút cuối cùng mới trở lại bình
thường.
Tiếng bướC chân quen thuộc từ bên ngoài tiến đến, một
người cao lớn tóc vàng đi tới bên người Carville, cung kính nói: “Ông
chủ. ngài muốn khi nào thì rời đi?”
“Hãy chờ thêm một lát nữa.” Carville khẽ nhu huyệt thái dương: “Cậu ra ngoài trước đi. tôi muốn yên tĩnh một chút.”
Nghe được Carville phân phó, tên đại hán tóc vàng không nhiều lời, nhẹ nhàng rời khỏi thư phòng, đồng thời cũng đóng cửa lại.
Mười mấy giây đồng hồ sau, Carville dừng động tác trong tay, cầm máy điện thoại trên bàn làm việc. bấm một cái dãy số
Rất nhanh điện thoại chuyển được, trong ống nghe truyền ra một thanh âm
giàu chất cảm tình: “Em trai của ta. Hiện giờ cậu gọi điện là muốn báo
cho ta tin tức tốt lành hả ?"
“Anh còn hỏi tôi như vậy nữa ư? Tôi biết anh ở bên nầy có nội tuyến, tình huống như thế nào, chẳng phải anh phi thường rõ ràng sao?" Giờ khắc này, trong giọng nói của Carville
không còn trấn định như thường ngày nữa, mà mang theo một cỗ hương vị
châm chọc.
Chủ nhân đầu bên kia điện thoại, cười lạnh: “Em trai
của ta. nếu cậu đã không hoàn thành nội dung trong hiệp thương, như vậy
thì gọi điện thoại cho ta, làm cái gì?”
“Tôi chỉ muốn nhìn Xem anh như thế nào, bây giờ thấy được tâm tình của anh dường như không tệ." Carville cười trào phúng nói.
“Mẹ kiếp, Carville, cậu em có ý tứ gì?”
“Ha ha, anh trai thân ái của tôi. thoạt nhìn anh thực là giả tạo! Ha ha,
tôi chẳng có ý tứ gì cả, tôi chỉ muốn nói cho anh biết kế hoạch đã thất
bại, ít nhất cũng tạm thời thất bại." Carville nói tới đây. ngữ khí bỗng nhiên thay đối. lạnh lùng: “Ừm, kế hoạch của anh thành công hay thất
bại chẳng liên quan gì đến tôi, nhưng hi vọng anh hãy nhớ kỹ hiệp thương giữa chúng ta!”
“Chỉ cần cậu làm Xong việc nên làm, tôi sẽ dựa
theo hiệp thương mà Xúc tiến. Chẳng phải là muốn đem phần mộ mẹ cậu
chuyển đến khu mộ địa của gia tộc hay sao, chuyện này cũng không quá khó làm.”
“Anh nhớ rõ là được rồi!” Khuôn mặt Carville có chút vặn
vẹo: “Cuối cùng, tôi muốn nói. chỉ mong Thượng Đế phù hộ cho anh chết ở
trong tay của Edward, hẹn gặp lại!"
Dứt lời. Carville trực tiếp cúp điện thoại.
Hung hăng thở dài một hơi, sắc mặt Carville đã khôi phục vẻ bình thường, hắn cầm điếu Xì gà ở trên bàn, châm lửa, nhẹ nhàng rít khói. Khói thuốc vờn quanh khuôn mặt của Carville. làm cho cả người hắn thoạt nhìn trầm tĩnh đáng sợ, ánh mắt không ngừng lóe lên, hoàn toàn chìm vào trong hồi ức
ấu thơ.
Ngày hôm đó, mãi tận giữa trưa nắng gắt, lúc ấy Carville
chỉ mới có năm tuổi, từ trên đường lượm được hai chiếc bánh mì, liền
chạy thẳng về một Xó Xỉnh rách nát.
Trong một gian nhà đổ nát,
người phụ nữ sắc mặt tái nhợt. thân thể gầy khô đét như que củi, đang
nằm trên giường không ngừng ho khan.
Sau khi tiến vào gian nhà.
nghe tiếng ho khan dồn dập, Carville nhanh chân bước tới bên cạnh người
nọ, đem hai chiếc bánh mì đã biến thành màu đen cùng một chén nước, bưng tới nước mặt người phụ nữ: “Mẹ ơi, có đồ ăn và nƯỚC rồi, mẹ nhanh ăn
đi.”
Người phụ nư gian nan đưa bàn tay đang che miệng. giấu đi! Trong lòng bàn tay dính vệt máu đỏ tươi.
“Carville của mẹ, mẹ không muốn ăn gì cả..." Người phụ nữ cố gắng che giấu vết
máu ở trong lòng bàn tay, nhưng hành động này không thoát qua khỏi ánh
mắt của Carville.
Carville thấy có vết máu, sắc mặt đại biến: “Mẹ, tại sao trong tay của mẹ lại có vết máu thế?”
“Carville thân yêu. mẹ sắp phải rời Xa con rồi..." Người phụ nữ vẻ mặt lo lắng
nhìn Carville. Nguyên bản trên khuôn mặt tái nhợt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười khô khan.
“Mẹ...ời....!” Carville vừa nghe được người
phụ nữ nói như thế, nước mắt giàn giụa. chiếc bánh mì đen ngòm trong tay cũng rơi Xuống mặt đất.
"Con trai nhặt bánh mì lên Người phụ nữ
ôn nhu nói' “ Ăn nó thì con mới có cơ hội Sống sót. con nhất định phải
Sống thật tốt nhé. con yêu!”
“Con không muốn...đừng bỏ con mẹ ơi.” Carville gắt gao ôm chặt người phụ nữ.
Người phụ nữ khó nhọc vươn cánh tay run rẫy lên, vuốt ve mái đầu Carville một chút, hành động này dường như nàng đã dùng toàn bộ khí lực. Cưng chiều
Xong, cánh tay của nàng liền vô lực rớt Xuống dưới, ngữ khí cũng yếu
nhược hơn vài phần: “ Con trai, nhỚ kỹ. hãy Sống cho thật tốt. Hãy vì
chính bản thân con. cũng vì cả mẹ nữa nhé!"
Nói Xong câu này,
người phụ nữ lại tiếp tục ho khan, hơn nữa còn phun ra máu tươi. “Bởi vì mẹ muốn con giúp ta hoàn thành một cái tâm nguyện."
'Tâm nguyện gì ạ?” Không biết tại Sao, lúc trước Carville còn bi thống, bỗng nhiên hiện giờ đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Nhìn khuôn mặt non nớt kiên cường của Carville, người phụ nữ khẽ mỉm cười,
đây chính là nụ cười cuối cùng trong cuộc đời của nàng. Bởi vì nàng sinh ra một đứa con vĩ đại như thế, mà cảm thấy kiêu ngạo!
Đồng dạng trong nụ cười kia, cũng xen lẫn theo một tia bất đắc dĩ
“Con trai, nếu ngày sau con làm nên sự nghiệp, vậy Xin con hãy mai táng mẹ ở trong khu mộ địa của gia tộc Qiesi Jarno, ân. mai táng ở bên
cạnh...HaleS Qiesi Jarno.”
Nói dứt lời, người phụ nữ tắt thở ngay tại chỗ.
Trong gian nhà rách nát, bỗng nhiên vang vọng lên thanh âm gầm rống phẫn nộ, mà tê tâm liệt phế của Carville.
Chuyện Xưa thoáng qua như mây khói. nhớ lại cảnh tình năm đó. khuôn mặt
Carville ướt đẫm nước mắt: “Mẹ, con biết trước khi chết mẹ chỉ mong muốn đưa con trai nầy Sống khỏe mạnh mà thôi. Nhưng con nhất định sẽ hoàn
thành tâm nguyện của mẹ! Nhất định!"
Nói Xong lời nầy, Carville vô lực nhắm hai mắt lại.
Giờ khắc này Carville tựa như một người đã chết vậy, toàn thân không có chút...khí thế nào.
Mặt trời đã lặn khuất sau núi, một tia nắng cuối ngày theo dư quang bao phủ ở bên trong đám mây, sắc trời dần dần trở nên mông lung. Cả thành phố
Angeles tĩnh lặng trong buổi hoàng hôn....Nhưng tại trang viên của gia
tộc Gambino lại có vẻ hỗn loạn dị thường.
Bốn mươi phút trước.
những tay súng của hai gia tộc_Profaci và JarroW Veysel như bầy ong vỡ
tổ ùa vào bên trong trang viên. nổ lực huyết tẩy nƠi này!
Nhưng mà bọn hắn thật không ngờ, chính là ngay khi tiến vào, bọn hắn đã gặp phải bắn lén!
Đám bảo tiêu của gia tộc Gambino chia thành hai tiểu đội, thay nhau điên cuồng tiến hành thư kích*! (Ngắm bắn)
Ban đầu, đối mặt với trận phản kích của nhóm quân nhân giải ngũ này. những
tay Súng thuộc gia tộc Profaci cùng JarroW Veysel, chớp mắt đã bị rối
loạn trận tuyến.
Ðối mặt với đám quân nhân giải ngũ, có kĩ năng
tác chiến thành thạo. nhưng ôm tâm lý phải chết nầy, bọn chúng liền trả
giá thảm trọng!
Mặc dù nhân số nhiều hơn trăm mạng. nhưng lại
hoàn toàn thua thiệt dưới tay của đám quân nhân giải ngũ kia. Trong bọn
chúng. có bốn mươi tám tay súng phải rời bỏ thế giới Xinh đẹp nầy.
Chung quy là bởi vì bọn chúng không có sự gắn kết. Đến từ hai gia tộc khác
nhau. chẳng thể nào trở thành một tổ hợp hoàn mỹ được. Bất quá. cuối
cùng bọn chúng vẫn giải quyết được đám quân nhân Xuất ngũ kia.
Theo sau, đang bắt đầu tiến hành càn quét, toàn bộ trang viên, để tìm kiếm ra thân ảnh của Seaman. người phu trách của Gambino.
Nhưng bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, thời gian khi bọn hắn tìm thấy địa
điểm ẩn trú của Seaman. thì hơn một trăm thành viên Hoa Nhân Bang. từ
bên ngoài phóng vào. Hướng bọn hắn điên cuồng tập kích!
Đem so sánh với lần tập kích trước của đám bảo tiêu mà nói, thì Hoa Nhân bang tập kích càng khủng bố hơn!
Cũng không phải bởi vì kĩ thuật bắn súng của thành viên Hoa Nhân bang, cường hãn hơn đám bảo tiêu là quân nhân Xuất ngũ, mà là thành viên Hoa Nhân
bang thập phần giảo hoạt.
Ở trong mắt bọn hắn, thành viên Hoa
Nhân Bang giống như một đám hồ ly bình thường, căn bản không chơi chính
diện, mà thích từ bốn phương tám hướng đánh lên!
Đối mặt với
phương thức đánh du kích nầy của Hoa Nhân bang, bọn hắn lập tức quyết
định phân tán ra một nhánh, đi tìm đám người Seaman ở trong biệt thự
trung tâm, bộ phận còn lại thì đối phó Hoa Nhân bang!
Trong tòa
biệt thự trung tâm Seaman đã hoàn toàn nội giận. Thân là người phụ
trách, hắn mang theo một khẩu tiểu liên, thành thạo núp ở bên hông cửa
sổ, điên cuồng bóp cò súng. vãi đạn ra bên ngoài.
“Sưu sưu..bá ...bá...”
Tử đạn Xuyên qua không khí, thanh âm gào rít vang vọng khắp cả trang viên. Lúc nầy, địch nhân ở bên ngoài không dám Xông bừa, thứ nhất là sợ khi
tiến vào sẽ bị thành viên của Hoa Nhân bang bao vây, thứ hai ở trong
biệt thự rốt cuộc có bao nhiêu nhân số. bọn chúng không biết.
Bất quá lúc nầy tâm tư của Seaman đã muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tại hắn Xem ra, nếu thành viên Hoa Nhân bang mà hăng hái thêm tinh thần cùng địch
nhân mà khai sinh tử chiến đấu ác liệt. như vậy cái mạng của hắn sẽ có
hi vọng càng lớn hơn.
Thế nhưng Seaman cũng hiểu, đó là chuyện
không thể nào. Tại thời điểm mấu chốt, Hoa Nhân bang Xuất động chạy tới
cứu viện, đã là trọng nghĩa rồi. Nếu muốn bọn họ không quản đến sinh tử. cứu giúp hắn, cơ hồ là vô khả năng.
Trên thực tế, Ngưu Lâm Sinh
cũng có ý tứ nầy. Mặc dù hắn không làm trái mệnh lệnh của Lý Dật, nhưng
cũng không muốn huynh đệ thủ hạ phải đi chịu chết. Mỗi khi những tay
súng của hai gia tộc Profaci và JarroW Veysel cố gắng tiến vào trong
biệt thự, Ngưu Lâm Sinh đều phân phó thủ hạ tăng cường hỏa lực. Còn khi
bọn chúng ẩn trốn, Ngưu Lâm Sinh lại hạ lệnh cho mọi người thoái lui,
cảnh giác đề phòng.
“Dùng trả giá nhỏ nhất đổi lấy lợi ích lớn
nhất!" Ðây chính là điều mà Jester chỉ dậy Ngưu Lâm Sinh, hắn nhận thức
không sai, hơn nữa còn đem lý luận vận dụng vào thực tế luôn.
Ngay tại thời gian Seaman lo lắng. nếu tiếp tục như vậy. cuối cùng địch nhân ở bên ngoài sẽ vào được trong biệt thự. Đột nhiên, theo dư quang khóe
mắt, hắn lại trông thấy bốn chiếc Xe tải màu trắng đang chạy băng băng
đến, mà dẫn đầu là một chiếc Xe Ford.
“Sưu sưu!”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Seaman, một gã nam nhân khôi ngô đeo kính râm màu đen. nữa nằm nữa ngồi ở trên nóc Xe đang chạy. cầm súng ngắm hướng về
phía cổng biệt thự, mà không ngừng bóp cò!
Khẩu súng ngắm trong
tay nam nhân kiạ, giống như lưỡi hái tử thần bình thường, mỗi lần bóp
cò, chung quy đều thu gặt một nhân mạng! Tử đạn vô tình bắn Xuyên thủng
qua thân thể của những tay súng hai gia tộc Profaci và Jarrow Veysel.
“Mẹ kiếp. rút thôi, có tay súng bắn tĩa!" Những tay súng của hai gia tộc
Profaci cùng JarroW Veysel. rốt cục đã phát hiện ra đoàn người Jester
đang chạy đến nơi này.
Người thủ lĩnh bên phía Profaci khẩn trương truyền đạt mệnh lệnh.
Những tay súng của hai gia tộc Profaci và JarroW Veysel bị đám người Jester
hù dọa. bọn chúng liền mất hết dũng khí chiến đấu. cố gắng chạy trốn.
Nhưng dường như hết thẩy mọi cố gắng đều đã quá muộn!
Khi bọn chúng định triệt thoái, thì gã nam nhân ở trên nóc Xe kia cầm vô
tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh. Ngay khi mệnh lệnh được phát ra.
“Các huynh đệ....GlẾT!”
Lúc nầy, Ngưu Lâm Sinh vung tay hô lớn, đồng thời trong đầu đang nhớ lại,
JeSter từng nói với hắn: “Có rất nhiều nhân tố quyết định kết quả của
trận chiến. nhưng dùng khí thế mạnh mẽ tấn công dồn dập. đó chính là
nhân tố trọng yếu nhất.”
Thừa dịp người yếu, ta đâm ngươi một đao đoạt mạng! Đây là lý giải của Ngưu Lâm Sinh.