Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 34: Chương 34: Có Mùi Gian Tình




Nhược Yên nắm lấy bàn tay Triệu Doãn đang xoa má mình mỉm cười nói:” Ta hiểu vì sao ta được xuyên đến đây rồi. Chàng biết vì sao không?”

Thấy Triệu Doãn lắc đầu Nhược Yên mới nói:” Vì có chàng bảo vệ ta! Từ khi gặp chàng đến ngay chưa được bao lâu, mà chàng đã cứu được ta ba lần rồi, nếu sau này ngày ngày đem ta theo bên người, chàng không sợ vất vả sao?”

Triệu Doãn nghe xong cũng gật gật đầu nói:” Đúng là vất vả thật! Vậy Nhược Nhi đã nghĩ nên đền đáp ta thế nào chưa?”

Nàng liếc hắn bất mãn hỏi:” Không phải người ta hay nói thi ơn không cầu báo hay sao? Có ai lại trắng trợn đòi như chàng chứ?”

Bế nàng ra khỏi thùng nước, vừa lau khô tóc và mặc y phục cho nàng vừa nói:” Đó là tiêu chuẩn của người tốt, không phải ta. Ta chẳng những đòi nàng báo đáp, mà còn phải đòi cho đủ, một lần tính một lần không được nợ lần nào! Nhược Nhi nên nhớ cho kỹ!”

Nhược Yên nghe hắn tính toán như vậy, bị hắn chọc tức người liền hô to:” Cái gì ta cũng không có lấy gì hồi báo cho chàng? Chỉ có mỗi cái mạng nè chàng lấy không?”

Khóe môi hắn cong lên một đường nhẹ, giọng vẫn bình thản nói:” Mạng nàng ta lấy chắc rồi, nhưng nàng nghĩ vậy là đủ sao? Theo lẽ thường cứu một lần thì lấy thân báo đáp, cứu hai lần thì làm trâu làm ngựa hầu hạ cả đời. Bây giờ ta cứu nàng ba lần, vậy nàng phải cố lấy thân báo đáp, làm trâu làm ngựa hầu hạ ta đời đời, kiếp kiếp rồi.”

Nghe hắn nói xong nàng mới phát hiện mình bị trúng kế, lập tức mắng:” Chàng thật vô sỉ!”

-“Ừ! Ta biết.” Triệu Doãn đơn giản gật đầu làm Nhược Yên nghẹn họng không biết nên nói gì.

Thay y phục xong Triệu Doãn bế Nhược Yên qua viện giành cho khách quý, nơi Mặc Tự Ngôn đang nghỉ.

Đến trước cửa đã nghe tiếng nói trong phòng vang ra. Giọng Mặc Tự Ngôn yếu ớt nói:” Hoàng thượng để thảo dân tự uống là được, ngài đường đường là cửu ngũ chí tôn, thảo dân sao dám để ngài hầu hạ.”

-“Lúc ngươi không biết ta là ai vẫn ra tay giúp đỡ, xem ta như bằng hữu, bây giờ lại vì thân phận mà tránh né ta, làm ta thật thương tâm. Cảm thấy ở nơi cao đó thật buồn tẻ đến một bằng hữu cũng không có. Ta làm người đáng bị chán ghét vậy sao?” Triệu Huân ai oán nói.

Mặc Tự Ngôn lập tức nói:” Ngài đừng hiểu lầm, thảo dân sao dám có ý đó, chỉ là thân phận khác biệt, không đủ phúc phận làm bằng hữu với ngài thôi, nếu để người ngoài biết sẽ trách tội thảo dân bất kính.”

-“Được rồi, được rồi, ngươi còn dài dòng hơn mấy lão già trong cung nữa, uống thuốc nhanh đi! Đây là lệnh!” Triệu Huân nghiêm giọng nói.

Nhược Yên nghe được đối thoại của hai người cảm giác được dường như có gian tình! Lẽ nào đây là đoạn tụ trong truyền thuyết hay sao? Nàng thật muốn xem thử một hoàng đế hồ ly làm cách nào để sư phó của nàng, một người trong đầu lúc nào cũng có bốn chữ “trung quân ái quốc” trở thành người “trung quốc ái quân” a!

Nhưng Triệu Doãn lại rất không biết điều, vẫn thản nhiên bước vào phòng cất tiếng hỏi:” Làm sao hoàng huynh lại quen biết Mặc công tử thế? Không phải người rất ít khi xuất cung sao?”

Triệu Huân nghe vậy không được tự nhiên ho một tiếng đáp:” Khụ! Chuyện dài lắm, có gì ta nói với đệ sau! Giờ trước mắt để hắn nghỉ ngơi trước đã.”

Nói xong tự tay đắp chăn cho Mặc Tự Ngôn dặn dò hắn cứ ở đây tịnh dưỡng, trong Thành Vương phủ bây giờ vẫn an toàn hơn để hắn một mình trở lại Mặc gia. Đợi sức khỏe hồi phục rồi hả tính. Sau đó cùng Triệu Doãn Nhược Yên đến thư phòng nói chuyện.

Mở cửa bước vào, lần đầu tiên Nhược Yên đến thư phòng của Triệu Doãn, đã thấy bên trong chờ sẵn năm người, trong đó chỉ một người Nhược Yên quen biết là Hứa Mạt, còn lại nàng mới thấy lần đầu.

Thấy hai người bước vào trừ Hứa Mạt, tất cả người trong phòng đều đưa mắt nhìn Nhược Yên đang được Triệu Doãn bế trên tay với ánh mắt tò mò. Ra đây là nghĩa nữ mà Thành Vương sủng ái, cũng là nguyên nhân của trận tập kích đêm nay a.

-“Thần/ thuộc hạ, tham kiến hoàng thượng! Vương gia.” Sáu người đồng thanh hành lễ.

Triệu Huân không kiên nhẫn phất tay:” Đứng lên đi, mọi chuyện sao rồi?”

Một người tướng tá cao lớn, nước da ngâm đen, mặc khôi giáp oai vệ bước ra nói:” Bẩm hoàng thượng, đã bắt sống được mười bảy tặc nhân, giết chết một trăm ba mươi hai người và để hơn hai mươi người chạy thoát. Người của Thành Vương phủ bị trọng thương ba mươi sáu người, trong đó có năm ám vệ, chết năm mươi lăm người nhưng hết bốn mươi mốt gia đinh, còn lại là vệ binh.”

-“ Định Nguyên Vân tướng quân hãy cho người đóng chặt cửa thành, lục soát cho kỹ từ nhà từng hộ, tìm cho ra bọn đào tẩu về báo lại cho trẫm, trẫm không muốn những kẻ này nhỡn nhơ trà trộn vào con dân của mình! Kim long, phái người đóng trụ bốn cửa thành. Đề phòng bọn chúng chó cùng dứt giậu!”

-“ Dạ hoàng thượng, thần lập tức đi ngay!” Hai người đồng thanh đáp xong cúi chào Triệu Huân, Triệu Doãn rồi nhanh chóng lui ra ngoài.

Lúc này Triệu Doãn mới mở miệng hỏi Hứa Mạt:” Lạc Phong đâu? Hắn không sao chứ?”

-“Bẩm vương gia! Lạc Phong không sao, chỉ là bị trúng mãng xà đông nên đã về giải độc, ngày mai tỉnh sẽ đến báo cáo với ngài sau.”

Triệu Doãn phân phó Hứa Mạt và Ngân long đem người tuần tra kỹ Thành Vương phủ, bố trí lại phòng ngự. Hướng thống lĩnh ám vệ phái thêm người âm thầm bảo vệ Nhược Yên rồi bảo bọn hắn lui ra.

Trong phòng chỉ còn ba người Nhược Yên mới lên tiếng hỏi Triệu Doãn:” Chàng khi nào thì phát hiện đây là mưu kế của bọn chúng mà trở về?”

Triệu Doãn đặt Nhược Yên ngồi ngay ngắn trong lòng mình mới đáp:” Thành Vương phủ có cách thức liên lạc riêng, khi nhận tin ta đã cho người đi trước thăm dò, ra khỏi thành chưa lâu tin tức được báo xung quanh phủ có động tĩnh nên quay trở lại.”

Sau đó mới quay qua Triệu Huân khẽ hỏi:” Còn huynh vì sao tới kịp? Thậm trí còn đến trước cả vệ binh trị an của Định tướng quân?”

Triệu Huân thong thả uống trà xong mới nói:” Khi biết bọn chúng đang vẽ sơ đồ thành vương phủ đã nghĩ bọn họ muốn tập kích trong nay mai, chưa được mấy hôm truyền đến tin tức Trần Thanh Ảnh gặp nạn, đệ chắc chắn sẽ không ngồi yên không lo. Nên ta đoán bọn họ đang cố tách hai người ra để dễ hành sự, liền mang binh đến."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.