Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 88: Chương 88: Lão Nam Nhân Ủy Khuất






Nhược Yên truy đuổi Triệu Doãn cả một đoạn đường, chợt thấy hắn dừng lại trước cửa viện, nàng liền phóng đến chụp lấy tay áo hắn, để coi hắn còn chạy được không.

Triệu Doãn ngoan ngoãn để cho nàng bắt được, sau đó lật tay nắm lấy tay nàng chậm rãi nói:” Đây là Tử Uyển, nơi ở trước kia của tỷ tỷ nàng Lục Uyển Nhi, sau khi bỏ hoang gần một năm, tất cả hoa cảnh nơi này đều héo úa, lúc giải quyết Thụy Ưng xong, ta đã cho người sửa sang lại như trước đây.”

Thấy nàng ngẩn ngơ nhìn vào bên trong, Triệu Doãn khẽ kéo tay nàng bước vào.

Bên trong, khung cảnh như tên, lấy màu tím nhạt làm chủ đạo, nhìn qua liền biết nơi ở dành cho thiếu nữ, diên vỹ, cẩm tú cầu, tử đinh lan được trồng xen kẻ với nhau, lại nổi bật nét dịu dàng uyển chuyển.

Nhược Yên dạo quanh bên ngoài một vòng, đang muốn đẩy cửa bước vào bên trong, Triệu Doãn đã ngăn nàng lại, khẽ nói:” Để hôm khác đi, hôm nay nàng cũng mệt mỏi rồi, về phòng rửa mặt dùng cơm đã.”

Biết hắn sợ nàng nặng lòng suy nghĩ lung tung, muốn đem nàng rời khỏi đây, nên nàng rất ngoan ngoãn theo hắn ra ngoài.

Đến cửa viện của nàng mắt Nhược Yên kinh ngạc trợn to, nơi này rõ rành là cách trang trí của Thanh Thủy Hiên mà, chỉ khác là đối diện Thanh Thủy Hiên không có chiếc cầu bắt qua Thanh Dật Hiên thôi!

Nhìn vẻ kinh ngạc của nàng, Triệu Doãn đắc ý hỏi:” Thế nào? Thích cách bày trí này không?”

-“Thì ra chàng ngăn không cho ta về đây sớm, là để có thời gian xây xong cái này à?” Nhược Yên chợt hiểu ra hỏi.

-“Đúng vậy, tuy Nhược Nhi không ở đây lâu, nhưng ít nhất cũng phải hơn nửa tháng nữa mới thành thân, ta sợ nàng lạ chỗ không quen, đã cho người trong vòng thời gian ngắn cấp tốc xây viện này cho nàng.” Triệu Doãn gật đầu giải thích.

Khi hai người vừa đến cửa viện, Thủy Tương và Thủy Tình đã nhìn thấy, liền tiến lên phúc thân hành lễ rồi cung kính nói:” Vương gia, quận chúa, trà gừng nóng đã chuẩn bị xong, xin hãy vào trong, bên ngoài rất lạnh coi chừng ảnh hưởng thân thể.”

Triệu Doãn nghe xong nhanh chóng bảo Nhược Yên đi vào, theo thời tiết này sắp đến tuyết sẽ rơi, tốt nhất không để nàng bị cảm được.

Chợt Thủy Tình nhìn thấy trên tay Nhược Yên cầm một cái túi vải, liền lên tiếng hỏi:” Quận chúa, người đang cầm gì thế, có cần để em cất hộ không?”

Lúc này Nhược Yên mới sực nhớ mình còn cầm trên tay “chứng cớ” mà Triệu Doãn đưa, hơi quẩn bách lúng túng nói ngay:” Không cần, chỉ món đồ lưu niệm thôi, để lát ta tự cất.” Đừng đùa! Thần kinh nàng chưa đứt cọng nào, sao có thể đưa thứ này cho người khác biết được, như vậy bản mặt dày của nàng còn biết trốn vào đâu?

Liếc qua thấy Triệu Doãn đang nén cười bên cạnh, liền hung hăng trừng hắn một cái, ngoe nguẩy bước vào phòng.

Cơm nước xong hai người liền nghỉ ngơi, mắt thấy đã xế chiều, Triệu Doãn hôn nhẹ trán nàng nói:” Ta cũng nên về rồi.”

Nhược Yên đang nằm đọc sách, đầu gối lên chân hắn, nghe được cũng không ngước mắt nhìn một cái ngắn gọn trả lời:” Ờ.”

Triệu Doãn thấy nàng thờ ơ không chút lưu luyến mình, lại sắp cách ra một khoảng thời gian dài như vậy, trong lòng khó chịu, liền đưa tay nắm chặt mũi nàng oán hận nói:” Nha đầu nàng đúng là không có lương tâm! Sao không hỏi ta có ở lại được không mà ờ hả?”

Nhược Yên bị đau liền bỏ sách xuống, ngoan ngoãn hỏi hắn:” Vậy chàng có ở lại được không?”

Triệu Doãn cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, thở dài một cái mới trả lời:” Tất nhiên là không được. Trước kia ở vương phủ không ai biết thân phận nàng thì thôi, giờ nàng đã về nhà, hai ta lại chưa thành thân, nếu ta qua đêm lại đây thì sẽ truyền ra tiếng xấu ảnh hưởng đến thanh danh nàng.”

Nhược Yên lúc này mới đen mặt nhìn hắn nói:” Vậy chàng muốn ta hỏi cái gì? Rõ ràng sớm biết chàng không thể ở lại, còn hờn trách ta không có lương tâm là sao?”

Triệu Doãn nghe xong buồn bực không trả lời, lập tức nhào tới đè nàng xuống hôn một trận cho đến khi nàng thở hết nổi mới thôi. Lúc này oán khí trong lòng mới giảm được một chút, đưa tay xoa xoa mũi nàng bị hắn nhéo đỏ ửng nói:” Nhưng ít nhất nàng cũng phải tỏ ra luyến tiếc ta một chút chứ, sao có thể tỏ thái độ không quan tâm gì ta như vậy được?”

Chỉ đen trên mặt Nhược Yên càng lúc càng nhiều, đây là tình huống gì? Lão nam nhân làm nũng sao? Lẽ ra người làm nũng nên là nàng chứ? Nhưng nghĩ lại có thể làm cho Thành Vương tính tình lạnh nhạt tỏ ra ủy khuất như thế, nàng cũng có thể lấy làm tự hào đi.

Nghĩ vậy nàng lật người lại, vòng tay ôm lấy eo Triệu Doãn dỗ dành:” Ta không luyến tiếc vì ta biết sáng mai chàng sẽ tới mà, giờ cứ coi như chàng vào thư phòng giải quyết chính sự rồi ngủ thôi, hai phủ cách có bốn con đường, nếu chàng không đến tìm ta, ta cũng có thể qua đó tìm chàng, ai cấm đâu chứ?”

Nghe nàng nói xong hắn cũng không nói thêm gì, chỉ nói thầm trong lòng là, nhưng không có nàng đêm nay ta không ngủ được! Chỉ là không thể mở miệng nói cho nàng biết thôi.

Triệu Doãn dây dưa quấn lấy nàng một hồi, mới lưu luyến rời phủ, dặn dò nàng khi không có hắn bên cạnh, đừng xuất phủ một mình, trong Lục phủ hộ vệ đều là một tay hắn huấn luyện, cho nên hắn rất yên tâm, chỉ sợ nàng xuất phủ một mình gặp nguy hiểm thôi.

Triệu Doãn đi rồi, Nhược Yên theo hai ma ma cùng mấy nha hoàn đến khố phòng xem xét đồ cưới, mất mấy canh giờ mới xong.

Trở lại phòng tắm rửa xong cũng đã trễ, nhưng leo lên giường lăn qua lăn lại mấy lần vẫn không chợp mắt được. Mọi thứ trong này y chang như Thanh Thủy Hiên, chỉ cảm thấy trống trống cái gì đó khiến cho nàng lạ lẫm.

Mất thời gian rất lâu Nhược Yên mới thiu thiu buồn ngủ, mắt vừa nhắm lại liền mở ra, cảnh giác đề phòng phía bên ngoài, vì nàng nghe được tiếng bước chấn rất nhẹ bên cửa sổ.

Đưa tay lên đầu giường chụp lấy trường tiên, lách mình thật nhẹ nghe ngóng động tĩnh bên cửa sổ, nghĩ thầm, đừng nói rời Thành Vương phủ một ngày mà bọn chúng biết được nhé? Còn có thể đột nhập vào phòng tuyến Triệu Doãn giăng ra, như vậy không phải bọn họ quá thần thông quảng đại sao?

Nép mình bên cạnh cửa sổ, Nhược Yên lấy ra ba ngân châm, đang muốn vận công phóng xuyên qua cảnh cửa thì chờ nghe tiếng nói quen thuộc vang lên:” Nhược Nhi, là ta!”

Là Triệu Doãn! Nhược Yên vừa ngạc nhiên vừa nhẹ nhõm mở cửa sổ ra, quả thật thấy hắn đứng bên ngoài, liền mừng rỡ hỏi:” Chàng làm ta sợ nảy giờ, sao lại đến đây lúc này?”

Triệu Doãn nhanh chóng phóng người vào phòng, ôm chặt lấy nàng, đang muốn nói ta nhớ nàng nên không ngủ được, nhưng lời ra tới miệng lại thành:” Ta sợ nàng lạ...” Chợt nhớ căn phòng này hắn xây giống hệt Thanh Thủy Hiên, thì làm sao lạ giường được, nên sửa thành:” Ta sợ nàng không quen ngủ một mình, nên lẻn đến.”

Quả thật không có hắn, giường cũng lạnh hơn rất nhiều, như mùa đông mất đi lò sưởi vậy. Nên thấy được hắn Nhược Yên cũng rất mừng rỡ, đưa tay ôm chặt lấy hắn, cảm nhận thật tốt hơi ấm Triệu Doãn đem đến cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.