Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 86: Chương 86: Lục Phủ






Niên lão vừa đến cửa viện Thanh Thủy Hiên, đang muốn vào trong bẩm báo xe ngựa đã chuẩn bị xong thì chợt dừng lại. Nghe được những âm thanh ái muội từ trong phòng vang làm bản mặt già của lão cũng bị đỏ lên. Liền dứt khoát quay người trở ra ngoài, phân phó hạ nhân chuẩn bị sẵn nước nóng. Trong lòng thầm đoán chắc hôm này Nhược Yên tiểu thư khó mà ra được khỏi phòng rồi.

Quả nhiên đến giữa trưa, Triệu Doãn mặt mày sáng láng bước ra ngoài kêu người chuẩn bị bữa trưa, còn phân phó hạ nhân đưa tin qua Lục phủ bảo thân thể quận chúa hôm nay “không khỏe”, ngày mai sẽ qua sớm, còn hôm nay mọi người bên đó nghỉ ngơi sớm đi không cần chờ.

Niên lão thầm than trong lòng: Vương gia này! Ngài thông báo là quận chúa không khỏe mà mặt mày ngài vui vẻ như vậy, có làm người khác khó hiểu hay không?

Còn Triệu Doãn vừa được ăn no, mặt mũi không đầy xuân phong mới là lạ.

Lúc Triệu Doãn đem bữa trưa đặt bên bàn nhỏ cạnh giường, Nhược Yên lười đến mức một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.

Trước kia tự nói vì Triệu Doãn khi trở thành “lão nam nhân” mới chạm vào nữ sắc, có ham muốn nhiệt tình một chút cũng không đến nổi nào. Nhưng bây giờ cả người nàng vô lực, vừa bị hắn dày vò ức hiếp nhiều như vậy, lại ép buộc làm đủ các tư thế cần độ khó cao nữa, thì nàng thật không thể nhịn hắn nữa rồi!

Nhược Yên chui ra khỏi chăn, nhìn thẳng hắn mà ra tối hậu thư:” Nếu chàng còn dám ban ngày ban mặt giở trò với ta, thì buổi tối trở về phòng mà ngủ!”

Triệu Doãn vừa đặt khai thức ăn xuống nghe vậy liền cau mày, có chút bất mãn muốn phản bác, nhưng chỉ chốc lát liền gật đầu hứa với nàng sẽ không lôi kéo nàng làm chuyện này ban ngày nữa. Trong lòng thầm nói, cùng lắm ban đêm ta làm gấp đôi là được chứ gì!

Nếu Nhược Yên mà biết chắc tức đến chết! Nàng đâu ngờ được người trông cũng đạo mạo đường hoàng, mà đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến việc đen tối như vậy.

May mà nàng không biết, nên thấy hắn nhường mình một bước cũng bớt giận, liền chống cơ thể không xương của mình đến cạnh giường chuẩn bị ăn cơm.

Triệu Doãn thấy vậy liền thương tiếc mà đỡ lấy nàng, để nàng dựa người vào hắn, tỉ mỉ chăm chút gắp thức ăn cho nàng.

Thật lòng mà nói, Triệu Doãn ngoại trừ ở trên giường đòi hỏi hơi có phần cuồng dã ra, thì mọi việc coi như rất hoàn hảo, từ chăm sóc, lo lắng, thương yêu, luôn làm cho nàng cảm nhận được sự cưng chiều của hắn. Cái này có phải người ta hay gọi là làm người không ai hoàn mỹ phải không?

Cơm nước xong Triệu Doãn để lấy khăn nóng lau sơ người nàng, hôn nhẹ trán nàng nói:” Hôm nay nàng cứ nghỉ ngơi đi, ta đã cho người báo cho Lục phủ, ngày mai sẽ qua sớm. Ta đi thư phòng một chút.”

Nhược Yên vừa ăn no, mắt cũng đã nhíu lại, nên không nói gì gật gật đầu chui vào chăn ngủ.

Sáng hôm sau, xe ngựa của Thành Vương phủ vừa dừng trước Lục phủ, tất cả hạ nhân của Lục phủ xếp thành hàng chờ đợi.

Màn xe vén lên, Triệu Doãn một thân hoa phục quý phái màu tím sẫm, tóc đính phát quan bằng ngọc Tử Giang, áo khoát lông chồn màu nâu khí thế bất phàm bước xuống. Ngay sau đó đưa tay đỡ Nhược Yên.

Các hạ nhân sớm nghe danh Huệ An quận chúa, nhị tiểu thư thật sự của Lục phủ được Thành vương vô cùng sủng ái, nay tò mò muốn biết dung mạo nàng nghiêng nước nghiêng thành thế nào, mà trước kia Lục Yên Nhi giả mạo được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân, kể cả giai nhân tuyệt sắc như Liễu Lan Nhiên cũng không lọt nổi vào mắt vương gia, mà nàng lại được người săn đón, che chở hết lòng như vậy. Bọn họ tuy là hạ nhân được tuyển vào hầu hạ Lục phủ, nhưng người đưa bọn họ vào là vương gia, chứ chưa chân chính được gặp nhị tiểu thư này bao giờ.

Trước ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn như ngọc, các ngón tay thon dài khẽ đặt vào lòng bàn tay vương gia, từ từ bước ra khỏi xe ngựa.

Giữa trời mùa đông khung cảnh tiêu điều, chợt xuất hiện một tiểu giai nhân mỹ mạo động lòng người, mái tóc đen nhánh của nàng được bới kiểu phi thiên kế, đính bộ dao tử ngọc lưu ly, hai làn tóc mai thả tự nhiên xuôi theo gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều, đôi mắt to đen láy long lanh như hút hồn người đối diện, khẽ mỉm môi đỏ thắm cười với Thành Vương một cái để cảm ơn, khiến mọi người đứng xung quanh ngẩn ngơ không dời mắt được.

Nàng diện một bộ váy dài màu tím nhạt, trên cổ áo thiêu lưu vân trắng viền vàng, phía trước thiêu hình chim khổng tước, làn đuôi khóe léo kéo dài xuôi theo tay áo nhè nhẹ tung bay, khoát trên người áo choàng hô ly trắng muốt.

Lưu Kế Hành, người được Triệu Doãn tuyển lựa làm quản gia của Lục phủ, sau khoảng khắc ngẩn ngơ vừa rồi đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước ra hành lễ tiếp đón.

-“ Tham kiếm vương gia! Mừng Huệ An quận chúa hồi phủ!”

Nhược Yên khẽ nhìn họ hành lễ, âm thầm quan sát động tác lẫn thái độ mọi người, trong lòng khá ngạc nhiên khi nàng nhận ra hơn một nửa số đó đều có võ công, cả nam lẫn nữ, tuy có thể thân thủ họ không thuộc hàng cao thủ như Lạc Phong hay Hứa Mạt, nhưng cỡ hộ vệ tinh anh của Thành Vương phủ có vẻ không thua kém bao nhiêu.

Triệu Doãn không muốn vì chút lễ nghi phiền phức này mà để Nhược Yên đứng lâu trong gió lạnh, liền bảo mọi người đứng lên, vào trong nói sau.

Triệu Doãn đưa tay nắm lấy bàn tay Nhược Yên, bỏ qua ánh mắt mọi người đang lén nhìn mà dìu nàng vào tiền sảnh.

Bên trong sớm chuẩn bị trà nóng, Triệu Doãn kéo nàng ngồi vào ghế chủ vị, lần lượt giới thiệu mọi người.

Sau khi hắn gọi tên Lưu quản gia và sáu quản sự cho nàng biết mặt, thì hai ma ma và chín nha hoàn bước tới hành lễ.

Hai ma ma này là người Triệu Huân đưa qua, nói là đã huấn luyện riêng để sau này theo nàng vào Thành Vương phủ, hai người có hai vẻ ngoài hoàn toàn khác nhau, Lâm ma ma có gương mặt tròn trịa trong có vẻ phúc hậu dễ gần, ngược lại Bạch ma ma thoạt nhìn khá nghiêm nghị. Hai người cúi lạy xong Bạch ma ma mới lên tiếng nói:” Thưa quận chúa, chín nha hoàn này là người được nô tỳ và Lam ma ma cũng nhau lựa chọn dạy dỗ thời gian qua, sau này sẽ theo hầu hạ bên cạnh người, thỉnh quận chúa ban tên cho họ.”

Từ lúc bước vào tới giờ, tuy Nhược Yên chưa lên tiếng nói gì, nhưng hai ma ma nhìn khí chất của nàng, đã không dám tùy tiện vô lễ, vô cùng cung kính hỏi. Vì hai người lăn lộn khá lâu trong hoàng cung, từng hậu hạ không biết bao nhiêu chủ tử, chỉ cần một ánh mắt cũng đã biết người nào không nên đắc tội rồi, huống chi quận chúa này còn được Thành Vương yêu thương cưng chiều như bảo bối trong lòng bàn tay, dù cho hai người mười lá gan cũng không dám vô lễ.

Nhược Yên cũng không thích ra oai làm gì, chỉ đơn giản nói:” Trước kia họ tên gì, giờ cứ gọi như thế, ta không có thói quen đặt tên cho người khác. Hai ma ma cứ quyết định đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.